Ác Ma Pháp Tắc

Chương 294: Vùng đất một tầm tên! (2)



Một tầm tên ư?
Quattro Bajeena suy nghĩ một hồi, dù cho trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng mà một tầm tên thì xa được bao nhiêu? Cho dù một cung thủ cực mạnh bắn ra, được vài trăm thước là hết mức. Thậm chí dùng nỏ quân dụng, bất quá là một nghìn thước thôi!
Mệnh lệnh củatướng quân Ruga chính là không đánh, lui ra sau một nghìn thước, chỉ cần mình thủ một bên, chẳng nhẽ họ bay qua được sao!
Trong thành Lâu Lan có bao nhiêu quân, quân Tây Bắc biết rất rõ, chẳng qua có vài nghìn người thôi. Bằng chừng đó quân lực, có thể làm được chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, Quattro Bajeena mỉm cười, lớn tiếng nói:
-Vậy cứ theo lời ngài công tước mà làm! Tôi cho người lui ra sau năm trăm thước là được!
-Chờ đã!
Đỗ Duy bỗng kêu lớn:
-Tướng quân, ta nói một tầm tên, nhiều ít cũng phải thử mới được! Vậy đi, ta tự mình bắn ra một mũi tên, dùng tầm bắn của ta làm chuẩn!
Quattro Bajeena càng yên tâm. Vị công tước hoa Tulip mặc dù có nghe nói là một ma pháp sư mạnh mẽ… nhưng chuyện giương cung bắn tên với thân thể yếu đuối của ma pháp sư cũng không cách gì giỏi được! Bắn tên là dùng lực cánh tay, không phải dùng ma lực!
Đáng tiếc… hắn nhất định là tính sai rồi!
Sau khi hai người làm hiệp nghị, Đỗ Duy cười nhẹ, xoay người một cái nhảy lên thành tường! Mặc dù võ thuật của hắn cũng bình thường, nhưng học tập tinh không đấu khí một thời gian dài, bộ động tác nhập môn tôi luyện thân thể hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ, bất kể lực bộc phát, độ mềm dẻo, đều cực kỳ xuất sắc!
Một động tác nhảy nhẹ nhàng, quả nhiên là thong dong lưu loát khó tả.
Lúc này chỉ thấy vị công tước trẻ toàn thân mặc áo giáp bạc sáng chói, lưng mang áo choàng đỏ tươi bay phần phật, đứng thẳng trên đầu tường, anh vũ tiêu sái.
Hắn cười nhẹ, tay vén áo choàng, liền thấy trên tay hắn lòe lên một đạo hào quang ma pháp chói lòa. Một cây trường cung hình dáng kỳ dị đã hiện ra trong tay hắn!
Thân cung cong cong mềm mại, nhìn qua phảng phất như vành trăng non trên bầu trời đêm. Hai vành cung nhọn hoắt dùng một loại tinh thể trong suốt tạo thành, còn lộ ra hai mũi nhọn cong cong, vừa nhọn vừa sắc như dao!
Trong tay Đỗ Duy quả nhiên chính là Tịch diệt chi cung… là lần trước trong kỳ đảo chính, suýt chút nữa đánh bại Gandalf áo bào xanh, còn gọi là "mũi tên địa ngục Fedora".
Trường cung này nếu dựng thẳng lên, cơ hồ cao bằng cả người Đỗ Duy. Cứ như vậy, hai tay hắn cầm một cây trường cung vừa kỳ dị, lại vừa đẹp đẽ đến cực điểm, hình ảnh ấy khiến cho mọi người đều chấn động!
Trong lòng Quattro Bajeena trầm xuống, liền cảm thấy chuyện không ổn!
Đỗ Duy vốn là không biết bắn cung, thế nhưng từ khi có được cây "Tia chớp của Pandora", một thần khí trong tay, làm sao có thể bỏ phí? Cho dù thuật bắn cung của hắn rất kém, nhất định cũng phải liều mạng đi luyện.
Huống chi "mũi tên địa ngục Fedora" không phải loại cung bình thường. Đối với thuật bắn cung mà nói, muốn bắn giỏi không ngoài hai việc: lực cánh tay với nhãn lực!
Mà mũi tên địa ngục Fedora này vốn là cung chuyên dùng cho ma pháp sư, căn bản không dùng lực cánh tay để kéo cung, mà thuần túy dùng ma lực để sử dụng…
Mà tiêu chuẩn ma lực của Đỗ Duy vốn cũng khá lợi hại!
Cho nên vấn đề nhãn lực mà nói… một cái phép "mắt ưng" thi triển ra, so với thần xạ thủ sợ còn nhìn rõ hơn nhiều!!!
Đỗ Duy đến Tây Bắc đã hơn một năm, âm thầm dùng không ít công phu luyện tập mũi tên địa ngục Fedora, đến lúc này cuối cùng cũng đem ra dùng!!!
