Ác Ma Pháp Tắc

Chương 190: Ẩn sâu



Về phần đông đảo ma pháp sư của Ma pháp công hội tuân thủ thiết luật cao nhất của công hội, quá trình hợp lực khiêu chiến tên tử linh ma pháp sư kia cũng không có bao nhiêu chuyện để nói. Dù sao tên ma pháp sư tà ác kia cấp bậc không tầm thường nhưng còn xa mới đạt được cấp bậc một mình chống lại số đông của Gandalf thật và giả.
Càng huống chi tử linh khí của hắn mặc dù mãnh liệt nhưng cũng chỉ có bản lĩnh quen tay nhất là gọi về tử linh sinh vật đã luyện chế. Nhưng lúc trước cùng Đỗ Duy đánh một trận, rơi vào âm mưu của Đỗ Duy, mạnh mẽ nhất là rồng xương đã bị giết chết, tử linh hắc kị sĩ cùng với binh lính bộ xương khô dưới tay cũng đã tổn thất cực lớn khiến hắn mất đi chỗ dựa rất lớn.
Kì thật hắn cũng quá xui xẻo, tử linh ma pháp sư và vong linh ma pháp sư vốn chỉ khác nhau một chữ. Hắn vốn là ma pháp sư, đương nhiên cũng biết thiết luật cao nhất của Ma pháp công hội, nhưng tử linh khí của hắn được dấu diếm rất kĩ, mặc dù sử dụng hắc ma pháp nhưng chỉ cần hắn không bộc lộ quá nhiều thực lực thì người khác cũng chỉ nghĩ hắn là vong linh ma pháp sư hợp pháp, không thể biết được bộ mặt thật của hắn. Chỉ là Thần hoàng tử cấu kết với thần điện mời đem ra thần kính Sindra thì lúc này mới biết được bộ mặt của hắn.
Vị ma pháp sư áo bào trắng tám cấp Raphael là một trong những đệ tử của Gandalf đã thể hiện thực lực mạnh mẽ của lão, hơn nữa còn có một đống trung cấp ma pháp sư vây công, tà ác ma pháp sư này cũng đã thi triển một loại ma pháp mạnh mẽ là hắc ám cắn nuốt, nhưng chung quanh là đông đảo địch nhân cùng nhau sử dụng nào là thủy hệ, phong hệ, hỏa hệ…dưới các loại liên thủ công kích hoặc yếu hoặc mạnh đã nhanh chóng phá vỡ kết giới phòng ngự của hắn. Hơn nữa vị ma pháp sư áo trắng Raphael này còn lấy ra thủy tinh cầu của mình, dùng thủy nguyên tố thuần túy cùng với tử linh khí của hắc ma pháp sư cứng đối cứng một lúc, cuối cùng đến lúc cả hai bên đều đã có tổn thất nhất định thì hắc ma pháp sư đã vô lực chống đỡ oanh kích của đông đảo trung cấp ma pháp sư chung quanh mà hóa thành tro bụi.
Ma trượng của hắn cũng bị một luồng ánh sáng ma pháp đánh nát bấy. Chỉ là trước khi chết, ma trượng bằng xương trắng nát bấy phát ra một luồng sương mù màu trắng, có ma pháp sư không phát hiện được nên tới gần, không cẩn thận dính phải luồng khí trắng kia ngay lập tức máu trong cơ thể bị hút sạch.
Kéo theo hai tên quỷ xui xẻo, hắc ma pháp sư kia không cam lòng kêu lên thảm thiết, cuối cùng xong đời.
Sau khi các loại các dạng ánh sáng ma pháp nổ mạnh, tử linh khí mà gã tử linh ma pháp sư khổ luyện ra, cũng không biết đã hút được bao nhiêu sinh mệnh nguyên tố của sinh linh, sau khi nổ mạnh đột nhiên bay ra bốn phía. Mất đi sự ngưng tụ của chủ nhân, tử linh khí bay khắp quảng trường, hễ là người dưới sự bao trùm của tử linh khí, trong nháy mắt toàn thân không tự chủ được cảm thấy rét lạnh, phảng phất nghe thấy tiếng kêu thê thảm của vong linh từ sâu trong linh hồn, trong miệng cảm thấy đắng ngắt, dường như cảm giác được hơi thở chết chóc…
May là tử linh khí chỉ mang đến sợ hãi cùng với hơi thở chết chóc nhưng thực sự không khiến thân thể tổn thương. Sau khi theo gió bay tứ tung, hơn nửa số tử linh khí bay lên bầu trời, nhưng dưới ánh sáng ma pháp trận cực lớn của đế đô, trong nháy mắt đã bị ma pháp trận trong bầu trời đế đô hấp thụ toàn bộ, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Trong suốt quá trình, Thần hoàng tử chỉ là giả vờ tiện tay thi triển hai cái phong nhận cấp thấp cho có vẻ chính mình chưa làm trái lời thề, mắt thấy đại cục đã định cũng đi trở về.
