Ác Ma Pháp Tắc

Chương 265: cô gái trong tim (p2)



Giờ phút này trong ánh mắt của Angel chỉ thấy nụ cười trên mặt ngài công tước này quả thật mê người, sự thâm thúy trong ánh mắt này như gợi ra vô số chuyện xưa….Tất cả những điều này làm những quý tộc ăn chơi trác táng đầu tóc bóng mượt mình đã gặp qua có thể so sánh được?
Những gã nông cạn này rõ ràng vô cùng rỗng tuếch nhưng lúc nào cũng tỏ ra vẻ trước mặt mình. Ví dụ như con trai của vị nam tước kia luôn khoe với mình một "thành tích nhỏ" về việc bọn họ tại gia tộc đã săn được một con hồ ly. Mà gã con trai trẻ tuổi của vị bá tước khác luôn khoe khoang về trải nghiệm bị thương khi hắn quyết đấu cùng kẻ khác - Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một vài tên nhóc con mà thôi.
Những người đó toàn bộ cộng lại cũng làm sao có kinh nghiệm phong phú như ngài công tước trẻ tuổi này?
-Ngài có thể nói cho tôi một ít chuyện mạo hiểm của ngài tại rừng rậm Đóng băng được không?
Angel bất tri bất giác đã ngồi bên cạnh người của Đỗ Duy, nàng không để ý gì đến phong độ của con cái nhà giàu có mà cứ như vậy tùy ý ngồi xuống bãi cỏ. Cặp chân thon dài của nàng co lại một cách tự nhiên; dường như cả thân thể nàng đang nhẹ nhàng dựa vào Đỗ Duy.
Đỗ Duy cũng không phát hiện điều này, chỉ mỉm cười:
-Những chuyện này thật ra không có gì kể cả.
-Nhưng mà tôi thật sự muốn nghe.
Thanh âm của Angel có chút cầu khẩn :
-Bác Dardanelle đã kể cho tôi một ít chuyện, bác ấy nói ngài là người trẻ tuổi tài hoa dũng cảm nhất trên thế giới này. Lúc trước tại rừng rậm Đóng băng ngài chẳng những cứu mạng bác ấy mà cuối cùng phải dựa vào ngài mới tìm được Kim nhãn mãng mang về cứu sống chị của tôi.
Đỗ Duy đã nhận thấy trong ánh mắt cô gái này đã không chút che dấu toát ra ước mơ và sự hâm mộ đặc biệt, hắn trong lòng giật mình vội ngồi thẳng dậy, tăng khoảng cách giữa hai người lên rồi cười nói:
-Thật sự không có gì hay để kể cho nàng, ta là một ma pháp sư, chuyện này với người thường có chút thần kì nhưng là một gã ma pháp sư thì chuyện gì cũng có thể. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đỗ Duy càng không muốn nói thì trong lòng Angel càng cảm thấy ngài công tước thiếu niên này thật thần bí, hơn nữa có được sự khiêm tốn khó gặp! Nàng với những gã quý tộc đã gặp luôn thích lấy lòng mình, thích được khen ngợi thì càng cảm thấy thua kém Đỗ Duy quá xa.
-Vậy liền nói là ngài làm sao cứu bác Dardanelle? Ngài kể một lần đi.
Trong mắt cô gái đã có một lớp nước mỏng, có lẽ nếu Đỗ Duy từ chối một lần nữa thì nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Đỗ Duy thở dài, bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, là khi ta tiến vào rừng rậm Đóng băng mấy ngày, vào tối hôm đó lúc nửa đêm ta nghe thấy tiếng sủa của chó tuyết giống như là hoảng sợ điều gì vậy. Lúc đó ta cũng hơi lạnh không ngủ được liền đứng lên nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng cây có tiếng người kêu thảm thiết…
Mặc dù chuyện này đã nghe vô số lần nhưng là giờ phút này do Đỗ Duy chính mình kể ra, Angel lập tức không tự chủ chìm đắm trong câu chuyện. Khi nàng nghe đến đoạn "có người kêu thảm thiết" thì thân thể không khỏi run lên, không kìm được nắm chặt lấy cánh tay Đỗ Duy; cả người gần sát lại.
Khi Đỗ Duy nói đến mấy người Dardanelle bị Thực thi quái đuổi giết, nói đến hình dáng ghê rợn của Thực thi quái ra sao thì Angel hô khẽ một tiếng, nhắm mắt lại thật nhanh như sợ rằng Thực thi quái kia sẽ từ trong câu chuyện nhảy ra xuất hiện trước mặt nàng…
-Ta nghĩ là ngươi đang gạt người!
Đang lúc Đỗ Duy nói đến đoạn bọn họ tránh ở bên trong lều khiến Thực thi quái không dám đến gần thì phía sau bỗng vang lên tiếng nói sắc bén.
