Phía trên cửa thành, Đỗ Duy vịn tay vào thành tường, nhìn thấy nơi dưới thành không xa, hai vạn kỵ binh quân Tây Bắc diễu võ dương oai, cờ xí ngợp trời, đằng đằng sát khí. Trên mặt hắn nhìn không ra vẻ vui hay giận nào, nhưng tay đặt trên thành tường càng niết càng chặt, trong ánh mắt mơ hồ hiện liện một tia lửa!
Đây là khiêu khích! Khiêu khích một cách lộ liễu!
Đỗ Duy sớm đã không còn là kẻ khù khờ về mặt quân sự nữa rồi. Tay trắng đi tới Tây Bắc lập nghiệp, hắn ít nhất đối với quân đội dưới trướng của mình cũng hiểu đôi chút. Cái khác không nói, nhưng đối với cách bày trận của quân đội thì cũng biết.
Hắn vừa nhìn xuống, làm sao lại nhìn không ra đối phương đang công nhiên bày ra điệu bộ công kích một cáhc lộ liễu?
-Dardanelless.
Đỗ Duy bỗng nhiên thấp giọng hô một câu.
Dardanelless đứng phía sau Đỗ Duy, thân là kẻ thủ thành thành Lâu Lan, thống lĩnh quân phòng thủ thành Lâu Lan, võ sĩ này trước đây trong gia tộc Listeria đối với quân Tây Bắc dưới thành diễu võ dương oai cũng đang tức giận. Nghe thấy Đỗ Duy gọi, thấp giọng nói:
-Thưa ngài. Nguồn: http://truyenfull.xyz
-Bảo người phất cờ hiệu! Xem xem bọn chúng muốn làm gì.
Đỗ Duy cười lạnh.
Không lâu sau, kỳ ngữ* qua lại, người phía dưới báo cáo lên:
-Thưa ngài, đối phương thông báo cho chúng ta biết, bọn họ nhờ chúng ta mở cửa thành, đưa ra một mặt tường thành, bọn họ muốn mượn phòng ngự thành để tiến hành diễn tập công thành thủ thành ….
Kẻ báo cáo này là một tên phó thống lĩnh thuộc hạ của Dardanelless, còn chưa nói xong, đã thấy Đỗ Duy biến sắc hắng giọng, thì đến câu sau, không biết từ lúc nào giọng đã thấp xuống.
Đỗ Duy
"Ha ha" cười lạnh hai tiếng:
-Đưa ra một mặt tường thành? Để bọn chúng tiến hành diễn tập công thành thủ thành? Được! Được lắm! Bọn chúng muốn nhân cơ hội hủy đi một mặt tường thành của ta phải không? Quân Tây Bắc ….. Hay cho quân tây bắc!
-Thưa ngài ….. chúng ta trả lời thế nào đây?
Phó thống lĩnh này thấp giọng hỏi.
Vẻ mặt của Đỗ Duy không chút thay đổi, lạnh lùng bỏ lại một câu:
-Không nói lời vô nghĩa, cứ trực tiếp phất cờ hiệu nói cho bọn chúng: Không cho!
Nói xong, Đỗ Duy không đoái hoài tới tủy tùng, hướng tới thành lâu trên tường thành tiến vào.
Quân tây bắc, ngươi thực sự nghĩ ta đây dễ bị bắt nạt sao?
Đỗ Duy cười lạnh.
Trước đây thì muốn tiền muốn lương thực, ông mày phải dùng tiền mua lấy tâm tình bình an, tạm thời nhẫn nhịn. Tiền với lương thực đều cho ….. Cái bọn khốn kiếp này, còn ở sau lưng ta chèn ép! Lần trước ở thị trấn Trâu, mấy nghìn kỵ binh thảo nguyên kia không phải quân tây bắc lén thả vào sao!
Muốn thử giới hạn của ông mày à? Ta đây sẽ cho các ngươi xen cái gì gọi là
"Giới hạn!"Đi vào trong tháp canh. Phòng nhỏ trong tháp canh có vẻ yên tĩnh dị thường. Đỗ Duy cũng không khiêm nhường, liền ngồi ở chính giữa, sau đó nhìn Dardanelles một cái:
-Dardanelles, chúng ta bây giờ còn bao nhiêu binh lính trong thành?
-Một binh đoàn bộ binh bốn nghìn người….. Lực chiến đấu ư? Thành Lâu Lan là thủ phủ của chúng ta, trong bốn nghìn bộ binh đoàn này có một nửa là quân cận vệ vương thành ngài thu phục trong thành Tai To. Phương diện lực chiến đấu sẽ không kém! Còn về kỵ binh, tướng quân Ron Barton mang theo một đoàn kỵ binh, tuy nhiên biên chế không đủ, hai ngàn người. Hơn nữa….