Sau khi Đại hoàng tử hộc máu, trơ mắt nhìn thấy nhiều ma pháp sư như vậy vây công đánh chết cao thủ ma pháp mạnh nhất dưới tay mình, lại nhìn thấy ông em của mình bình yên về tới thành tường hoàng cung sắc mặt lại càng trắng bệch. Bá bước Raymond phía sau sắc mặt lại càng âm trầm, cục diện hôm nay đã biến lại tiếp tục biến, hoàng tử Thần kia lại giở cả trăm trò khác nhau.
Xem ra…
Suy đoán đám trung cấp ma pháp sư bên phía Đại hoàng tử cùng liên thủ đánh chết người của Đại hoàng tử, tất nhiên sẽ không lại trở về bên cạnh hắn. Đám ma pháp sư nhìn nhau vài lần, một người trong đó được mọi người cho phép dứt khoát đi theo pháp sư Raphael, yên lặng đứng ở một bên quảng trường.
Không chỉ có Đại hoàng tử tức giận đến hộc máu, ngay cả đám quý tộc giàu có ngày thường đã tốn vô số tiền bạc cùng công sức để mời đám ma pháp sư này cũng tức giận đến mức chảy máu trong lòng. Toàn thân trên dưới của đám ma pháp sư này đều là vô số của cải của mình, hôm nay việc tới trước mắt đám hỗn đản này nói phản là phản…trong lúc nhất thời trong lòng các vị quý tộc tuôn ra vô số lời nguyền rủa ác độc, cũng không cần kể ra chi tiết làm gì.
May là thần thánh kị sĩ đoàn vốn vẫn mắt hổ nhìn chằm chằm nhưng bây giờ lại chỉ đợi ở một bên quảng trường cùng mấy trăm người của tướng quân Junker giằng co nhưng không hề nóng lòng xông vào quảng trường. Hai gã thành viên trưởng lão đoàn sau khi lui về để kị sĩ đoàn bảo vệ, người của thần điện nhưng dường như đang đợi cái gì đó, cứ đứng trên quảng trường như vậy đánh cũng không đánh, đi cũng không đi, cứ như vậy giằng co.
- Điện hạ.
Bá tước Raymond giờ phút này trong lòng đã bất mãn đối với Đại hoàng tử nhưng cũng biết mọi người bây giờ đã ngồi chung một thuyền, đè xuống bất mãn trong lòng kiến nghị nói:
- Bây giờ ưu thế trên quảng trường của chúng ta đã bị tước yếu đi, tướng quân Junker vẫn còn không ít nhân mã trong thành, bây giờ phái người tập hợp lại tập trung đánh chiếm hoàng cung mới có lối thoát!
Đại hoàng tử thở dài một tiếng:
- Truyền lệnh đi!
Một vạn cảnh vệ quân tại phòng Trị an trong đế đô đã sớm bị điều tới bên cạnh Ma pháp công hội tại phía đông thành. Phòng Trị an đã bị phản quân chiếm cứ, từng lệnh từng lệnh của trưởng quan phòng Trị an thống lĩnh Sarke được truyền tới tay cảnh bị quân của phòng Trị an, để bọn họ phải đóng quân tại chỗ không được phép di động một bước. Mà một vạn cảnh bị quân trị an vốn được điều đi giám sát tại thành đông, trước khi chính biến đã bị ba nghìn thành vệ quân trang bị đầy đủ dưới quyền tướng quân Junker vững vàng giám thị một chỗ.
Phản quân của Junker sư đoàn thứ hai của thành vệ quân quân lực tổng cộng có hai vạn, bây giờ bố trí khoảng ba nghìn người bảo vệ thành (dù sao đế đô là thành trì quá lớn, ba nghìn người đúng là không cách nào giảm xuống được nữa, mặc dù ma pháp trận đã mở ra, không cần lo lắng có quân đội trung thành với vua từ ngoài thành chạy vào nhưng lại phải phòng ngừa có người từ trong thành lao ra). Các nơi khác trong thành, lúc chính biến vì phòng ngừa hỗn loạn đã bố trí ba nghìn người phân tán ra còn trên quảng trưởng đã tập trung hơn một vạn người.
Mà ba nghìn cảnh bị quân giám sát phòng Trị an có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, dù sao số lượng một vạn cảnh bị quân không phải nhỏ, may là tướng quân Raymond đã hiến kế giúp Đại hoàng tử, trước một bước khống chế thống lĩnh Sarke của phòng Trị an lúc này mới khiến cho một vạn cảnh bị quân liên tiếp nhận được nghiêm lệnh, chỉ có thể án binh bất động.
