Lúc trở lại thành Loran đã là ngày thứ tám sau khi cùng với con hoàng kim long ước định.
Vốn sau khi trở về Đỗ Duy còn có một đống chuyện phải xử lý mà trọng yếu nhất chính là thẩm vấn nữ thích khách Đại Tuyết Sơn bị mình bắt được.
Tuy nhiên, vừa mới bước được bước chân đầu tiên vào nhà, khi nghe thấy Rodriguez đến tìm mình thì trong lòng Đỗ Duy hết sức vui mừng, lập tức quăng tất cả mọi chuyện qua một bên, ưu tiên đi gặp vị thánh kỵ sĩ này.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Cao nhân a! Dù sao cũng là cao nhân a!
Trên đại lục hiện giờ chỉ tồn tại hai thánh kỵ sĩ mà cả hai đều rơi vào trong túi mình!
Có điều, ngay lúc Đỗ Duy đang hưng phấn vội vàng đi gặp vị kỵ sĩ này thì tâm lý lại trầm xuống vì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cánh tay phải tàn phế, không cách nào che dấu được.
Vết thương của hắn nặng đến vậy?
Hussein không nói qua với mình a!
- Ngài đang nhìn tay của ta? -Rodriguez cười rất ôn hòa, hắn ung dung vạch trần ý đồ của Đỗ Duy: - Ngài bây giờ nhất định đang nghĩ: Thật vất vả mới có một cường giả trở thành tay chân đắc lực, nhưng thực lực lại…Đúng không?
Đỗ Duy cười khổ một tiếng sau đó thở dài đến ngồi bên cạnh Rodriguez.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra một điều khác lạ rất tế nhị.
Ngày trước Đỗ Duy đã từng gặp qua vị thánh kỵ sĩ này hai lần. Lần đầu gặp chỉ là gặp vội vàng, lúc đó Rodriguez đối chiến cùng Thần hoàng tử, còn lần kế tiếp, Đỗ Duy đang bận đối phó với vị hắc ma pháp sư dưới trướng của Đại hoàng tử. Cho nên lần gặp đầu tiên đối với vị thánh kỵ sĩ này ấn tượng cũng không quá sâu đậm chỉ có điều loại khí thế ngất trời trên người đối phương khi ấy tuyệt đến chết cũng không quên.
Mà lần gặp thứ hai ở Hoàng Thành, dưới ánh mắt của vô số người, vị thánh kỵ sĩ này đã bộc lộ thực lực cường hãn không chút giấu diếm nào của mình, một vị cửu cấp võ sĩ trước mặt hắn dễ dàng bị giết chết…sau đó nhẹ nhàng uyển chuyển rời đi.
Trước cảnh tượng đó bất cứ ai cũng sẽ không thể quên.
Thời điểm đó, Rodriguez tựa như một thanh lợi kiếm, hoàn toàn bộc lộ sự sắc bén, dù hắn đã tận lực ẩn dấu nhưng loại khí thế sát phạt đó lại không cách nào che dấu được !
Nhưng giờ, Rodriguez trước mắt…
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một loại cảm giác cổ quái. Người trung niên trước mặt… thực đúng là vị thánh kỵ sĩ mà mình biết sao?
Cái loại khí thế sắc bén bức người trên thân hắn hình như đã hoàn toàn biến mất, tựa như một thanh kiếm đã mất đi mũi nhọn…không còn lưỡi dao sắc bén, không còn nhuệ khí. Hắn phảng phất như một người trung niên yếu ớt, trầm lặng.
- Ta đoán ngươi bây giờ đại khái có chút thất vọng. -Rodriguez cười nhạt.
- Không phải thất vọng. -Đỗ Duy lắc đầu: - Chỉ là có chút khiếp sợ… tay ngươi? -Đỗ Duy ho khan một tiếng, chậm rãi nói tiếp: - Ta không nghĩ ra tới cùng là ai có thể chém đứt một tay của ngươi! Trên thế giới này, người ta có thể nghĩ đến chỉ có một người…Có điều, lão thằn lằn đó hẳn không có khả năng vào được đại lục.
- Là chính ta tự chặt tay phải của mình.
Câu trả lời của Rodriguez khiến Đỗ Duy chấn động!
- Ngươi…ngươi tự mình? - Đỗ Duy dùng sức cố nuốt nước miếng xuống.
Một vũ giả…cứ coi hắn đã tấn cấp thánh giai. Cho dù thánh giai cường giả, bất kể dùng tay phải hay tay trái… đối với lực lượng thánh giai đều sẽ không có ảnh hưởng quá lớn. Dù sao, thánh giai khi đã đột phá không còn chú trọng lực lượng mạnh yếu thuần túy mà càng chú trọng đối với
"lãnh ngộ" hơn.
Nhưng bất kể thế nào thì đối với một kiếm sĩ mà nói. Mất đi cánh tay phải thuận nhất thì tuyệt kỹ đã thành danh
"Sương nguyệt chi thán tức" của hắn liệu còn lại mấy thành uy lực?
