Ác Ma Pháp Tắc

Chương 48



Rất nhanh, Hắc Trân Châu treo lên cờ mới, quay đầu hướng hải cảng gần nhất thẳng tiến.
Trải qua nửa ngày hải trình, con thuyền hải tặc này cũng gặp được chiến thuyền của hải quân đế quốc đang đuổi theo bọn chúng suốt hai ngày nay.
Trong lúc khẩn trương đối chiến, quan quân trên hải quân chiến thuyền rất kinh ngạc khi thấy treo trên thuyền đối phương không phải là cờ hải tặc... mà là một chiếc cờ quái dị.
Thủ hạ hồi báo lên, thủ lĩnh của hải tặc thuyền dùng kỳ ngữ, muốn đầu hàng... bọn họ không phải hải tặc.
Chuyện kế tiếp còn đơn giản hơn.
Thuyền trưởng chiến thuyền hải quân hạ lệnh đề phòng, chuẩn bị tiếp nhận thuyền hải tặc "đầu hàng", Sau đó đã biết được, vị tiểu thiếu gia của la lâm gia tộc mất tích nhiều ngày nay đang ở trên chiếc thuyền hải tặc…
thậm chí, vị tiểu thiếu gia kia an nhiên cầm tù một thuyền hải tặc.
Vị thuyền trưởng hải quân đế quốc này trừng con mắt lên, căn cứ vào pháp luật của đế quốc, tù binh của quý tộc nào, bản thân quý tộc đó có quyền trực tiếp xử lí... đuơng nhiên, ngoại trừ tội phạm phản quốc ra.
Nhưng vị tiểu thiếu gia này xử trí mấy tên hải tặc... việc này là chuyện nhỏ, thuyền trường chiến thuyền hải quân nguyện ý mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao, đây là thiếu gia của La Lâm Gia Tộc! là trưởng tử của lôi mông bá tước.
Từng phục vụ trong hạm đội viễn chinh của hải quân đế quốc do lôi mông bá tước chỉ huy, tại hải quân đế quốc nhân mạch rộng lớn! uy vọng cực cao.
Hải quân trên thuyền tự nhiên cũng không dám làm khó cho nhi tử của lôi mông bá tước.
Sau khi hai con thuyền đều dừng lại, hải quân dùng một tấm ván để Đỗ Duy thiếu gia tôn quý dời tới chiến thuyền, tiếp đó vì sự an toàn, hải quân trên thuyền phái hai đội binh lính lên thuyền hải tặc, giám thị bọn hải tặc này.
"Đỗ Duy thiếu gia!"thuyền trưởng trên thuyền chiến hải quân là một quân nhân hải quân điển hình, trên người không có khải giáp, một thân chế phục, thân người màu cổ đồng đích thực đã khảo nghiệm qua phong ba bão táp trên biển, còn cả bàn tay to thô tráng: "Hạm đội của chúng tôi đều đã tản ra khu vực xung quanh để tìm nơi hạ lạc của ngài! hạm đội đã ban bố quân lệnh, thuyền nào tìm thấy ngài trước, có thể ở tại cảng Ốc Khắc nghỉ ngơi một tháng! thần linh phù hộ để ta tìm được ngài, lập được đại công! ha haha ..."
Đỗ Duy có chút kinh ngạc... cả một hạm đội đều tìm mình sao?
Mặc dù lão gia từng là một tướng lĩnh hải quân cao cấp, bây giờ là nhân vật đứng thứ hai của quân đội đế quốc... nhưng chính ông ấy cũng không thích... ra vẻ, cũng sẽ không có dấy động can qua đến như vậy để tìm mình.
Đỗ Duy mang nghi vấn trong lòng nói với vị thuyền trưởng, rất nhanh hiểu được một chút tình huống.
Xem ra từ đó đến giờ hắn đã trở thành mấu chốt để dàn hòa giữa đế quốc và ma pháp công hội.
Tìm được mình thì việc lớn sẽ hóa nhỏ.
Tìm không được mình... quân đội cùng ma pháp công hội sẽ trở nên kịch liệt va chạm. đây là điều mà tất cả mọi người đều không muốn thấy.
"hai vị này là ..." thuyền trưởng nhìn vi vi an và Kiều An Na ở bên nguời Đỗ Duy.
"Đó là hai vị bằng hữu của ta." đỗ duy nói hàm hồ.
Hắn đương nhiên sẽ ko trực tiếp nói: "Kia chính là hai nữ pháp sư đã đại nào quân doanh! Có nhìn thấy nữ nhân mặc khải giáp kia ko? Chính là nàng chỉ thiếu chút nữa đã lấy đi cái mệnh nhỏ của ta đó! Chính nàng ta là người tập kích quân doanh đó"
Nếu hắn nói như vậy... sợ rằng sẽ loạn lên mất.