Trong lúc này tại phía đông thành, một hồi chiến đấu trên quảng trường trung tâm của đế đô tự nhiên có động tĩnh truyền đến, cảnh bị quân không phải ngu ngốc, quá nửa là đã đoán ra trên quảng trường đã xảy ra việc lớn. Chỉ là thống lĩnh Sarke là thủ trưởng trên đầu mình đã ra lệnh không được phép manh động, chung quanh còn có ba nghìn thành vệ quân nhìn chằm chằm.
Cảnh bị quân của đế đô bất kể sét về tố chất hay về trang bị khí giới so với thành vệ quân đều thấp hơn một bậc, dù sao bọn họ chỉ cùng loại với lực lượng "cảnh sát" của Đỗ Duy ở kiếp trước, không thể so sánh với quân đội chính quy được. Nhưng con số một vạn cũng không thể khinh thường, giờ phút này mang theo mệnh lệnh của cấp trên tập kết tại phía đông thành, cách tổng bộ của Ma pháp công hội một chút, chung quanh một quảng trường có vòi phun nước, một vạn người sắp xếp đội hình chỉnh đốn tập kết, căng thẳng giằng co với thành vệ quân.
Tuy nhiên ý định của Đại hoàng tử là sau khi khống chế được tướng quân Sarke của phòng Trị an sẽ yêu cầu hắn hạ lệnh cảnh bị quân buông vũ khí đầu hàng thành vệ quân, nhưng bá tước Raymond ngay từ đầu đã kiên quyết phản đối cách làm này, bởi vì đây không phải thời kì bình thường, trong quá trình một vạn người này buông vũ khí, đối phương lại không nghe lời, một khi sảy ra hỗn loạn, một vạn người này loạn lên sẽ tốn không ít công sức. Cách tốt nhất là an toàn là để cho bọn họ án binh bất động trong lúc chính biến, không khiến mình có thêm phiền phức thì sau khi chính biến xong, tất cả sẽ lại đâu vào đấy.
Sự thật chứng minh cách làm của bá tước Raymond là chính xác, bởi vì cảnh bị quân của phòng Trị an không phải ngu ngốc, nhìn thành vệ quân chung quanh, còn có hoàng cung chung tâm của đế đô mơ hồ truyền đến tiếng chém giết, còn có tiếng nổ mạnh khi ma pháp va chạm, vị trưởng quan thông minh này đã sớm đoán ra sảy ra chuyện gì rồi. Vào thời điểm này, thống lĩnh Sarke ra lệnh án binh bất động bọn họ còn có thể tuân theo, nhưng nếu như thống lĩnh Sarke hạ lệnh cho bọn họ buông vũ khí, hướng về phía thành vệ quân đầu hàng, như vậy trưởng quan mang theo đội ngũ này, nói không chừng chỉ có thể kháng mệnh thôi!
Chính biến! Đây là chính biến a! Loại chuyện như thế này, ai biết sau khi mình buông vũ khí đầu hàng, đối phương có giơ đao lên chém người của mình hay không? Án binh bất động thì có thể, nhưng muốn chính mình đầu hàng, đem mạng giao cho đối phương…đây là tuyệt đối không thể.
Bá tước Raymond được sự đồng ý của Đại hoàng tử, lập tức phái người truyền lệnh xuống, tập kết nhân mã của thành vệ quân làm phản trong thành, tình huống hiện tại có thể tạm thời bỏ qua việc khống chế nhiễu loạn trong thành…loạn thì để loạn! Chỉ cần trên tường thành có người của mình bảo vệ thành tường, trong thành cứ thoải mái loạn đi! Trước mắt một hơi đánh chiếm hoàng cung mới là đúng đắn.
Người truyền lệnh đi xuống, rất nhanh đã đi khắp tòa thành từng tiểu đội phản quân của thành vệ quân trước đây được điều đi phân tán khắp đế đô trấn áp cục diện, giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, cuối cùng tập hợp được khoảng hai ngàn người hướng về phía quảng trường trung tâm chạy đi.
- Loạn…loạn rồi…
Thở dài, tướng quân Sarke đóng cửa sổ lại, vị trưởng quan cấp cao nhất phòng Trị an giờ phút này vẻ mặt chán nản. Phòng Trị an sau khi bị đối phương đánh lén chiếm được, hắn đã được phản quân "mời" đến một căn phòng trong phòng Trị an. Chỉ bất quá đối phương lại mang theo một bộ còng tay ở trong phòng giam của phòng Trị an vốn dành cho cho phạm nhân còng vào tay vị thống lĩnh phòng Trị an này.