Quay đầu nhìn lại thật ngạc nhiên hóa ra tên nhóc đáng ghét kia, hắn đã tắm rửa xong nhưng đại khái là lo lắng Đỗ Duy và Angel ở chung một chỗ. Tóc trên đầu hắn vẫn còn ướt chưa khô đã chạy ra ngoài, mặt sau khi bị hơi nước hấp lên trong lúc tắm vẫn còn đỏ ửng, nhìn qua càng giống như một đứa trẻ con dễ thương vậy.
-Ồ, ta tại sao lại phải lừa người khác?
Đỗ Duy cũng không tức giận chỉ mỉm cười.
-Loài Thực thi quái này một khi ngửi thấy mùi máu sẽ phát điên cuồng lên, lúc ấy các ngươi đang ở trước mặt nó tại sao nó lại không xông đến chứ?
Tên nhóc này nghĩ rằng đã bắt được sơ hở của Đỗ Duy liền lớn tiếng chất vấn.
Đỗ Duy mỉm cười :
-Bởi vì trong tay chúng ta có thứ khiến hắn sợ hãi, nơi cắm trại của ta lúc đó ở xung quanh có một thứ đặc biệt khiến phần lớn ma thú không dám lại gần.
-Là gì?
-Là phân.
Đỗ Duy cười cười nhìn tên nhóc này một cách đe dọa :
-Phân của rồng
Quả nhiên, tên nhóc sợ bẩn này vừa nghe đến phân đã mặt mũi tái nhợt đi, càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu. Hắn sợ đến mức không dám hỏi nhiều nữa.
-Mose.
Angel có chút tức giận. Tên nhóc này hôm nay luôn quấy rầy nàng và ngài công tước nói chuyện. Mặc dù nàng tính tình luôn ôn hòa nhưng lúc này cũng nhịn không được có chút bực mình, thể hiện ra uy phong của người chị sầm mặt nói :
-Chẳng lẽ em quên lễ nghi cơ bản nhất rồi sao? Khi ngài công tước nói chuyện em làm sao có thể chen vào thế được, nếu em còn làm như thế ta sẽ bắt em quay trở về phòng.
Tên nhóc này hiển nhiên rất sợ hãi Angel, lập tức không nói thêm điều gì cúi đầu ủ rũ, nhưng vẫn cắn môi một chút.
Nhưng mà đối với Đỗ Duy thì hành động nhổ nước bọt vào lễ nghi của tên nhóc này quả thật là cầu mà không được. Nhờ có hắn ngắt lời mà mình mới có thể tránh né ánh mắt ái mộ của cô nàng Angel này, làm sao có thể để tên nhóc này rời đi được? Hắn vội cười nói:
-Được rồi, thật ra em trai nàng rất là đáng yêu… Chúng ta ngồi ở chỗ này đã lâu, nếu như mọi người thấy mệt thì ….
Nói đến đây, hắn thật ra có hy vọng rằng hai người này sẽ có thể nói ra "mệt", lúc đó mình cũng có cơ hội tốt để thoát thân. Nhưng mà rất tiếc là tinh thần của Angel vẫn đầy tràn sung mãn.
Đỗ Duy thở dài :
-Vậy ta dẫn mọi người đi xem quanh thành thị, nơi này là thành thị lớn nhất gần sát với biên giới của đế quốc, ở chợ còn có không ít những hàng hóa tốt từ các nơi mang về.
Nhưng Mose lại bĩu môi thấp giọng nói:
-Hừ, trong nhà Listeria chúng ta cái gì đặc biệt mà không có/
Chỉ có điều hắn còn chưa nói xong thì Angel đã trừng mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới ngậm miệng lại.
Tuy nhiên mọi người còn không ra khỏi thành thì tại đại sảnh của tòa thành, Đỗ Duy đã nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Vivian chạy đến. Vẻ ngoài rạng rỡ này chính là cô bé ngốc Vivian chứ không ai khác. Tài năng của nàng chỉ tập trung toàn bộ vào ma pháp, còn lại ngoài ra những điều khác thật sự khó nói là….
Cũng không biết nàng gặp được điều gì cao hứng. Bởi vì chạy quá nhanh, mà lúc này nàng lại mặc áo bào của ma pháp sư nên chỉ có chút bối rối khi thấy Đỗ Duy nàng đã giẫm vào chính áo bào của mình, lảo đảo một cái rồi ngã xuống. Mặt trước là bậc thang, nhìn bộ dạng của nàng nếu như ngã thật thì có lẽ cô bé ngốc này đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt.
Đỗ Duy nhanh chóng chạy đến hai bước ôm lấy Vivian ,Vivian chỉ hô nhỏ một tiếng thì cả người đã nằm trong lồng ngực của Đỗ Duy. Trên mặt nàng hiện ra vẻ hồi hộp không bình tĩnh, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Đỗ Duy thì khuôn mặt sợ sệt kia mới chuyển thành tươi cười, nàng thấp giọngnói
-Ta…ta…
-Ta cái gì?
Đỗ Duy cười mắng yêu nàng :
-Cô như thế nào lại chạy nhanh như thế? Chẳng lẽ quên việc mình hay ngã sao? Hay là đã đói nên muốn gấp gáp đi ăn trộm cái gì để ăn?
