Đỗ Duy lập tức thấy được kỵ sĩ tuổi còn trẻ đeo mặt nạ sắt mặt sau Ruga, chính là cái tên ngày hôm qua chính mình tới gặp được trên đường trong thành.
Khí thế người tuổi còn trẻ này vẫn như cũ bảnh bao anh dũng chỉ là nụ cười rõ ràng rất ưu nhã mơ hồ trên khóe miệng kia lại mang vài phần lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
-Không cần giới thiệu đâu, tướng quân Ruga.
Đỗ Duy cười cười:
-Ta cùng thiếu tướng quân ngày hôm qua đã gặp qua. Ngài Cybaster, ngày hôm qua thấy ngài vội vàng dẫn quân ra khỏi thành, không nghĩ trở về nhanh như vậy.
Thiếu tướng quân tuổi còn trẻ – Cybaster cười cười nói:
-Chỉ là sợ thuộc hạ sao nhãng lười biếng, dẫn bọn họ ra ngoài rèn luyện gân cốt thôi. Ta nghe nói trong yến hội ngày hôm qua, tài năng của ngài công tước làm kinh sợ mọi người, ngay cả thần xạ thủ số một quân đội Tây Bắc của ta – tướng quân Shrek cũng chịu kém. Không tưởng tượng được ngài công tước ngoại trừ bản thân là ma pháp sư, ngay cả tài bắn cung cũng lợi hại như vậy. Xem ra cuộc sắn bắn ngày hôm nay ngài nhất định có thể đoạt ngôi đó.
Ruga cười cười, lập tức hắn phất phất tay:
-Đem "con mồi" tới!
Vừa dứt lời, liền thấy từ mặt sau lều vài đẩy ra một số lượng xe lớn. Trên xe lớn rõ ràng là một cái lồng sắt hình lập phương cực lớn. Trên lồng sắt vốn bao phủ vải sau khi bị mấy kỵ binh quân tây bắc xốc lên, lộ ra
"con mồi" bên trong.
Đỗ Duy vừa thấy, không khỏi đánh thót một cái, không kìm được cau mày….
Kỳ thực vừa rồi lúc cái lồng sắc này được đẩy ra, Đỗ Duy đã mơ hồ nghe thấy được bên trong truyền đến tiếng khóc hu hu. Sau khi mấy kỵ binh dùng thương đẩy màn treo ra, càng chứng thực dự đoán của Đỗ Duy!
Trong cái lồng sắt hình lập phương cực lớn này nào đâu là con mồi gì! Rõ ràng là mười mấy cô bé tuổi còn trẻ!
Theo hình dạng của mấy cô bé này, nhìn màu da dĩ nhiên là một đám nữ nô lệ Nam Dương, Tatara nói hắn theo lệnh mua vào. Xem ra ngày hôm qua nữ thích khách kia vừa náo động, quả nhiên làm cho mấy nữ nô lệ đáng thương này xui xẻo.
Vốn nghe nói mười mấy nữ nô lệ đều dùng để làm phần thưởng cho tướng lĩnh trong quân Tây Bắc, nhưng không nghĩ chỉ vì liên quan tới sự kiện ám sát mà rơi vào kết cục như vậy!
Mấy binh lính mở lồng. Dưới sự đe dọa của loan đao cùng kỵ thương, tâm tình mười mấy cô gái này trong sự sợ hãi hoảng loạn bị đuổi ra khỏi lồng. Sau đó dưới uy bức của mã đao sắp xếp thành một hàng, quỳ gối trước ngựa bọn người Đỗ Duy cùng Ruga.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLMấy cô gái này khóc lóc thê thê thảm thảm. Càng làm cho Đỗ Duy thở dài chính là tất cả những cô gái này đều toàn thần trần trụi. Vốn trên thân thể thanh xuân tươi tốt, đã có không ít vết roi đẫm máu. Hiển nhiên một đêm hôm qua đã không ít người chịu đau khổ.
Những nữ nô lệ này, theo tuổi mà xem, lớn nhất cũng không vượt quá mười tám tuổi, nhỏ nhất thậm chí còn có vẻ mặt non nớt làm cho Đỗ Duy cũng không đành long đoán tuổi các nàng. Sắc mặt mỗi người dều tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoảng. Trong ánh mắt mỗi người đều mang vẻ thê thảm cùng bi thương, giống như một đám thỏ nhỏ chịu kinh hãi, hoảng sợ nhìn vũ khí đầy khí lạnh trong tay những kỵ binh quân tây bắc xung quanh.