- Ta nhớ ta đã bảo Hussein đưa "Nguyệt Hạ Mỹ Nhân" cho ngươi. -Âm thanh nhàn nhạt của Rodriguez phảng phất có chút mất mát rồi lập tức hắn lại cười cười, tiếng cười hờ hững như gió: - Khi ta từ bỏ thanh kiếm này, ta đã chuẩn bị đầy đủ để phế đi cánh tay phải của mình.
Mắt thấy Đỗ Duy còn có chút ngỡ ngàng, Rodriguez nhẹ nhàng nói tiếp: -
"Nguyệt hạ mỹ nhân" vốn không nên thuộc về ta. Năm đó sư phụ chỉ là đem thanh kiếm này cho ta
"mượn" để sử dụng. Mà đến hôm nay thanh kiếm này không thể tiếp tục cung cấp sự trợ giúp cho ta ngược lại còn trở thành một cái gông cùm việc đột phá lực lượng của ta.
Hắn giơ tay phải của mình lên, khẽ vung vẩy đoạn cổ tay bị phế, cười như thể tự giễu cợt mình, nói: - Đây là một quyết định rất khó thực hiện. Khi ta đã có Băng Sương đấu khí, có
"Sương Nguyệt chi thán tức", ta đã có được kiếm kỹ có thể tung hoành thiên hạ. Lúc đó, bảo ta vứt bỏ không cần nữa…E rằng rất ít người có thể chống lại loại hấp dẫn này ----- Chính ta cũng chống lại không nổi ! Cho nên để tuyệt đi ý niệm của mình, ta đã dứt khoát chặt đứt cánh tay phải của mình! Có như vậy ta mới có thể khiến cho chính bản thân mình thoát khỏi cái bóng của
"Nguyệt hạ mỹ nhân".
Đạo lý này Đỗ Duy chỉ là chỗ hiểu chỗ không, nhưng nếu có Hussein ở đây thì đã có thể giải thích đầy đủ lời nói của Rodriguez.
Khi ngươi đang đứng ở trên đỉnh cao ngươi có nghị lực để có thể nói từ bỏ là lập tức từ bỏ sao?
E rằng… không thể.
Đỗ Duy mặc dù không thể hoàn toàn hiểu hết được nhưng cũng thật sự khiếp sợ nghị lực phi thường của vị thánh kỵ sĩ này, không khỏi thở dài, cũng không biết phải nói gì.
Hắn bèn che dấu bằng cách nâng chén trà lên, sau đó cười khổ nói: - Được rồi…Rodriguez các hạ, ta nghe Hussein nói ngài nhận sự giao phó của người khác tới Tây Bắc trợ giúp ta. Việc này chắc không phải giả chứ. Ngài đừng khiến ta mừng hụt a.
Rodriguez mỉn cười: - Ta mặc dù không còn cánh tay phải nhưng ta tin rằng ta không đến nỗi trở thành một tên phế vật vô dụng. Nếu công tước đại nhân ngài không ngại lưu ta lại, ta nguyện ý sau này sẽ dốc hết sức lực vì ngài.
- Tốt lắm !
Đỗ Duy lúc này mới thật sự yên tâm. Dù sao thực lực cũng là thánh kỵ sĩ, cứ coi như hắn phế bỏ tay phải để theo đuổi mục tiêu võ đạo cao hơn nhưng thực lực cấp bậc thánh giai vẫn còn đó.
- Ta còn có một vấn đề. - Đỗ Duy bổng nhiên nhớ tới một chuyện: - Vấn đế này gần đây vẫn ám ảnh ta…Có lẽ cũng chỉ có ngươi mới có thể cho ta đáp án.
Nói tới đây, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu: - Tuyệt học độc môn của ngươi, Băng Sương đấu khí còn có cả
"sương nguyệt chi thán tức"… ngươi có từng nhận đồ đệ hay truyền thụ những tuyệt kỹ này cho người khác? Ta gần đây gặp qua một người thanh niên. Băng Sương đấu khí của hắn cũng tương đối lợi hại.
Khiến Đỗ Duy thất vọng chính là Rodriguez nhíu chặt mày, lắc đầu : - Không hề! Vũ kỹ của ta do đích thân sư phụ truyền dạy. Ta không hề truyền thụ cho bất cứ kẻ nào khác…Ta nghĩ sư phụ chắc cũng sẽ không làm như vậy. Dù học trò của người không ít nhưng ta dường như là đệ tử học vũ kỹ duy nhất.
- Sư phụ của ngươi là ai?
Rodriguez mỉn cười: - Lam Hải
Choang!
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Chén trà trong tay Đỗ Duy rơi xuống đất tan thành từng mảnh.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện dài với Rodriguez, Đỗ Duy rời khỏi gian phòng với sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt, không nhịn được thở dài một hơi.
- Gặp quỷ rồi…Băng Sương đấu khí. Đại Tuyết Sơn đệ tử….Con mẹ nó, chuyện này thật đúng là con mẹ nó phức tạp! Sebastha không ngờ lại học vũ kỷ của Đại Tuyết Sơn. Vậy Ruga chẳng nhẽ cũng có quan hệ với Đại Tuyết Sơn?
Chuyện này… thật đúng là càng ngày càng lớn.