Nghi thức khánh điển trên quảng trường trung tâm bị biến thành sự kiện đẫm máu của ngày chính biến , đã sớm có thị dân chạy trốn ra, các loại tin tức kinh khủng truyền khắp nơi, đế đô đã hoàn toàn hỗn loạn. Đương nhiên cũng có không ít bọn lưu manh thừa dịp hỗn loạn mà cướp giật, trên ngã tư đường người ngã ngựa đổ, nhà nhà đều đóng chặt cửa nhưng cũng có không ít loạn dân thừa dịp khắp nơi cướp bóc, phá cửa cướp của phóng hỏa giết người…
Nghe tiếng hỗn loan truyền đến từ ngã tư đường, trong lòng tướng quân Sarke như chảy máu, lúc đầu hắn vốn là trưởng quan cao nhất phụ trách bảo vệ an ninh, giờ phút này nghe bên ngoài đại loạn, hắn sao có thể không đau lòng?
Phòng Trị an đã bị hơn một ngàn phản quân chiếm cứ, quân đội của phòng Trị an đều cũng ở bên ngoài, hơn mười đội để lại trong phòng Trị an đã sớm bị tước khí giới, nhân viên văn phòng khác cũng đã sớm bị giam trong mấy phòng lớn. Cũng may thống lĩnh Sarke dù sao cũng có cấp bậc cao nhất, phản quân ưu đãi nên hắn được giam một mình trong một phòng trên lầu.
Đội trưởng đám phản quân, tên võ sĩ mang theo vẻ mặt lạnh lùng này ngồi trên một cái ghế đối diện thống lĩnh Sarke, trong tay tùy ý chơi đùa một thanh đoản kiếm sáng quắc, ngoài cửa có hai gã phản quân vũ trang toàn thân canh giữ.
- Thống lĩnh đại nhân, hay là ngài ngồi xuống đi.
Đội trưởng đám phản quân này có đôi mắt lạnh lùng, từ phía sau nhìn thống lĩnh Sarke đang liên tục lo lắng.
Thống lĩnh Sarke mặc dù đúng là xuất thân quý tộc, nhưng chỉ là tước vị nam tước, một thân dũng khí giờ phút này đã không còn một chút, thở dài, nhỏ giọng nói:
- Ta cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này thôi, nếu không còn có thể làm gì. Hừ!
Đội trưởng đám phản quân mỉm cười:
- Thống lĩnh Sarke, ta nhớ rõ tước vị của ngài là nam tước, cũng chính là bệ hạ phong thưởng, đúng không? Lúc này trên quảng trường, Đại hoàng tử chắc là đã bức cung thành công rồi. Chẳng lẽ ngài vì vậy mà thương cảm sao?
Vẻ mặt Sarke đột nhiên biến đổi, vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt, không khỏi tức giận, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói lời này là để sỉ nhục ta sao? Không sai, trong lòng ta bây giờ cảm thấy cực kì xấu hổ! Ta được bệ hạ tín nhiệm quản lí phòng Trị an! Bây giờ bệ hạ bị bức cung, ta nhưng chỉ có thể ngồi ở chỗ này bị các ngươi ức hiếp không thể vì bệ hạ giết địch, bớt đi ưu phiền, ta…ta…ta thẹn với bệ hạ! Thẹn với lương tâm chính mình! Ta là một kẻ tội nghiệt nhưng ngươi cũng không cần dùng lời lẽ như vậy để kích thích ta!
Đội trưởng phản quân này nhìn thống lĩnh Sarke trong chốc lát, đột nhiên ánh mắt biến đổi, giọng nói cư nhiên ôn hòa ba phần, thản nhiên cười:
- Kì thật ngài không nên như thế, đại đa số người trên đời này đều là sợ chết, đây cũng không phải là cái gì đáng xấu hổ mà là thiên tính con người. Ngài ở dưới đao của ta, vạn bất đắc dĩ, cũng không thể coi ngài làm sai, càng huống chi ngài còn có vợ con, cho dù ngài không để ý đến chính mình, cũng nên vì người nhà mà lo lắng. Điểm này, ta có thể hiểu được.
Thống lĩnh Sarke ngẩn ra, ngoài ý muốn một chút nhìn đội trưởng phản quân trước mặt, trong lòng cũng đoán không ra người kia tại sao đột nhiên nói thay mình những lời này.
Lúc này đột nhiên đường lớn ở phía cửa sổ truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà chỉnh tề. Hai người trong phòng đều có kinh nghiệm phong phú, lập tức nghe ra đây là đại đội quân chính quy đang cấp tốc chạy đi.
