Ác Ma Pháp Tắc

Chương 335: Lời nguyền rủa Đại Tuyết Sơn



Ngọn đuốc đã cháy còn một nửa mà năm "con mồi" còn lại vẫn chưa bị bắt trở về.
Năm cô gái này vẫn biến mất trong rừng. Đỗ Duy đương nhiên sẽ không cho là Ruga có lòng tốt thật sự tha mấy cô gái đáng thương kia. Tuy nhiên đã đánh cược, Đỗ Duy tự hỏi chính mình có thể cố sức cứu được ít nhất bao nhiêu tính mạng.
-Vậy thì........bắt đầu nào!
Chính chủ nhân là tướng quân Ruga đã tuyên bố cuộc đua bắt đầu. Mười mấy kỵ binh dưới trướng quân Tây Bắc khởi hành phân tán vào rừng cây.
Đỗ Duy nhìn về phía tên pháp sư Tatharo, vừa cười vừa hơi cúi người, động tác của hắn rất ưu nhã, mồm miệng ôn hòa:
-Pháp sư Tatharo, mời ngài trước.
Trong mắt Tatharo, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, hắn lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Duy, cũng không khách khí tung người bay lên, áo choàng đen nhẹ tung bay giống như một u linh. Giữa không trung, rút nhẹ từ trên người ra một thanh ma trượng bằng xương trắng, miệng niệm chú, một đám khí đen theo ma trượng tản mát ra ngoài. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng không ít tướng lãnh quân Tây Bắc đều cảm nhận được luồng khí đen lạnh lẽo khiến sởn tóc gáy, không kìm được đều lui ra phía sau vài bước.
Vài tiếng động nhẹ trên mặt đất vang lên, những cánh tay phá đất thò ra. Ngay lập tức vài bộ xương khô chui từ dưới đất mà bò lên. Mấy tên lính Skeleton này chất lượng cũng tốt. Theo Đỗ Duy chúng nó phần lớn đều đầy đủ xương cốt. Chất xương cứng rắn tỏa ánh sáng kim loại. Trên người đều có áo giáp tuy có đôi chút sứt mẻ nhưng cũng tạm coi là đầy đủ. Hiển nhiên là Tatharo này cũng khá giả, đến loại lính Skeleton cấp thấp này cũng được trang bị áo giáp. Sau đó Tatharo niệm chú liên tục, trong mắt mọi người, cây ma trượng xương trắng của hắn vung vẩy vài cái, không khí chợt nứt ra vài khe hình thành từng cái từng cái hố đen. Từ phía sau không gian của mấy cái khe kia, một tiếng rú thê lương vọng tới, sau đó vài kỵ binh tử linh từ trong hố đen nhảy ra.
Toàn thân mấy kỵ sĩ tử linh bao phủ ngọn lửa đen, chiến mã ở dưới hông cũng là sinh vật tử linh đầy hung ác, nhất là trên người phát ra loại tử khí lạnh lẽo khiến cho không ít người xung quanh rợn tóc gáy xông thẳng lên não.
Không ít chiến mã dưới hông tướng lĩnh sợ hãi nhảy lui về phía sau, mặc cho các kỵ sĩ đã hết sức trấn an nhưng cũng chẳng có hiệu quả nhiều.
Tiếng cười của Tatharo truyền đến phảng phất mang theo sự đắc ý. Hắn lập tức khua ma trượng gọi lính skeleton và kỵ sĩ tử linh (death knight) tập trung về dưới chân. Trong miệng hắn phát ra một loại ngôn ngữ cổ quái ngay cả Đỗ Duy cũng không hiểu. Dường như hắn đang đang kết nối với tử linh, cuối cùng dùng lực phất cây trượng chỉ về hướng cánh rừng phía xa.
Tất thảy sinh vật tử linh dường như nhận được mệnh lệnh, kỵ sĩ tử linh lập tức thúc ngựa đồng thời nhằm rừng rậm chạy đi. Động tác của lính Skeleton cũng không chậm chạp tứ tán lẻn vào rừng.
Tatharo cười lạnh liếc mắt nhìn Đỗ Duy cười khẩy nói:
-Đức ngài công tước, ta đi trước nhé!
Nói xong, hai bàn tay hắn rung lên, thân thể như u linh tung bay vào rừng.