Bây giờ Kiều an na đã hoàn toàn khôi phục ma pháp, nếu nàng nháo loạn lên, sợ rằng có thể dễ dàng cho hai con thuyền này táng thân nơi biển rộng.
thuyền trưởng hải quân này không phải tên ngốc, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, cho qua chuyện này, hỏi: "vậy xin mời ngài nghỉ ngơi, ta đã chuẩn bị thức ăn nước uống... ngài còn có cần gì nữa không, ta đều sẽ tận lực an bài... xin ngài ngàn vạn lần không nên khách khí. Đệ đệ của ta từng phục dịch trong hạm đội viễn chinh của đế quốc, hắn từng là một sĩ quan phục vụ cha ngài. Ta đối với Lôi Mông bá tước đại nhân cũng phi thường tôn kính, người chính là niềm kiêu ngạo của hải quân đế quốc chúng ta."
Trước khi đi ra ngoài, vị thuyền trưởng hải quân nhịn không được hỏi một câu: "thứ cho ta mạo muội... Đỗ Duy thiếu gia, ngài định xử lý bọn hải tặc này như thế nào? Bọn chúng là một lũ vong mệnh chi đồ, ngài..."
"bọn chúng là tù binh của ta, ta có quyền xử lý bọn chúng. không phải sao?" đỗ duy cười nói: 'vừa hay, ta muốn có một thuyền đội, ta sẽ bắt bọn chúng nhập vào thuyền đội của ta. ta phải cần một số thủy thủ và hải viên có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, thuyền của bọn chúng ta cũng rất thích."
Kỳ thật, thuyền trưởng của hải quân rất muốn nhắc nhở Đỗ Duy: "
nguơi bây giờ không còn có tuớc vị chính thức, nghiêm khắc mà nói thì ngươi kỳ thật không thể có tư quân được.
Nhưng mà sự thật là, tất cả thế gia đệ tử tại đế quốc đạt đựoc tước vị, đều có thể thành lập tư quân, mọi người đều mắt nhắm mắt mở, ai sẽ truy cứu chuyện này chứ?
"thuyền này, ta gọi là "Hắc Trân Châu", nó sẽ là kỳ hạm trong thuyền đội của ta." Đỗ Duy tiếp tục cười nói.
"vậy, thuyền đội của ngài tên là gì... a, không không, ta không phải lắm miệng, chỉ là bọn chúng dù sao cũng là hải tặc, mặc dù trả lại cho ngài, nhưng sau này, ta phải làm văn kiện công tác, cho nên, ta phải biết tên thuyền đội này, sau đó làm một văn kiện, xóa bọn họ khỏi mục tiêu thanh trừ của hải quân. Cho nên, ngài phải cung cấp cho ta tên của thuyền đội của ngài."
Đỗ Duy nở nụ cười, hắn kéo thuyền trưởng đi tới thành tầu, nhìn "hắc trân châu" không xa.
"thấy cờ trên thuyền không?" đỗ duy cười rất vui.
'.. thấy rồi." thuyền trưởng có chút kỳ quái: "ta chưa từng thấy qua lá cờ nào kỳ quái như vậy... nó có ý tứ gì vậy?"
Nếu hiện tại ở bên Đỗ Duy có một nguời từ kiếp trước, thấy lá cờ nọ, nhất định sẽ ngã lăn.
Bởi vì, lá cờ nọ, rõ ràng là một kí hiệu, chỉ có một chữ tiếng anh "
M".
"
Mạch đương lao!" Đỗ Duy mặt không đổi sắc trả lời: "hạm đội của ta tên gọi "Mạch Đương lao hạm đội!" ngài có thể cho tên này vào trong văn kiện báo lên trên."
nhìn vẻ mặt mờ mịt của thuyền trưởng, trong lòng Đỗ duy bỗng xuất hiện ác ý.....
Tương lai sẽ có một ngày, mười mấy cái chiến thuyền đều treo cờ "
Mạnh đương lao",sẽ là một màn thú vị chăng
Sau khi hai chiếc thuyền đi trên biển được vài ngày, bọn họ đã tới một cảng khảu thành thị ở phía nam đế quốc thuôc đông hải hành tỉnh: Ốc Khắc cảng
Đây là một cảng khẩu nhỏ điển hình của vùng duyên hải. Hình dáng thiên nhiên của cảng là tròn, là một cái cảng để tránh bão, trên mặt nước đậu vô số thuyền lớn nhỏ, thương thuyền các nơi, thương
thuyền võ trang tư nhân, ... trên bến cảng tràn ngập thủy thủ, thư ký quan, thuế vụ quan viên, còn có kiệu phu, công nhân bốc vác....