Sarke cùng với đội trưởng phản quân sắc mặt đồng thời biến đổi, cùng đi tới phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Từ trên nhìn xuống, cách cửa sổ không xa trên một ngã tư đường, một đội phản quân khoảng hơn hai trăm người đang chạy nhanh hướng về phía quảng trường trung tâm của hoàng thành. Nhóm phản quân này chính là được bá tước Raymond phái người truyền lệnh xuống tập hợp tại quảng trường trung tâm.
Sarke không biết, chỉ thở dài nói:
- Ai, lại thêm một đội…bây giờ trên quảng trường, Đại hoàng tử sợ rằng đã đắc ý rồi. Hừ…chỉ sợ không đến ba ngày nữa hắn sẽ đăng cơ làm hoàng đế mới.
Đội trưởng phản quân kia nhìn đội nhân mã phía xa, vẻ mặt không ngờ lại rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp.
Một lát sau, trên mặt đội trưởng phản quân đột nhiên lộ ra nụ cười kì quái, dường như đang lẩm bẩm:
- Ùm, không sai biệt lắm, xem ra kế hoạch của điện hạ đã thành công.
Nói xong, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một loại thần thái bay bổng cùng với vẻ trầm tĩnh, lạnh lùng vừa rồi hoàn toàn tương phản, hắn ngẩng mặt lên nhìn thống lĩnh Sarke dùng giọng nói kì quái nói:
- Thống lĩnh Sarke, nam tước đại nhân! Ta hỏi ngài, ngài có đúng là thật lòng trung thành với hoàng đế bệ hạ không!
- Ngươi nói cái gì?
Nụ cười trên mặt đội trưởng phản quân này cao thâm khó lường, đột nhiên bước đến bên người Sarke, từ trong ngực lấy ra chìa khóa mở còng tay trên tay Sarke, nhỏ giọng nói:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có còn trung thành với bệ hạ không! Có muốn dốc sức vì bệ hạ tiêu diệt phản loạn!
- Ngươi…ngươi…ngươi…
Lúc này trong lòng Sarke cực kì rung động, sau khi còng tay mở ra, ngón tay hắn run rẩy chỉ vào mặt đội trưởng phản quân, mấp máy nói không ra lời!
- Ta tên là Camille Ciro. Gọi ta là Camile là được.
Đội trưởng phản quân này mỉm cười nói:
- Ta là người của Thần điện hạ, lúc mười sáu tuổi được phái đi theo Đại hoàng tử, bây giờ đã qua mười năm rồi. Bây giờ… thống lĩnh Sarke, cơ hội kiến công lập nghiệp của ngài tới rồi!
Nội tâm thống lĩnh Sarke kinh ngạc không cách nào miêu tả, há mồm cứng lưỡi nhìn chằm chằm kẻ trước mặt này.
- Ta biết ngài khẩn trương, cũng biết hiện tại trong lòng ngài không thể hiểu được.
Camile nắm thanh trủy thủ trong tay, rành mạch nói:
- Bây giờ hết thảy đều ở trong tính toán của Thần điện hạ, ta chỉ hỏi ngài một câu, ngài có bằng lòng vì hoàng thất trung thành dốc sức tiêu diệt phản loạn!
-….
thống lĩnh Sarke nhìn vào mắt đối phương, lại nhìn thanh trủy thủ trong tay Camille, cuối cùng hít một hơi thật sâu:
- Ta bằng lòng!
Phía tây thành, ba nghìn phản quân đang giám sát cảnh bị quân và trên đường tới quảng trường trung tâm, ba nghìn phản quân nhận được mật lệnh bảo trì khoảng cách một trăm mét với cảnh bị quân, đội ngũ hai bên đã chuẩn bị tốt, luôn ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Trên khoảng cách một trăm mét trên đường lớn thậm chí còn tạm thời dùng một ít xe ngựa cùng với cánh cửa và một số loại gia cụ tạm thời dùng để làm công sự phòng ngừa đối phương tấn công nhanh.
Chỉ huy ba nghìn phản quân chính là một vị thống lĩnh thành vệ quân-Norris. Thân là cánh tay trái của tướng quân Junker, đồng thời cũng là người cùng một chiến tuyến với Đại hoàng tử, thượng xuyên là thượng khách trong các yến hội tại phủ đệ của Đại hoàng tử. Nhiệm vụ của Norris hôm nay chính là mang theo ba nghìn người này vững vàng giám thị cảnh bị quân tại chỗ, hơn nữa bị yêu cầu là không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được xung đột với cảnh bị quân, chỉ có thể im lặng giám thị.