Đỗ Duy nhìn hắc ma pháp sư tiến nhập vào trong rừng, trên mặt hắn hiện lên vẻ hiểm độc rồi lập tức cười cười liếc nhìn tướng quân Ruga:
-Tướng quân... vị cố vấn ma pháp cao cấp này của ngài thực lực quả nhiên phi phàm đó!
Ruga mỉm cười:
-Đỗ Duy, không cần khách khí. Ngài ở đế đô nổi tiếng là ma pháp sư thiên tài. Hãy cho chúng ta thưởng thức thần khí ma pháp của ngài đi.
Đỗ Duy trầm ngâm trong chốc lát. Hắc ma pháp sư kia có thể gọi về nhiều sinh vật tử linh để trợ giúp hắn. Năm người trốn trong cả cánh rừng lớn như vậy muốn tìm kiếm từng tấc một thì thật mất nhiều công sức. Hơn nữa lại không được tổn thương đến tính mạng đối phương nên không thể dùng đựơc ma pháp có tính chất hủy diệt với quy mô trên diện rộng.
Nếu như .... Gọi người cây về trợ giúp mình tìm kiếm sao? Cũng không được rồi. Bởi vì những người cây này đều là đồng bạn người cây cấp thấp nhất không có trí tuệ và ý thức bản thân, chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh của Đỗ Duy làm vài việc cơ bắp. Còn tìm người thì không thể được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Duy đã quyết định, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười.
Hắn hêt sức phô trương, lơ lửng giữa chừng không một cách thong dong điềm tĩnh, sau đó miệng thét lên một tiếng thật dài.
Tiếng thét này tựa hồ giống như một cách kêu gọi nào đó, bỗng nhiên trong rừng vọng đến những âm thanh vo ve.
Tiếng vo ve này dường như là từng cơn từng cơn từ bốn phương tám hướng truyền đến. Khi tới gần, mọi người mới phát hiện ra một điều rất kỳ dị. Không ngời đó chính là các loại chim muông sống trong rừng cây! Có chim ruồi của Tây Bắc, có chim lông vàng, có chim cuốc.. không những thế lại còn có vài con chim cú mèo nữa!
Gần trăm con chim các loại bay giống như đang xếp hàng một cách trật tự vòng quanh Đỗ Duy
Dưới ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của mọi người, từ miệng Đỗ Duy huýt ra một tràng âm thanh trầm bổng tưa như nói chuyện cùng chúng. Theo hiệu lệnh của Đỗ Duy, vù một tiếng, hơn trăm con chim cất cánh bay cao tản ra bốn hướng luồn vào trong rừng.
Chỉ nghe nói ma pháp sư có thể gọi về sinh vật ma pháp hoặc là thu phục ma thú phục vụ mình .... chưa từng nghe nói qua có loại ma pháp nào có thể gọi về nhiều sinh vật tự nhiên như vậy.
Hơn nữa hình như lại còn nói chuyện được với chúng thì phải? Vị công tước này còn có thể nói tiếng chim sao?
Có điều Đỗ Duy còn làm bọn họ ngạc nhiên nhiều hơn thế nữa.
Khi đám chim chóc đã bay xa, Đỗ Duy cười ha hả thân mình hạ xuống mặt đất bỗng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Tiếng huýt gió phảng phất như tiếng sói tru!
Không lâu sau từ sâu trong rừng liền truyền đến tiếng sói tru đáp lại. Lập tức từ trong rừng xuất hiện vài bóng xám. Vài con sói đất chạy lại rồi vây tới trước mặt Đỗ Duy.
Mấy hộ vệ bên người Ruga lập tức cầm vũ khí đứng chắn trước mặt tướng quân. Mấy con sói đất hình dáng to lớn nhưng lại có phần kiêng kỵ với lòai người. Mặc dù đứng trước Đỗ Duy nhưng phảng phất có chút bất an, móng vuốt thò ra thụt vào, nhe răng trợn mắt với quân sĩ quân Tây Bắc ở đối diện.
Đỗ Duy ngồi xổm xuống. Cũng không biết hắn dùng loại tiếng nào xì xì xồ xồ với mấy con súc sinh này. Chỉ biết sau khi hắn đứng lên, nhấc tay chỉ cánh rừng, mấy con sói đất liền múa vuốt chạy vội đi.