Đương nhiên còn có các tửu quán to nhỏ, cùng với giới liêm giới hoa hoa lục lục(Kỹ nữ) các nàng lấy từ túi các thủy thủ thường bôn ba mấy tháng trên biển những đồng bạc cuối cùng.
Sau khi hai chiếc thuyền này dừng lại, bọn người Đỗ duy rốt cục cũng đã đứng trên đại lục
Trên biển nhiều ngày như vậy, bứớc đầu tiên dẫm lên mặt đất, Đỗ Duy có chút run chân.
May là mình còn sống trở về. hơn nữa...
Đỗ Duy cười cười, thần sắc bất động sờ sờ đầu mình.
Trên đầu hắn là một chiếc mũ rất đẹp, trên thân lại có một bộ đồng phục hải quân không có quân hàm, nhìn qua rất giống như một sĩ quan hải quân anh tuấn trẻ tuổi... chỉ có điều tuổi trẻ quá, hơn nữa cũng quá gầy
Ốc khắc cảng là một cảng dân dụng, không phải quân cảng của hải quân. nơi này cũng không có hải quân trấn giữ, quân doanh thủ bị địa phương gần nhất đồn trú một binh đoàn một ngàn lính.
Cảng khấu phồn hoa này hàng năm đều có thể cung cấp cho đế quốc một lượng lớn thuế thu kim tệ, còn mậu dịch trên biển cũng có thể cung cấp cho một lượng lớn lợi nhuận.
Đỗ Duy đi ra khỏi bến cảng, lập tức cảm nhận đựợc mức độ phồn hoa của nơi này!
Sự uy nghiêm của đế quốc ở nơi này, khác với sự tràn ngập hơi thở hoa quý của giới thượng lưu xa hội, cũng khác với các thành thị an bình ở La Lâm bình nguyên.
Nơi này... ấn tượng nhất chính là....sự đông đúc.
Trên đường tràn ngập các loại người. Thủy thủ thuyền viên say rượu, còn có thương nhân cùng quản gia, quản viên thuế vụ cưỡi ngựa.
Hai bên ngã tư đường là các loại thương điếm.
Có thể nói, mậu dịch trên biển phát đạt cơ hồ ngày càng cung cấp cho nam hải nhiểu hoá vật(hàng hóa). Những thứ kì lạ, ngươi đều có thể thấy và mua được ở đây.
Đỗ Duy thậm chí nghĩ trong một cảng khẩu thành thị như thế này, hiển nhiên cũng có trụ sở của ma pháp sư công hội.
Dưới sự bảo vệ của một đội binh sĩ hải quân, Đỗ duy cũng không có đủ không gian để tản bộ, trực tiếp đi về lữ quán-cả tòa lữ quán đều đc hải quân bao hết.
Vậy kế tiếp là cái gì đây?
Đỗ Duy rất kiên nhẫn chờ đợi.
Hai ngày sau, La Bá Đặc kỵ sĩ cùng Nhược Lâm chạy đến,bọn họ sau khi được ma pháp hội truyền tin đến đã không ngừng nghỉ chạy một mạch tới đây.
La Bá Đặc kỵ sĩ cả người gầy gò, nhìn qua tiều tụy cực độ, cực kỳ tự trách. Nhựợc Lâm sắc mặt nhợt nhạt, vết thương trên người mới khép miệng.Bọn họ bôn ba mấy ngày nay nhất định rất cực khổ
hai người mang đến một đại đội quân Khinh kị binh chừng một nghìn người của La Lâm gia
Đồng thời cũng mang đến một tin tức xấu.
Do Đỗ Duy xảy ra sự tình, khiến La Lâm gia tộc cùng ma pháp sư công hội phát sinh mâu thuẫn. trong tình huống này, cho dù không muốn cùng pháp sư công hội trở thành thù địch, La Lâm gia tộc vì vinh dự cùng thể diện của mình, cũng không thể không bất hòa cũng ma pháp sư công hội đựợc.
như vậy, khiến cho Lôi Mông bá tước ở vào tình cảnh rất xấu.
Hết thảy là tại hắn, đều là do con trai hắn tạo thành.
La Bá Đặc kỵ sĩ không chỉ mang đến một đội kỵ binh bảo vệ mà đồng thời còn mang theo lời giáo huấn của bá tước, còn có một mệnh lệnh:
"Đỗ Duy phải lập tức trở về thành bảo ở la Lâm bình nguyên, trong 1 năm sau đó, hắn bị cấm túc xuất ngoại, đây là trừng phạt hắn.
Hơn nữa, tước giảm tiền tiêu của hắn một năm.. mỗi tháng sẽ không có ba trăm kim tệ nữa.
Đỗ Duy đồng thời bị hạ lệnh không được can thiệp gì vào sản nghiệp của gia tộc tại lãnh địa.
trong thời gian cấm túc, Đỗ Duy không được ra khỏi thành bảo và chung quanh trang viên một bước. đồng thời còn phải nghe lệnh của lão quản gia thành bảo.