Dardanelles dường như thấy được sự tức giận trong lòng Đỗ Duy, nhịn không được thấp giọng nói:
-Thưa ngài, nếu ngài thực sự muốn phải đánh ….. công thành chiến, kỵ binh không phát huy được tác dụng trên mặt đất nhiều lắm. Hơn nữa kỵ binh của đối phương số lượng quá nhiều, nếu như dã chiến, kể cả khi dũng sĩ dưới tay tướng quân Ron Barton có mạnh đi nữa, hai nghìn người xông ra cũng sẽ bị ăn mất ….
Lời này nói ra, mặc dù đối với Ron Barton có chút không tôn trọng, tuy nhiên tướng quân hai trăm năm mươi này cũng không phải người không hiểu đạo lý, hắn tại bên trong phòng vẫn không nói gì, lúc này lại thấp giọng nói:
-Lực chiến đấu của quân tây bắc này không tầm thường, kỵ binh thực sự có thể đánh…… đáng tiếc chúng ta ít người. Nếu cho ta thêm hai nghìn người, ta giờ dẫn người ra ngoài xông pha một trận, thừa dịp bọn chúng đặt chân chưa vững, thắng trước một trận cũng không phải không thể. Những kẻ biểu diễn vũ lực kia một mạch trên đường tới đây, sức ngựa tiêu hao, nhìn có vẻ lợi hại, tuy nhiên bây giờ cũng chỉ có vẻ ngoài …. Thưa ngài, nếu không, chờ bọn chúng hồi sức ngựa, đánh sẽ khó khăn hơn.
Đỗ Duy đột nhiên mỉm cười một chút, nhìn Ron Barton:
-Tướng quân của ta…. Ta cũng chỉ hỏi một chút, ai nói nhất định phải đánh? Bọn họ dù sao cũng là quân đội của đế quốc, ta thấy là uy hiếp chúng ta, đánh cho không dậy được. Muốn cho ta không chịu được, tiện thể thử sức chịu đựng của ta.
Ron Barton nhếch miệng cười cười:
-Cái này là tất nhiên….. tuy thé quân Tây Bắc lần này có khả năng đã bỏ ra tiền vốn. Hai vạn kỵ binh này, ta thấy chắc là tinh nhuệ trong quân Tây Bắc ….. Vô duyên vô cớ chạy tới chỗ chúng ta, khẳng định còn có mục đích!
Sau lúc này, bỗng nhiên Phillip bên cạnh Đỗ Duy, nhân viên cấp cao nhất của Đỗ Duy mở miệng.
Người tuổi trẻ này đã trải qua hơn một năm tẩy lễ trong hành chính, khí chất càng trầm tĩnh, khuôn mặt vốn có chút anh tuấn, không ngờ mất đi vẻ thuần phác vốn có, mơ hồ toát ra vài phần âm hiểm, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở:
-Thưa ngài, thật ra tôi nghĩ tới một khả năng.
-Nói!
-Tôi nghe nói tướng quân Ruga quân đoàn Tây Bắc, chính là một trong những người trung thành ái mộ hầu tước phu nhân Listeria ….. Trước đó vài ngày, quân đoàn Tây Bắc cùng chúng ta quan hệ không tệ lắm, nhưng sau ngày nghi thức trưởng thành của ngài, thái đổi của bọn họ đối với chúng ta mới xảy ra biến hóa kỳ lạ.
Nói lời này ra, mỗi người trong phòng đều im lặng. Dù sao đây cũng là mổ xẻ việc tư của Đỗ Duy, mấy tướng lĩnh thuộc hạ ngày thường cùng Đỗ Duy nói đùa thế nào cũng không cố ky, nhưng lúc này đều không lên tiếng được.
Đỗ Duy nheo mắt lại, thuận miệng thở dài:
-Phillip, lời anh nói có đạo lý. Ha ha ….. Hầu tước phu nhân Listeria, cũng cho ta không ít phiền toái đây!
-Đây chỉ là một trong số đó.
Phillip chắp tay áo, thân thể hơi cúi xuống, thấp giọng nói:
-Thưa ngài, tôi mặc dù không hiểu chiến thuật quân đội, nhưng vừa rồi cũng có thể nhận thấy quân đội của đối phương dường như dàn trận vây thành, tôi lo rằng…… bọn chúng có lẽ sẽ không đánh thật. Dù sao quân Tây Bắc bây giờ vẫn chưa hạ quyết tâm muốn phản lại đế quốc. Nhưng mà….. nhiều ngày vây khốn thủ phủ của chúng ta, cho chúng ta một mẻ bẽ mặt rất lớn, cũng không phải là làm không được! Hơn nữa, sau này truyền ra ngoài……. Thủ phủ thành thị của ngài bị quân Tây Bắc vây khốn mười ngày tám ngày, ngài lại không thể ra thành, làm rùa đen rút đầu, mặc cho đối phương trước cửa nhà mình diễu võ dương oai ….. Nếu vậy, uy nghiêm của ngài sẽ bị tổn thất rất lớn!