-Ha ha ha ha .... Đỗ Duy, ngài làm cho chúng ta được mở tầm mắt đó!
Ruga la người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Xung quanh tướng lĩnh quân Tây Bắc cũng mắt tròn mắt dẹt. Trong mắt Ruga thoáng hiện một tia sáng, mở miệng cười nói:
-Đỗ Duy, đây là ma pháp gì của ngài vậy? Lại có thể đem lũ súc sinh này theo lời gọi về của ngài. Ta chỉ nghe nói qua hắc ma pháp sư có thể triệu về sinh vật tử linh, mà ma pháp sư phần lớn cũng chỉ có thể chỉ huy chính ma pháp sủng vật của mình mà thôi .... ngài ....
Đỗ Duy mỉm cười không trả lời nhưng lại nói lái đi:
-Ngài tướng quân, pháp sư Tatharo có thể triệu về nhiều sinh vật tử linh vậy, ta cũng không muốn thua một cách khó coi quá nên cũng chỉ gọi về nhiều một chút để dựa vào số lượng mà giành thắng lợi thôi. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Dừng một chút vừa cười nói:
-Được rồi, ta cũng không dám lâu la trì hoãn ở chỗ này lâu, nếu ma pháp sư Tatharo động thủ quá nhanh, mặt mũi ta đây cũng khó coi đó.
Nói xong thân thể Đỗ Duy lập tức hạ xuống ngựa, thét to một tiếng, thúc ngựa phóng vào trong rừng. Hussein cũng bám ở phía sau sít sao.
Sau khi bóng dáng của Đỗ Duy biến mất trong rừng đã lâu sắc mặt Ruga mới dần dần chìm xuống. Cybaster mới chậm rãi tiến đến bên Ruga thấp giọng:
-Cha.
Ruga xua tay nhìn thoáng lại phiá sau:
-Tất cả đều lui lại cho ta.
Phía sau chúng tướng rùng mình kinh sợ thúc ngựa lui lại phía sau.
-Cha, ngài xem ...
Âm thanh của Cybaster trầm thấp tràn ngập sự lo âu.
-Không thể nhầm được, đúng .... đúng là Nguyệt Hạ Mỹ Nhân rồi, nhưng không phải là thanh kiếm này nằm trong tay Rodriguez sao? Rodriguez hành tung không rõ, chúng ta cũng tìm không ra thanh Nguyệt Hạ Mỹ Nhân này...
Cybaster cười lạnh lùng:
-Bạch Hà Sầu nếu biết Nguyệt Hạ Mỹ Nhân tại Tây Bắc, nói không chừng sẽ bỏ hết việc truy đến cướp đoạt. Hừm ... Không có thanh kiếm này, vị trí Vu Vương Đại Tuyết Sơn trên danh nghĩa không danh chính ngôn thuận.
Ruga Trầm mặc trong chốc lát: :
-Năm đó Cổ Lan Tu mang thanh kiếm này xuống núi....ta vẫn lo lắng một việc.... là Lam Hải đang ở đế đô mấy năm nay âm thầm cũng không biết có bố trí gì! Cổ Lan Tư vốn là muốn đem vị trí Vu Vương truyền cho Lam Hải, Bạch Hà Sầu cho dù rất mạnh nhưng không có thánh kiếm này, không thể khai mở rất nhiều bí mật của Tuyết sơn! Ta vẫn hoài nghi thanh kiếm này nằm trong tay Lam Hải, đáng tiếc mấy năm nay ra mặt hay ngầm tìm hiểu cũng đều không có chút tin tức gì......... ta thậm chí đã hoài nghi .... Lão già Cổ Lan Tu này giả chết để trốn, Rodriguez có khi là học trò của Cổ Lan Tu! Bằng không làm sao Nguyệt hạ Mỹ Nhân lại rơi vào tay người ngoài..... Hôm nay sự tình xem ra trở nên phức tạp rồi!
Cybaster lo nghĩ nói:
-Mặc kệ là sao, thanh kiếm này giờ trong tay Đỗ Duy. Vậy thân phận Đỗ Duy là ....
Ruga hờ hững, trong mắt tràn ngập phức tạp cùng mâu thuẫn bỗng mở miệng nói:
-Ngươi xem tên Đỗ Duy này có thể là học trò của Cổ Lan Tu hay không?