Bất quá Norris vốn kiêu ngạo nên không quá để ý đám gia hỏa phòng Trị an này. Tên quân nhân chính quy này trời sinh vốn xem thường đám cảnh bị quân của phòng Trị an vốn thấp hơn mình một bậc. Đại hoàng tử thật sự quá cẩn thận rồi, Norris ngạo mạn cho rằng chỉ cần chính mình chỉ huy đám thành vệ quân chính quy một lần tấn công xông lên là có thể đánh bại đám phòng Trị an trước mặt này - mặc dù bọn họ có một vạn người.
Bất quá, không ngạo mạn như Norris, Dicko bên cạnh lại cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của Đại hoàng tử giao cho. Dicko cũng là tâm phúc của Đại hoàng tử, hắn chỉ thấp hơn nửa cấp so với Norris, tính cách hoàn toàn trái ngược so với Norris kiêu ngạo vốn đúng là một tên luôn cẩn thận trong công việc.
Giằng co đã rất lâu, trong lòng Norris đã có chút không chịu được, chính lúc này trên ngã tư đường phía xa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, Norris giật mình đang muốn lớn tiếng hỏi, Dicko đã đi tới:
- Norris, có người đến…hình như là người bên mình.
Hai mắt Norris sáng ngời:
- Chẳng lẽ là người truyền lệnh của đại điện hạ? Quá tốt rồi, để cho chúng ta khai chiến với đám phòng Trị an này đúng không? Ha ha!
Nói xong, tên gia hỏa này đã mang người hướng về phía cuối đội ngũ nghênh đón. Thành vệ quân vẫn còn rất tinh nhuệ, đối diện với hơn một trăm người ngựa chạy tới, mặc dù nhìn đối phương mặc quần áo là loại thủ thành phản quân giống mình nhưng binh sĩ vẫn giơ cao tấm chắn và vũ khí như cũ, đội ngũ chắn ngang đường lớn.
- Tránh ra!
Norris đã dẫn theo mấy thân vệ đi tới phía trước, nhìn nhóm người ngựa chạy tới từ phía xa thấy người đi đầu đúng là Camile. Mắt thấy tốc độ Camile đã giảm xuống, Norris cau mày, lớn tiếng hỏi:
- Camile? Tại sao là ngươi? Ngươi không phải nhận lệnh đi phòng Trị an…
Một trăm kị sĩ phía sau đều là bộ hạ của Camile, bọn họ phóng ngựa gần tới phía trước Norris, kéo dây cương, ngựa dừng thì người cũng dừng, Camile cũng không xuống ngựa, lớn tiếng nói:
- Norris, Đại hoàng tử có lệnh, giao quyền cho ta tiếp quản nơi này, bây giờ ngươi chịu chỉ huy của ta!
- Cái gì?
Norris giận dữ quát:
- Camile, ngươi nói cái gì? Chức vị của ngươi thấp hơn ta bốn bậc, dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi sai bảo!
Hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, lớn tiếng quát:
- Lúc Đại hoàng tử hạ lệnh ta cũng ở đó, nhiệm vụ của ngươi chính ta khống chế phòng Trị an, tại sao lại đột nhiên tới nơi này! Camile, ngươi dám rời bỏ nhiệm vụ!
Theo một tiếng quát lớn của Norris, binh sĩ bên người hắn lập tức xông tới, trường kiếm sáng loáng trong tay chỉ vào một trăm kị sĩ của Camile, Dicko đứng ở phía sau Norris thấp giọng nói:
- Ta thấy không quá giống lúc đầu …đám người phía sau Camile nhìn rất lạ!
Norris nghe thấy lời của Dicko bên tai, đột nhiên nhướng mày:
- Dicko, ngươi nói là…
- Bắt lại trước rồi nói chuyện! Đại hoàng từ tuyệt đối sẽ không ra lệnh bừa bãi, tên này rõ ràng là đi phòng Trị an nhưng lại xuất hiện ở đây, chỉ sợ có biến!
Khi Dicko nhỏ giọng nói bên tai Norris xong, Norris đã gật đầu, hắn lớn tiếng quát:
- Camile, ngươi dám truyền lệnh giả, muốn phản lại Đại hoàng tử hay sao! Tưởng lừa được ta, đâu có dễ dàng như vậy!
Nói xong Norris đã phất tay, nhóm binh lính liền tiến tới, không ít binh lính đã rút ra đoản nỏ quân dụng, loại đoản nỏ này tại khoảng cách gần sát thương lực rất lớn, ngay lập tức một trăm kị sĩ của Camile đã bị đoản nỏ của phản quân ngắm vào.
Camile biến sắc nói:
- Norris, ngươi dám không tin mệnh lệnh của điện hạ, ra lệnh phá hỏng việc lớn của điện hạ, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao!
Dicko bên cạnh Norris lập tức nhỏ giọng nói:
- Đừng nghe hắn nói bậy, bắt hắn lại rồi hỏi sau!