Đỗ Duy tay cầm trường cung, khẽ kéo dây cung. Mũi tên địa ngục Fedora bị ma lực kích thích liền hiện ra một đoàn ánh sáng bạc nhàn nhạt. Chỉ thấy từng đạo tia sáng loang loáng trên thân cung, hết sức đẹp mắt!
Hắn giống như muốn làm động tác kéo cung, bỗng nhiên lại buông xuống, quay đầu nhìn ra phía sau:
-Raoen!
-Thưa ngài!
Raoen lập tức đứng dậy.
-Ngươi có gan không?
Đỗ Duy lãnh đạm hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Raoen lập tức ưỡn thẳng ngực:
-Có!
Dù sao cũng là người chết qua một lần, Raoen bây giờ còn phải sợ cái gì chứ?
-Tốt.
Đỗ Duy cười ha hả, đột nhiên lột áo choàng đỏ tươi trên người xuống, tiện tay ném lên trên mũi thương của một tên lính bên cạnh. Đỗ Duy chỉ ra đàng xa, lớn tiếng nói:
-Raoen! Lát nữa ta bắn một tên ra đàng xa, ngươi liền cầm thương này đi ra ngoài, đến nơi mũi tên của ta bắn tới, lấy thương này cùng áo choàng của ta cắm xuống đất đánh dấu!
Raoen dạ lớn tiếng, tiến lên nhận lấy thương, nghiêm nghị đứng trên tường thành.
-Tướng quân Quattro Bajeena, xem cho kỹ đây!"
Đỗ Duy cười lạnh, nhẹ nhàng co một chân lên, đứng một chân trên tường thành, bỗng nhiên thân thể trên tường thành nhẹ nhàng xoay một vòng tròn ba trăm sáu mươi độ! Thân thể bắt đầu nghiêng nghiêng ra sau, giống như mất thăng bằng, lại giống như một cây cung đang giương lên!
Động tác này thực khó khăn cực kỳ, mà cũng cực kỳ phô trương!
Đỗ Duy hai ngón tay giữ dây cung, hít sâu một hơi…
Viu!!!
Một tiếng dây cung bật lên, liền thấy Tịch diệt chi cung trong tay Đỗ Duy phát ra từng đạo hào quang chói mắt! Trong nháy mắt hào quang bạo phát khiến cho mắt người xem cơ hồ cảm thấy đau rát, một ngôi sao băng từ cung của Đỗ Duy đột nhiên vọt ra!
Một đạo hào quang màu ngọc bích vẽ trên không trung đường cong đẹp mắt, nhắm chân trời bắn đi…
Một vì sao phá không mà bay đi, mấy vạn đại quân dưới tường thành đều nhìn thấy rõ ràng. Mấy vạn người trợn mắt, há hốc mồm nhìn viên sao chổi xẹt qua trên đỉnh đầu mà bắn ra xa xa…
Quattro Bajeena mồ hôi lạnh chảy dầm dề!
Cái … cái này rốt cuộc là cung gì hả trời?
Một tên này bắn rốt cuộc xa cỡ nào? Quattro Bajeena cũng không muốn nghĩ tới.
Đỗ Duy nhẹ nhàng nhảy từ trên tường thành xuống, tay hoa lên đã thấy trường cung kỳ dị hóa thành một vầng sáng mà biến mất. Hắn quay đầu nhìn Raoen, nhàn nhạt nói:
-Raoen, hãy đi đi! Cưỡi ngựa của ta, mau mau đem trường thương cùng áo choàng của ta cắm ở chỗ tên rơi!
Dừng một chút, Đỗ Duy cười độc ác, nói:
-Bắn hơi xa một chút… Raoen, ngươi vất vả rồi. Yên tâm, ta sẽ chờ ngươi về ăn tối.
Dưới thành, Quattro Bajeena mặt mày nhăn nhó…
Còn… còn đợi hắn về ăn tối sao?
Một tên này, rốt cuộc bắn xa cỡ nào hả!!!
Sau đó, Đỗ Duy nhìn Quattro Bajeena dưới chân thành, bộ mặt hữu nghị biến đâu mất.
-Tướng quân, một lời tựa nghìn cân! Xin mời người của ngài lùi về sau chỗ tên rơi!
Dừng một chút, Đỗ Duy lớn tiếng ra lệnh:
-Ta thay mặt viện trưởng học viện ra lệnh, sau một canh giờ, từ dưới chân thành cho đến chỗ tên rơi, ba người chia làm một tiểu tổ, tùy ý dùng ma pháp công kích…"
Câu này nói ra ngoài, nhất là đoạn cuối "tùy ý công kích" âm thanh nghe càng lớn! Đỗ Duy cười ha hả, không thèm quay đầu lại, lui xuống dưới thành.
Quân Tây Bắc hả? Muốn so độc ác với ông đây sao? Ông còn độc ác hơn chúng bay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.