- Chỉ! Chỉ! Chỉ không…. Vivian càng gấp gáp nói thì càng lắp bắp, chỉ biết giương mắt ngượng ngùng nhìn Đỗ Duy không biết giải thích thế nào. Đỗ Duy thích nhất là trêu cô nhóc này run rẩy như vậy, lúc nào cũng toát ra một vẻ đáng yêu khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc nàng một chút.
-Được rồi.
Đỗ Duy cười cười giúp nàng đứng dậy, chỉ là tay lại có thói quen nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vivian vẫn để nàng ở trong lòng mình ôn nhu nói:
-Đùa cô một chút thôi…Rốt cuộc chuyện gì mà phải chạy nhanh như thế?
Nói xong hắn không nhịn được nhẹ nhàng véo mũi Vivian một cái.
Vivian lại càng hoảng sợ nghiêng đầu tránh đi, chỉ là trước kia Đỗ Duy đã lừa cô bé ngây thơ này rằng nếu véo mũi nhiều thì cuối cùng mũi sẽ tẹt đi. Chuyện quỷ quái này chỉ có thể lừa gạt cô bé như Vivian, nàng hóa ra tin đó là sự thật. Sau đó còn lo lắng rất lâu, mỗi sáng sớm thì chuyện đầu tiên là soi gương sợ rằng cái mũi xinh đẹp của mình sau một đêm sẽ tẹt đi mất.
Rút tay ra khỏi bàn tay của Đỗ Duy, Vivian lúc này mới vỗ vỗ lên ngực của mình sau đó cười ngọt ngào :
-Anh đoán đi!
Phía sau bỗng vang lên tiếng ho khan của Mose, Đỗ Duy lúc này mới xoay người lại nhìn hai chị em gia tộc Listeria này, sau đó kéo Vivian đến bên người cười nói:
-Tối hôm qua không thể giới thiệu được…đây là …
Nói đến đây Đỗ Duy dừng lại một chút, trầm ngâm lúc lâu rồi mới nói:
-Vị này là pháp sư Vivian, là pháp sư áo bào trắng tám cấp, cũng là học trò của đại sư Gandalf"
Sau đó Đỗ Duy đơn giản giới thiệu một chút về chị em của gia tộc Listeria.
Lúc Angel nhìn thấy Vivian liền không tránh khỏi rung động một chút, vốn các cô gái xinh đẹp thường hay đặc biệt chú ý đến các cô gái có vẻ ngoài xuất sắc một chút. Mà Vivian lại dường như là người đủ để cùng so sánh cấp bậc xinh đẹp với Angel. Trên người nàng có một vẻ ngây thơ thuần khiết mà ngay cả Angel cũng không thể so bì. Nếu nói rằng Angel là một nụ tiên hoa sắp nở, là quả dâu tây tươi rói đầu hè …. Thì Vivian là một khối thủy tinh lấp lánh khiến người khác người sẽ không tránh được sinh ra cảm giác thương yêu.
Hơn nữa, nhìn thấy Đỗ Duy nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Vivian, hai người thân mật đứng một chỗ, Vivian dường như đã có thói quen dựa người của Đỗ Duy… Trong ánh mắt của Angel lấp tức chợt hiện một tia u buồn.
Thậm chí ngay cả khi Vivian lắp bắp xin chào thì Angel bởi vì có chút bàng hoàng mà quên mất trả lời, điều này đối với một cô gái gia đình quyền quý được học tập lễ nghi từ bé thì quả là không thể chấp nhận được.
Tâm tư của nàng làm sao của thể giấu được Mose ở bên cạnh. Con ngươi của Mose chuyển động, nhìn thấy bộ dáng thân mật của Đỗ Duy và Vivian lập tức dường như đã hiểu được điều gì. Hắn ho khan một tiếng nói :
-Ngài công tước, đã là bạn của ngài đến tìm thì ngài không cần bận tâm về chúng ta nữa, dù sao chúng ta đã loanh quanh cả nửa ngày nên có chút mệt mỏi. Ngài có việc như thế thì ta cùng chị ta xin trở về nghỉ ngơi một chút.
Nói xong hắn dùng sức kéo Angel một cái, Angel lúc này mới lơ đãng gật gật đầu với Đỗ Duy rồi sau đó cáo từ rời đi. Chỉ là khi đi lên cầu thang nàng không kìm được quay đầu nhìn vài lần, mắt nhìn thấy Vivian thuần khiết mỹ lệ như thiên sứ khiến trái tim nàng càng trầm xuống. Khi đi lên cầu thang có lúc nàng thậm chí suýt nữa vấp ngã.
-Tốt rồi.
Nhìn thấy chị em nhà Listeria rời đi, Đỗ Duy nhẹ nhàng thở ra sau đó hỏi Vivian:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Họ, bọn họ, họn họ đến đây.
Vivian cười đầy hưng phấn :
-Học trò của Hogwarts…đến đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.