Norris ha ha cười lớn, cao giọng nói:
- Đừng nói lời thừa, lên cho ta! Bắt hắn lại rồi hỏi sau!
Thành vệ quân nghe lệnh liền tiến về phía trước, binh lính hai cánh chiếm cứ hai bên đường lớn, đoản nỏ chỉ vào Camile.
Trên mặt Camile không hề biến sắc, cười lạnh nói:
- Norris, ngươi không nghe lệnh của điện hạ chính là tội chết. Người đâu, giết hắn cho ta!
Norris nghe thấy vậy cười to:
- Ăn nói linh tinh, ngươi có bản lĩnh gì giết ta!
Cuồng ngôn Norris vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lùng bên người:
- Tất nhiên có thể giết ngươi!
Vừa mới dứt lời, Norris đột nhiên thấy được trước ngực lóe sáng, cúi đầu xuống nhìn đã thấy một mũi kiếm sáng lóa từ ngực mình chui ra, máu tươi đầm đìa, từng giọt từng giọt nhỏ ra từ mũi kiếm. Trên mặt Norris tràn đầy vẻ không tin. Hắn đột nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn người phía sau. Dicko vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng rút trường kiếm trở về, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất.
Norris bất ngờ gặp phải biến cố lớn này, sức lực toàn thân đã sớm theo một kiếm trí mạng trước ngực kia mà rút đi, trong cổ họng lục cục vài tiếng nhưng một chữ cũng không nói ra được, cuối cùng thân thể mền nhũn ngã xuống.
Nhìn thân thể Norris mềm nhũn ngã xuống, Dicko đi tới một chân giẫm lên người hắn, sau đó cúi người, trừng mắt nhìn Norris, ghé vào tai hắn nói nhỏ một câu cuối cùng:
- Ta là người của hoàng tử Thần.
Norris cứ mơ hồ mà bị giết như vậy, đến chết cũng không rõ, Dicko vốn là đồng liêu bên cạnh mình mấy năm nay, rõ ràng đúng là cũng giống mình từ quan quân cấp thấp mà đi lên, là tâm phúc mà Đại điện hạ quý trọng, tại sao đột nhiên lại biến thành người của hoàng tử Thần…
Sắc mặt Camile vẫn không đổi, hiển nhiên đã sớm biết sẽ xảy ra như vậy. Norris vừa chết, phản quân xung quanh ngay lập tức đại loạn, đội ngũ rối loạn, Dicko lập tức giơ cao trường kiếm, lớn tiếng quát:
- Im lặng!!
Norris vừa chết, hắn chính là trưởng quan cao nhất, trên lưỡi kiếm vẫn còn dính máu tươi, lớn tiếng nói:
- Norris không nghe mệnh lệnh, phản bội điện hạ, đã bị giết! Còn nhưng người khác không nghe lệnh, quân pháp chấp hành!!
Một người cưỡi ngựa bên cạnh Camile đúng là thống lĩnh Sarke đã mặc vào quân phục của phản quân, hắn thấy được biến hóa kì dị này nhưng Camile bên người là thấp giọng cười:
- Mười năm nằm vùng…cũng không phải chỉ có mình ta. thống lĩnh Sarke, bây giờ ngài đã rõ ràng chưa!
Mười năm nằm vùng? Còn không chỉ một người?
Nhưng là mười năm trước Thần điện hạ vẫn chỉ là đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, ở tuổi đó đã có tâm kế thâm trầm cùng với tính toán lâu dài rồi sao…
Trong lòng Sarke phát lạnh, giờ phút này cũng không dám nói thêm một câu, chỉ là lòng tin vào thắng lợi của bên hoàng tử Thần đột nhiên tăng lên nhiều! Thần điện hạ tính toán như vậy, có lí nào lại không thành công?
Dicko giết Norris, trưởng quan thứ hai giết trưởng quan thứ nhất, sau đó Camile lại lấy danh nghĩa của Đại hoàng tử hạ lệnh cho ba nghìn phản quân nhường đường. Camile dẫn theo thống lĩnh Sarke vẫn mang bộ quân phục giả trang cùng với vài quan quân của phòng Trị an bình yên xuyên qua đội hình phản quân đi tới chỗ cảnh bị quân.