Cybaster nở nụ cười nói:
-Cha thật hồ đồ! Cổ Lan Tu đã chết hơn mười năm, Đỗ Duy này mới được bao tuổi? Con xem hơn nửa Đỗ Duy chính là học trò của Lam Hải mới đúng. Thanh kiếm ... Nguyệt Hạ Mỹ Nhân này nói không chừng vẫn ở trong tay Lam Hải. Bay giờ mới truyền lại cho Đỗ Duy.
-Hừ!
Ruga hừ lạnh một tiếng:
- Vốn Nguyệt Hạ Mỹ Nhân trong tay Rodriguez, cái tên kia vừa là thánh kỵ sỹ, vừa là hành tung bất định nên chúng ta mới không có biện pháp tìm kiếm. Giờ ... thanh kiếm đã ở tại Tây Bắc mặc kệ thế nào chúng ta cũng không để mất lần nữa!
Cybaster nhếch miệng cười lạnh:
-Cha, năm đó cha coi thường vị trí Vu Vương mới để mặc Bạch Hà Sầu đứng đầu Tuyết Sơn. Vì sao cha lại coi trọng thanh kiếm Nguyệt Hạ Mỹ Nhân này như vậy?
-Ngươi thì biết cái gì!
Ruga nhàn nhạt nói:
- Lúc đó ta đứng đầu quân đoàn Tây Bắc của Roland, nắm trong tay hơn hai mươi vạn đại quân muốn xưng vương xưng bá đều không ai nói gì được. Tự do tự tại. So với Bạch Hà Sầu quanh năm vây khốn trên đỉnh Tuyết Sơn lạnh lẽo kèm theo sứ mạng đáng cười ai sướng hơn! Ta vốn không coi sứ mạng Tuyết Sơn là gì nhưng phía trên Đại Tuyết Sơn vẫn còn nhiều cái đáng để ta xem trọng! Còn chưa nói tới.... cái kho tàng gì đó trên đỉnh Tuyết Sơn, khó nói rằng sau này ta và ngươi không động tâm chứ !? Hừ....
Cybaster thở dài:
-Chỉ đáng giận .... lão già Cổ Lan Tu. Năm đó đều cưng chiều Lam Hải với Bạch Hà Sầu, còn với cha .....
-Câm miệng!!!
Ruga bỗng nhiên nổi giận đối với chính con mình. Hắn thấp giọng thét một tiếng hung dữ lạnh lùng nói:
-Ngươi hãy nghe cho kỹ đây! Ta đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần! Ta có thể đối với Cổ Lan Tư vô lễ nhưng ngươi thì không thể, bất luận kẻ nào đều cũng không thể trước mặt ta xuất ngôn bất kính đối với Cổ Lan Tu! Ngươi nhớ kỹ chứ?!
Cybaster im lặng chậm rãi lui ra phía sau khom người nói:
-Vâng ... thưa cha!
Ruga lúc này mới hài lòng gật đầu. Hắn ngửa mặt nhìn trời thở dài:
-Dù sao ... lão già Cổ Lan Tu này .... cũng là ... thầy của ta đó!
Hắn ngửa mặt nhìn trời. Cybaster lại đứng cúi đầu trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén rồi lập tức biến mất.
Một lúc lâu sau Ruga ung dung nói:
-Ngươi xem Đỗ Duy kia .... thi triển ma pháp gì? Chẳng phải là....
Lúc này Cybaster mới ngẩng đầu lên nhìn cha mình:
-Ta cũng đang hoài nghi lắm ... hắn tự nhiên có thể chỉ huy nhiều sinh vật tự nhiên như vậy rất giống theo lời ngài một loại vu thuật của Tuyết Sơn....... ‚Thuật Thú Ngữ". Có điều có thể tu luyện Thuật Thú Ngũ để trở thành Druid( thú ngữ nhân) có lẽ trên đại lục mấy trăm năm qua chưa ai xuất hiện! Đỗ Duy này ....
-Đây mới chính là điều ta lo lắng!