-Tướng quân Ruga….. đây là….
Đỗ Duy thử thăm dò một câu.
Hừ. Ruga nhíu mày, nói:
-Lai lịch thích khách hôm qua kia còn chưa có tra rõ. Nhưng cũng là giấu trong những nữ nô lệ này. Những người này sao, ta chẳng muốn tra hỏi, thà rằng giết nhầm, cũng không thể bỏ sót, không cần phí tâm phí sức từng bước phân biệt, không bằng đem toàn bộ …..
Nói tới đây, trong ánh mắt Ruga hiện ra một tia sát khí.
Đỗ Duy âm thầm thở dài nhưng trên mặt không có biến hóa gì, chỉ ngậm miệng, không nói gì nữa.
Trong lòng lại nói: tên Ruga này, thật là quá tàn nhẫn.
Nhìn thấy mấy cô gái xinh xắn nhỏ tuổi này mặc dù đều lõa thể nhưng lúc này đều đang khóc hu hu. Đỗ Duy nào có tâm tình nhìn thân thể mềm mại của các nàng? Trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Chỉ là lo lắng, thấy sát khí kiên định trong mắt Ruga, cuối cùng không có mở miệng làm chuyện phí khí lực nào.
Mọi người nghe rõ đây! Một kỵ binh quan quân Tây Bắc giơ cao mã đao lên. Sau một phen dọa dẫm, cất giọng nói:
-Mọi người nghe rõ đây! Tướng quân có lệnh, các người mấy kẻ đồng lõa thích khách này, kể ra vốn nên chém chết toàn bộ! Tuy nhiên tướng quân nhân từ cảm thấy tiếc cho các ngươi, mở một mặt lưới, cho các ngươi một con đường sống!
Nói rồi, hắn phóng ngựa chạy tới một đống lửa bên cạnh lều vải, lấy ra một cây đuốc thông, đốt trên đống lửa. Sau đó dùng lựa cắm trên mặt đất, cao giọng nói:
-Từ bây giờ bắt đầu. Các ngươi hết sức trốn trước trong rừng! Trước khi cây đuốc tại đây bị thiêu hết, các ngươi chỉ cần có thể chạy khỏi rừng cây mà không bị bắt, liền có thể sống!!! Cho nên…..
Nói tới đây, tên kỵ binh quan quân này khóe miệng lộ ra một tia cười gian:
-Bây giờ bắt đầu, ra sức trốn đi! Một con đường sống. Cố nắm lấy mà giữ mạng!
Nói xong, hắn đánh mắt. Một kỵ binh bên người đi tới, mã đao giơ lên. Nghe thấy thanh âm leng keng leng keng không dứt, đem mấy cái xích buộc dưới chân các cô gái toàn bộ chặt đứt.
Tất cả những cô gái này đều gần như bị dọa choáng váng, mở mắt há mồm nhìn đám quân Tây Bắc như sói như hổ này, vài người dường như còn chẳng biết làm sao. Thậm chí còn có người trong lòng đang có một tia may mắn, lại quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu hướng tới bọn người Ruga, trên trán cũng chảy máu, một mảnh khóc thảm.
Đỗ Duy dù sao trong lòng cũng cảm thấy thương xót, thở dài, nhìn Ruga một cái, bỗng nhiên cắn răng, đột nhiên rút ra bội kiếm thúc ngựa đi tới trước mặt một cô gái khóc lóc cầu khẩn. Xoạt một tiếng, thanh kiếm cắm trước mặt hắn, cố ý quát một cách độc ác:
-Khóc cái gì mà khóc! Làm tim ông đây cũng mệt rồi! Thật sự muốn sống, thì mau chạy đi!!
Cô gái này mắt thấy mũi kiễm lạnh lẽo cắm ngay trên mặt đất trước khuôn mặt của nàng mới đột nhiên bừng tình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Đỗ Duy. Bỗng nhiên trong lúc đó dường như hiểu rõ điều gì, đột nhiên giãy giụa tập tễnh đứng lên, kinh hoàng sợ hãi hướng tới chỗ sâu trong cánh rừng chạy tới.