Có thống lĩnh Sarke đích thân đến trực tiếp tiếp quản quyền chỉ huy cảnh bị quân, sau một tiếng ra lệnh của thống lĩnh Sarke, đội ngũ một vạn cảnh bị quân xuất phát. Ba nghìn phản quân dưới mệnh lệnh của Dicko mặc cho cảnh bị quân xuyên qua phong tỏa của mình, thả bọn bọ đi về phía quảng trường trung tâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trước khi đi, Camile phi ngựa qua bên người Dicko, ánh mắt toát ra vẻ phức tạp, như có tôn kính, có chút không nỡ…
Đợi sau khi cảnh bị quân dời đi, trong ánh mắt Dicko hiện ra một vẻ kì dị, sau đó lớn tiếng quát:
- Camile mang đến mệnh lệnh của đại điện hạ, hạ lệnh cho đội ngũ xuất phát, mục tiêu…Ma pháp công hội! Phong tỏa Ma pháp công hội, không cho một người ra vào!
Đám phản quân nghe xong mệnh lệnh mỗi người không khỏi biến sắc…Ma pháp công hội? Bao vây Ma pháp công hội? Đây không phải là tìm chết sao? Chỉ là quân lệnh như sơn, mới vừa rồi Norris đại nhân " chống lệnh" bị giết, máu còn chưa khô, bây giờ làm gì có ai giám chống lệnh? Một lệnh truyền xuống, đội ngũ đã hướng về Ma pháp công hội xuất phát.
Đây chính là kế sách khác của hoàng tử Thần: Ba nghìn phản quân này mặc dù bị người nằm vùng của mình dùng mệnh lệnh giả đánh lừa, nhưng dù sao bây giờ mình cũng không có sức tiêu diệt ba nghìn người này, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ một tay của ma pháp hội thôi!
Ba nghìn phản quân nhanh chóng tới được quảng trường hình tròn bên ngoài Ma pháp công hội, kiến trúc chính hình ngôi sao sáu cánh của Ma pháp công hội ở ngay trước mắt, vẻ mặt Dicko quyết đoán, hạ lệnh chia ra vây quanh, binh lính mang theo trường kiếm cùng tấm chắn từng bước tiến vào quảng trường bên ngoài Ma pháp công hội. Loại ngang nhiên khiêu khích này tất nhiên sẽ khiến đám ma pháp sư trong Ma pháp công hội tức giận.
Địa vị ma pháp sư tôn quý đến mức nào, bây giờ lại bị ngang nhiên khiêu khích như vậy làm sao có thể nhẫn nại được? Mặc dù chủ tịch không có hạ lệnh, ngay lập tức đã có không ít ma pháp sư bay ra tòa nhà hình sao sáu cánh.
Kẻ dưới tay Dicko lập tức có người tới báo cáo, vẻ mặt Dicko quyết đoán:
- Giết trước báo sau!
Sau này sử sách có ghi lại: Lễ cúng tế mùa hè năm chín trăm sáu mươi của Rowland đế quốc. Trong lúc cúng tế xảy ra chính biến. Ba nghìn phản quân tại thành tây ngang nhiên vây công Ma pháp công hội, một hồi đại chiến, ba nghìn phản quân tan vỡ! Không một người còn sống!
Đám ma pháp sư bị khiêu khích ra tay không hề lưu tình một chút nào, mười mấy tên ma pháp sư liên thủ tiêu diệt ba nghìn phản quân, quảng trường hình tròn trước Ma pháp công hội máu chảy thành sông, máu của phản quân thấm xuống mất ba ngày không rửa sạch hết!
Việc này được các sử học gia cho là một "hành động ngu xuẩn", sau đó khiến cho vô số người tranh luận, bất quá đại đa số người đều cho rằng, Đại hoàng tử sau khi chính biến lại phái ra ba nghìn người đi tấn công Ma pháp công hội là một hành động điên cuồng, đã hoàn toàn mất đi lí trí! Với xấp xỉ ba nghìn người mà dám vây công Ma pháp công hội, vốn được coi là có ma pháp sư đứng đầu đại lục, không thể nghi ngờ đây là một hành động tự sát.
Đương nhiên ba nghìn phản quân không có người sống sót, kể cả bản thân Dicko cũng chết bên ngoài Ma pháp công hội cho nên chân tướng sự việc cũng không có người nào biết. Đại hoàng tử lúc đó đã chết, tất nhiên không thể từ mộ chui ra nói mệnh lệnh này không phải là của mình. Mà bản thân hoàng tử Thần tất nhiên cũng không tiết lộ chuyện mười năm nằm vùng của mình.
Mặc dù cũng có người thông minh đoán ra bí ẩn trong đó nhưng loại chuyện như thế này ai thực sự dám viết trong sử sách? Đúng là không muốn sống?
Nói cũng không được, viết cũng không được nốt…
Liệu đây đã là lá bài cuối cùng của hoàng tử Thần chưa... Đại hoàng tử vẫn còn một đội trọng kị binh đủ sức giúp hắn phá vây thoát đi....
Hãy chờ xem liệu sẽ là một hồi quyết chiến nữa... hay hoàng tử Thần vẫn còn lá bài nào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.