Ruga cắn răng:
-Đỗ Duy này thiên phú thực cũng được lắm. Hắn tuổi còn nhỏ mà tại đế đô giành được danh khí lớn như vậy, ma pháp thực lực nhất định sẽ không thấp! Nếu hắn có Nguyệt Hạ Mỹ Nhân không biết hắn có học được võ thuật của Đại Tuyết Sơn hay không nữa........ Nếu hắn học được võ thuật của Đại Tuyết Sơn kèm cả vu thuật Đại Tuyết Sơn.... chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn rồi!
-Không bằng .....
Cybaster trong mắt chợt hiên một tia lệ quang tàn nhẫn:
-Giữ mạng hắn ở thành Watt, thanh kiếm kia tất nhiên ......
-Không thể giết!
Trong mắt Ruga bỗng hiện lên một tia sợ hãi:
-Ngươi xuất thân không phải chính người Đại Tuyết Sơn nên không hiểu được huyền bí trong đó! Đại Tuyết Sơn có một loại lời nguyền rất kỳ dị. Hễ là đã học vu thuật của Đại Tuyết Sơn thì không thể giết người cùng học vu thuật! Nếu không..... cả đời thê thảm khi bị lời nguyền ứng vào!
Cybaster rõ ràng có chút không tin:
-Cha, ngài tin vào lời đồn vu vơ này sao?
-Câm miệng!
Ruga lạnh lùng nói:
-Ngươi tự nhiên không tin! Nhưng ngươi hãy nhìn xem Bạch Hà Sầu! Ta mặc dù tự phụ nhưng cũng phải thừa nhận ông ta thiên phú tuyệt đỉnh. Cả Đại Tuyết Sơn mấy trăm năm qua chưa có ai như được vậy! Không kể là vu thuật hay là võ thuật của Đại Tuyết Sơn, hắn đều tu luyện đến đỉnh cao. Ngay cả sư phụ bọn ta la Cổ Lan Tu cũng bị hắn dễ dàng đánh bại! Cũng chỉ vì hắn năm đó không tin lời nguyền này, vì cướp lấy vị trí Vu Vương mới phạm sát giới ... kết quả ngươi xem! Cao thủ như vậy nhưng suốt đời cũng bị vây khốn trên Tuyết Sơn, không thể rời đi nửa bước! Nếu không với bản lĩnh của hắn một khi nhập thế cho dù là ma đạo sư cũng được, thánh kỵ sĩ cũng được, ai xứng làm đối thủ của hắn trên cả đại lục này? Chỉ bởi hắn phạm sát giới với đồng bạn Tuyết Sơn nên mới rơi vào tình cảnh này! Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta ... Đỗ Duy kia, nếu hắn không học qua vu thuật Tuyết Sơn, đoạt kiếm giết người không tính là gì cả! Mặc dù ta giờ biết tạm thời không thể giết hắn nhưng là vì Nguyệt Hạ Mỹ Nhân... mạo hiểm cũng đáng! Nhưng nếu hắn thật sự học vu thuật Tuyêt Sơn thì tuyệt không thể giết!
Cybaster nghiến răng:
-Nói như vậy .... vừa rồi Đỗ Duy thi triển rõ ràng là Thú ngữ thuật ...
-Vậy thì ..... chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Ruga cẩn thận suy nghĩ một hồi:
-Nói vạn bất đắc dĩ .... chúng ta cúi đầu nhận kém là được.
- Cứ coi như chúng ta không thể giết hắn .... hắn giờ đang ở trên điạ bàn của chúng ta. Dưới trướng cha kể ra mười vạn đại quân sao còn phải sợ hắn trốn mất sao? Hắn dù là ma đạo sư cũng tốt, thánh kỵ sĩ cũng hay, chung quy không thể lấy sức bản thân chống lại cả quân Tây Bắc. Chỉ cần không phải cha chính tay giết hắn coi là không phạm lời nguyền kia.
-Không phải vậy! Ruga bỗng nôn nóng hẳn lên:
-Cybaster! Ngươi không hiểu rồi! Bây giờ có vài điều không thể nói! Tóm lại .... ngươi tốt nhất nên nghe ta! Trước khi rõ ràng tuyệt đối xác định được Đỗ Duy hắn không học vu thuật. Không được làm hắn mất một sợi tóc. Ta có một việc giao cho ngươi. Từ hôm nay ngươi sẽ bắt đầu chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho hắn, dưới bất kỳ tình huống nào đều không để hắn bị tổn thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.