Nói hết lời này, Dardanelles đột nhiên nổi giận nói:
-Phillip! Ngươi nói ai là rùa đen rút đầu! Ngươi thân là nhân viên, không tôn trọng cấp trên, dám xuất lời xỉ nhục đức ngài công tước!
Đỗ Duy lại khoát tay:
-Dardanelles, Phillip chỉ làm một cái ví dụ mà thôi, tuy nhiên anh ta nói đích xác có đạo lý. Việc quân Tây Bắc đánh sẽ không có thực, tuy nhiên vây thành vài ngày, ngăn cửa lớn không cho chúng ta ra vào, việc này truyền ra ngoài, mặt mũi ông đây sẽ liền mất hết!
Hắn dừng một chút, nhìn nhìn Phillip:
-Anh nói tốt lắm, Dardanelles cũng không phải chống đối anh, hai người các anh cũng không cần phải để trong lòng.
Phillip sắc mặt ung dung, bình tĩnh tự nhiên, lùi ra phía sau từng bước, khom người nói:
-Vâng
Đỗ Duy cự tuyệt cờ hiệu yêu cầu quân tây bắc đã qua đủ một canh giờ, quân Tây Bắc cũng không làm ra động thái quá phận tiến từng bước gì, chỉ chia ra đội ngũ mấy nghìn người đi tuần quanh thành, bộ dáng vây khốn không che giấu chút nào.
Mặc dù đối phương cũng không chính thức giáp mặt công kích, nhưng phía gia tộc hoa Tulip trên tường thành cũng không buông lỏng chút nào!
Lý trí mọi người đều cho rằng quân tây bắc mặc dù kiêu ngạo nhưng chắc sẽ không công nhiên làm ra việc phản loạn: dù sao nhiều năm quân Tây Bắc cũng coi như an phận, bây giờ không lý do nào vô duyên vô cớ trở mặt. Thêm vào đó, xét theo thời cơ, cũng không phải là cơ hội phản loạn tốt.
Tuy nhiên, dù sao lượng lớn binh lính của đối phương dưới thành, hai vạn kỵ binh ngay tại trước mắt, cũng không nói trước được.
Thời gian trôi qua một phút. Phía trên tường thành, binh lính gia tộc hoa Tulip đều nghiêm chỉnh sẵn sàng đón quân địch. Trên thân Dardanelles là áo giáp và toàn bộ vũ trang, dẫn theo thân binh quan tướng qua lại dò xét. Ron Barton đã tự đi chỉnh đốn kỵ binh trong thành để hoàn toàn chuẩn bị tốt. Duy chỉ có Đỗ Duy, đơn giản để người mang cho một cái ghế tựa đến, ngồi phía trên cửa thành, vểnh chân lên, lạnh lùng nhìn kỵ binh Tây Bắc bên dưới cách đó không xa.
Thiết kỵ quân đoàn Tây Bắc quả nhiên danh bất hư truyền. Hai vạn kỵ binh này đội ngũ nghiêm cẩn, xếp hàng dưới thành, không có nửa điểm bộ dáng buông lỏng, chỉ lẳng lặng giữ sức ngựa cùng phía trên đối kháng.
Mà lúc mặt trời có chút ngả về phía tây, sắc mặt của Raoen phía sau Đỗ Duy hơi đổi, lại nhìn Đỗ Duy, cũng đang nhíu mày từ trên ghế đứng lên, hai tay giữ tường thành, nhìn về phía xa……
Phía chân trời, một đường viền đen mơ hồ hiện ra, lập tức biến thành một mảnh mây đen dày đặc! Theo đó là tiếng
"sàn sạt" "sàn sạt"! Áo giáp va chạm, giày quân giẫm đạp! Khiên chắn như tường, đao kiếm như rừng!
Toàn bộ năm đoàn bộ bình, vượt quá hai vạn bộ binh, xếp hàng hướng tới thành Lâu Lan xuất phát!
Binh lính mang khiên lớn ở phía trước, binh mang trường thương ở phía sau, đi sau đó, chính là bộ binh tây bắc tinh nhuệ đồng đều. Mà mặt sau còn có mấy nghìn cung tiễn thủ, toàn thân trang bị nhẹ, sau lưng mang cung dài theo tiêu chuẩn quân đội đế quốc ….
Như vậy, người ngựa quá vạn, liên miên không dứt! Hai vạn bộ binh mới tới này, từ xa mà đến, nhưng đội ngũ vẫn cường thịnh. Từ khí chất nhìn ra, không ngờ là mấy quân đoàn trưởng quân Tây Bắc của tướng quân Ruga trực tiếp chỉ đạo sự đoàn tinh nhuệ!
Mắt thấy rất nhiều bộ binh quân tây bắc đã đến, những kỵ binh tây bắc canh giữ thành này nhất thời hoan hô rung trời, vô số kỵ binh nhấc cao kỵ thương trong tay, thanh âm hai vạn người hô tô vạn tuế.
Mấy đội ngũ bộ binh kia đi chậm lại tới dưới thành, lập tức chìm vào yên tĩnh!