Ác Ma Pháp Tắc

Chương 212



Sandy vốn là một tên nhóc mười ba tuổi, nó là điển hình của những kẻ phải trải qua cuộc sống gió sương để tìm sinh kế trên các con đường. Nhưng vì nó cũng là một thằng nhóc thông minh nên những người quen thân với nó đều gọi nó là Sandy còn những kẻ có xích mích cũng đều gọi nó là "Sandy nhỏ lừa đảo"
Sandy sinh ra trong khu ổ chuột ở đế đô, đương nhiên không có tiền như những đứa trẻ nhà giàu có khác bỏ tiền ra mời các loại sự phụ đệ nhận kiểu giáo dục chính thống. Khi nó mười ba tuổi cũng chỉ đi theo thần điện sư phụ vào trong tôn giáo viện học tập nửa năm, miễn cưỡng cũng học được đọc, viết và tính toán. Trong số những đứa trẻ nó cũng xem như là thông minh, ít nhất nó có thể dùng viết ra tên của mình bằng ngôn ngữ thông dụng của đại lục. Hơn nữa còn có thể đọc ra hoàn chỉnh chương thứ nhất "Thần Lục sang thế kỷ" của giáo điển Thần điện.
Đáng tiếc, ba tháng trước nó không thể tiếp tục học tập trong trong giáo viện của thần điện. Bởi vì giáo viện được xem là nơi cho bọn trẻ một ít giáo dục "Miễn phí" nhưng loại miễn phí nào cũng có giá của nó. Mọi đứa trẻ học tập trong giáo viện, sau khi trưởng thành đều phải phục vụ miễn phí cho thần điện ba năm, hoặc có thể trở thành giáo sĩ – cả đời không được kết hôn.
Là những người điển hình của phương nam, cha mẹ của Sandy vốn không nghĩ chặt đứt hương hỏa của nhà mình. Hơn nữa bản thân Sandy cũng không có hứng thú gì đối với việc trở thành giáo sĩ, mười ba tuổi nó đối với chuyện nam nữ cũng là hiểu ra một chút. Hiện tại vẫn thỉnh thoảng dán đầu vào tường nhìn lén Elle ở nhà bên cạnh.
Hai thắng trước, nó đã tranh thủ làm một chút việc tính tính tóan toán đơn giản.Từng làm làm một người phụ việc ở cửa hàng tạp hóa rồi làm kẻ học nghề cho lão thợ may ở đầu phố.
Nhưng những chuyện trước đây, thật ra Sandy còn có một con đường phát tài rất tốt.
Mỗi ngày nó đều thường lượn qua lượn lại chợ nô lệ, nó xác thực là một nhóc thổ địa tại nơi đây. Anh ruột của nó vốn cũng là một tên côn đồ đáng tiếc chỉ vì trộm nhầm túi tiền của một quản gia quý tộc mà bị sở trị an bắt, sau đó bị đày đi làm lao động tại một khu mỏ ở Tây Bắc.
Sandy khống giống với anh của mình, nó không phải là thằng móc túi, cũng không làm chuyện gì hư hỏng. Nhưng mỗi ngày nó đều mang về mấy đồng lẻ từ chợ nô lệ này.
Chợ nô lệ ở đề đô vốn là nơi tụ tập của lái thương đến tư cả nước, người của các nơi khác bên trong đại lục. Trong đó rất nhiều người đều là lần đầu tiên đến chợ nô lệ, thói quen của bọn họ là cần có một tên thổ địa giúp họ dẫn đường, giúp bọn họ mặc cả với bọn buôn nô lệ, giới thiệu một ít "quy củ" trong thời điểm giao dịch.
Bởi vì loại tình huống này, hơn nữa Sandy bản thân cũng khá thông minh cho nên tiền thu vào cũng kha khá. Hầu như mỗi ngày trong túi tiền của nó cũng đều có vài đồng lẻ, thậm chí nếu gặp loại nhà giàu có Sandy lại bỏ thêm vài câu nịnh hót, nói vài câu dễ nghe liền thu được nhiều tiền hơn. Nguyện vọng lớn nhất của Sandy là có thể để dành đủ tiền mua một đôi giày da cũ. Anh của cô nàng Elle bên cạnh làm phục dịch cho quân trú phòng ở địa phương thường hay khoe trước mặt Sandy loại giày da thường dừng trong quân đội, khiến thằng nhóc này vô cùng hâm mộ.
Sandy không chỉ là người thông minh mà còn là kẻ nhìn người rất chuẩn. Nó chỉ cần liếc mắt nhìn vào dòng người nhốn nháo nhộn nhịp trên đường là có thể biết ai là dê béo một cách lão luyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hôm nay, Sandy khoanh hai tay đứng ở trong góc nhìn nửa ngày, rốt cục tìm được mục tiêu của mình.
Trong đám người có một tổ hợp kỳ quái : một nam một nữ. Nhưng họ không giống người yêu vì nam hình như tuổi còn quá nhỏ, nhìn qua cũng không lớn hơn mình bao nhiêu. Nữ thì hơn hai mươi tuổi, hơn nữa cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí so với Elle bên cạnh còn xinh đẹp hơn nữa.