Có người đầu tiên chạy, liền có người thứ hai….. Rất nhanh, mười mấy cô gái hầu như đều hiểu rõ vận mệnh chính mình, đều tranh nhau hướng tới nơi sâu trong cánh rừng nhanh chân chạy như điên. Bàn chân trần mêm mại của bọn họ đạp trên mặt đất cứng rắn, có không ít người đều bị đá nhọn cắt, còn có người chân bị cành cây cắt bị thương, máu tươi chảy đầm đìa. Tuy nhiên giờ phút này đều đã bất chấp …..
Đỗ Duy nhìn thấy mười mấy cô gái chạy vào trong rừng, trong lòng thở dài thầm nghĩ rằng: Không thể không sống. Cơ hội có lẽ trong mười phần không đến nửa phần …. Chỉ có điều ta không cứu được mạng các ngươi, cũng chỉ có thể làm đến mức này.
Ruga ha ha cười, ngồi trên ngựa nâng tay che phía trên lông mày, nhìn về phía xa xa trong chốc lát, cười nói:
-Được rồi! Các anh em, chuẩn bị săn bắn thôi!
Nói xong, liếc mắt nhìn Đỗ Duy cười nói:
-Đỗ Duy. Hoạt động săn bắn này ngài chắc đã từng chơi. Tuy nhiên, săn bắn những súc sinh này…… làm thợ săn mới càng thú vị!
Nói tới đây, Ruga nóng lòng muốn thử xem, đã lấy xuống cây cung phía sau, đang muốn rút ra một mũi tên lắp vào. Đỗ Duy trong lòng lại mềm nhũn, mắt thấy cuối cùng một cô gái còn chưa chạy xa, chỉ sợ một mũi tên này của Ruga bắn ra sẽ liền bắn chết. Không khỏi duỗi tay tới đặt trên cánh tay nắm tên của Ruga:
-Tướng quân, xin chờ một chút.
Ruga nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy một cái:
-Sao vậy?
Đỗ Duy thoải mái cười cười, thản nhiên nói:
-Đã là săn bắn, phải khó khăn cao một chút mới có ý tứ…. Bây giờ các nàng còn không có chạy xa, để chạy xa một chút đuổi giết tới mới càng thú vị đó.
Một thanh âm lãnh đạm truyền đến:
-Không tưởng được ngài công tước thật ra lại thương hương tiếc ngọc.
Chỉ thấy tên thiếu tướng quân kia giục ngựa đi tới trước mặt, không thèm giải thích, bỗng nhiên lấy ra cung tên ban đầu. Lần này hắn cách Đỗ Duy khá xa, Đỗ Duy không kịp ngăn cản, liền thấy thiếu tướng quân này kéo cung lắp tên. Viu một tiếng……
Một mũi tên nanh sói phá không giống như một đạo ánh sáng bạc xuyên vào sâu trong cánh rừng …..
Từ xa, trong rừng truyền đến một thanh âm con gái kêu thảm.
Cybaster buông cung tên xuống, giương mắt nhìn Đỗ Duy. Khóe miệng dưới mặt nạ sắt hiện ra một nụ cười lạnh:
-Chạy xa một chút, đích xác vui thú càng nhiều….. Nhưng mà…. Ngài công tước, bắn chết một mạng hù dọa các nàng, các nàng mới có thể mua được thêm sức chạy của các nàng.
Nhìn thấy ánh mắt đối phương rơi trên người chính mình, Đỗ Duy rõ ràng cảm thấy được một tia sát khí mơ hồ.
Hắn trong lòng không khỏi băn khoăn: Thiếu tướng quân này, một vai diễn thực ngoan độc! Chỉ có điều … chính mình hình như không đắc tội qua hắn, tại sao lại có sát khí lớn như vậy đối với mình?
Phía sau, Hussein ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh Đỗ Duy. Chỉ một con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cybaster, ánh mắt từ trên mặt hắn một đường chuyển tới bên hông.
Cybaster bị Hussein nhìn thẳng, bỗng nhiên liền cảm thấy được một cỗ cảm giác áp bức mơ hồ. Thân thể hắn chấn động nhìn về phía Hussein.
Hussein cười lạnh khóe miệng đầy vẻ lạnh lùng, nhìn bội kiếm bên hông Cybaster. Từ hình dáng vỏ kiếm nhìn ra quả nhiên là một thanh hình dài nhỏ, cùng Mỹ Nhân Dưới Trăng có vài phần tương tự.