Hai người dù là mặc quần áo của thường dân, nhưng Sandy nhìn ra chỗ đặc thù : thằng bé kia ánh mắt quan sát chung quanh, hiển nhiên là lần đầu tiên đi vào chợ nô lệ đối với mọi thứ xung quanh hình như rất tò mò, điều này đối với Sandy rất quan trọng. Mà người nữ kia càng làm cho Sandy tò mò : Nàng rất cao, chân lại rất dài …hơn nữa có vẻ là một võ sĩ. Một nam một nữ mặc dù đi cùng một chỗ nhưng nữ nhân đó hình như cố ý luôn đi sau thiếu niên nửa bước, tựa hồ không dám sóng vai cùng hắn mà đi. Ngoài ra khi trong đám đông, cô gái luôn chú ý ngăn những người khác đến gần vị thiếu niên kia hình như là đang duy trì một loại tư thế bảo vệ.
Có vẻ đây là một cậu chủ có tiền dẫn theo một nữ bảo tiêu xinh đẹp đây.
Đúng, đúng rồi !
Sandy trong lòng khẳng định suy đoán của mình sau đó nó kéo chiếc nón rách của mình chạy thẳng đến. -Thưa ngài ! Thưa ngài!
Đỗ Duy vốn đang nhìn xung quanh, hắn quả thực rất tò mò với chợ nô lệ. Ngày trước mua sắm những nô lệ cho cửa hàng không phải là Đỗ Duy trực tiếp ra tay mà do Marde làm. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đi vào chợ nô lệ, ở văn minh thế giới kiếp trước …:"nô lệ" loại danh từ này trên thế giới hầu như đã tuyệt chủng. Nó vốn đang nhìn liền nghe bên người truyền đến một tiếng quát to âm điệu hơi non nớt.
Một thằng bé gầy yếu, dường như là một chú cá trê nhanh nhẹn luồn lách qua đám đông, sau đó chui ra đứng trước mặt mình. Đứa bé này quả thực rất gầy có vẻ giống các đứa bé khác ở khu ổ chuột. Điều khiến Đỗ Duy ngạc nhiên là nó lại rất sạch sẽ, không giống những đứa bé đó cả người đầy bụi bẩn. Gương mặt sạch sẽ, một đôi mắt to rất có lnh khí, sinh động vừa nhìn liền đoán ra là loại quỷ nhỏ thông minh.
-Thưa ngài.
Sandy dễ dàng nói ra nghề nghiệp của mình, đồng thời không quên cố ý thể hiện nụ cười ngây thơi bé bỏng trên mặt :
-Thưa ngài, xin hỏi ngày tới đây mua nô lệ phải không ? Vậy tôi nghĩ ngài chắc chắn cần một người như tôi.
Roline liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của thằng nhóc này, với kinh nghiệm giang hồ của mình làm sao không biết ý độ của loại côn đố đường phố thế này? Vốn vừa định mở miệng nói chuyện nhưng lại nghe Đỗ Duy hỏi một cách hứng thú :
- Ồ ? Ngươi ư ? Ngươi có thể làm gì cho ta nào ?
-Tôi có thể làm cho ngài rất nhiều việc, quan trọng nhất là có thể giúp ngài tiết kiệm rất nhiều phiền toái …Tôi có thể giúp ngài tiết kiệm thời giàn – với người tôn quý như ngài, thời gian cũng không phải mang giá trị bình thương mà. Ngài nhìn xem, ở đây có rất nhiều người đến mua nô lệ. Có nhiều kẻ buôn nô lệ như thế mà ngài lại chỉ mới đến đây lần đầu tiên, tôi có thể giúp ngài giới thiệu tình hình ở nơi đây. Tại đây mọi thứ với tôi đều rất quen thuộc, những tên buôn nô lệ này tôi cũng đều biết cả. Trong đó kẻ nào xảo quyệt, kẻ nào lòng dạ đen tối, kẻ nào buôn bán công bằng tôi đều có biết và giúp ngày giới thiệu cả. Ngài xem, có phải tô rất hữu dụng với ngài không?
Thấy Đỗ Duy vẫn mỉm cười, tựa hồ có chút chuyển ý, Sandy càng bỏ thêm sức lực không muốn bỏ đi con đường phát tài trước mắt tiếp tục bổ sung :
-Người ở đây rất hỗn tạp, trong đám người cũng có rất nhiều móc túi, nhưng mà nếu có tôi ở đây có thể giúp ngài giảm đi rất nhiều phiền toái ở phương diện này …ngài xem …
Nói tới đây, Sandy áp thấp thanh âm dùng ánh mắt chỉ vào một tên gầy ốm trong đám người nhỏ giọng nói :
-Ngài xem, tên mặc áo xám kia vốn là một bàn tay vàng ở nơi này. Ngài nên cẩn thận đừng nên gần sát nó nếu không mười phần hết chín nó sẽ trộm đi túi tiền của ngài đấy.
Đỗ Duy giật mình, lập tức nở nụ cười.
Ấn tượng đầu tiên của nó là hơi thích vẻ mặt mang theo nét tinh ranh của thằng nhóc này.
-Ngươi làm sao biết ta là người có thân phận tôn quý ? Ta mặc quần áo cũng không đắt tiền mà.
Đỗ Duy lắc đầu :
-Ngươi có lẽ nhầm lẫn, ta chỉ là một người bình thường đi xem xung quanh mà thôi, ta cũng không cần dẫn đường.
-Ngài đừng khinh ta là thằng nhóc nhé.
Sandy tiếp tục mỉm cười, nó cười rất có kỹ xảo không cao không thấp lộ ra đúng bốn cái răng. Cũng không giống những người cùng khổ khác, răng của Sandy rất trắng. Mỗi ngài nó đều rất siêng năng đánh răng, phi thường chú trọng nghi thái của mình. Bởi vì nó biết rất rõ rằng, những ông chủ như thế này đều thích người sạch sẽ.
Diễn biến tiếp theo thế nào mời các bạn đón đọc hồi sau sẽ rõ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.