Nếu Đỗ Duy tiếp tục gây phiền toái cho gia tộc... thì sợ rằng trừng phạt nghiêm khắc hơn nữa sẽ đợi hắn.
Nhưng Đỗ Duy không có lo lắng.
Hắn sớm đã tiên liệu mình sẽ khiến cho bá tước đại nhân nổi giận.
Cấm túc một năm sao? dù sao một năm tiếp theo, đỗ duy cũng định ở lại tòa thành này chờ đợi...
Hắn phải tiêu hóa một chút.. tặng phẩm của Khắc Lý Tư chứ. haha
Chẳng phải đang cần một thời gian dài để học tập đó sao.
"bản thân ta bị cấm túc, không can thiệp vào sản nghiệp gia tộc... như vậy thì sao? không có gì khác sao? đối với việc của ta, có thể phái người ra ngoài làm việc gì đó, không vắng mặt trong phạm vi có đựoc không?"
La Bá Đặc lắc đầu: "cái này... hẳn là không bị cấm."
"vậy là tốt rồi."
Đỗ Duy nở nụ cuời rất hài lòng: "a, Nhược Lâm, vết thương của ngươi đã đỡ chưa? thật là tốt quá, ta vừa có một việc, ta đã suy nghĩ rất lâu, sợ rằng chỉ có giao cho ngươi mới làm được."
Sau đó, Đỗ Duy cho mọi người lui ra, sau đó mời kiều an na tới.
"Kiều An Na, xem đi, đây là người hợp tác với ngươi."Đỗ Duy cười nói: "ngươi sẽ không phản đối chứ?"
Kiều An Na có chút bất đắc dĩ: "được rồi, tiểu tử, ta đích xác có thiếu ngươi một mạng! chỉ là ngươi nhớ cho kỹ, chỉ là một lần! ta giúp ngươi làm xong chuyện này là hết."
Việc đỗ duy nhờ Kiều An Na rất đơn giản... cao thủ ma vũ song tu sẽ mang theo "Hắc Trân châu của Đỗ Duy.. xuất hải.
Nhiệm vụ là: "
sớm thu thập được tất cả hải tặc."
Ý nghĩ của Đỗ Duy rất đơn giản: "
ta bây giờ không có sinh ý, không có tiền vốn, cũng không có kinh nghiệm mậu dịch trên biẻn... thậm chí ngay cả tiền cũng không có. Ta lấy tiền đâu cho thí nghiệm ma pháp.. ta chỉ có "Mạch đương lao" ham đội mà thôi sao?
nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách.
Cướp.
Cuớp của hải quân đế quốc ư, Đỗ Duy không dám.
Cướp của thương thuyền trên biển ư, Đỗ Duy cũng không muốn phiền toái. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Vậy chỉ có thể cướp của hải tặc.
Cướp của hải tặc là không phạm pháp. Thậm chí là một loại hành vi mà hải quân đế quốc còn cổ vũ. Đế quốc hải quân còn có treo thưởng. Thưởng nhiều tiền cho đầu của một hải tặc khét tiếng.
vậy, sử dụng kiều an na, một đại cao thủ, mang theo một bọn quen thuộc với hải tặc trên chiếc "Hắc trân châu" đi một vòng trên biển ...
Người khác tìm không ra hải tặc. Nhưng Kiệt Khắc Tư thuyền trưởng lại chắc chắn tìm được. Dù sao bọn chúng cũng vốn là hải tặc.
Vây, việc kế tiếp thì đơn giản rồi.
Cướp.
Cướp tiền! bọn hải tặc chắc chắn có tích cóp. Bọn chúng dám chắc nhiều năm cướp bóc đã tích cóp đuợc một lượng tài phú lớn. Đúng lúc này có thể bổ sung cho túi tiền của Đỗ Duy thiếu gia.
Cướp người! Đỗ Duy có thể tiếp tục dùng "tù binh" hải tặc, không nghe lời thì bán cho hải quân đế quốc, nhận tiền thưởng, nếu nghe lời, thì lưu lại gia nhập vào hạm đội tư nhân của Đỗ Duy...
Cướp thuyền! Hạm đội mạch đương lao của đỗ duy chỉ có một chiếc hắc trân châu, hắn không có tiền để mua thuyền, vậy chỉ có thể cướp thuyền của hải tặc.
thực lực cường đại của Kiều An Na có thể bảo chứng.
Mua bán tiền vốn loại này.. người khác đương nhiên cũng không phải là không nghĩ ra... nhưng ai có thể tìm được một cao thủ đại ma pháp sư hỗ trợ loại việc nhàm chán này?
Hợp pháp tiền tệ khiến cho hầu bao của mình nhanh chóng phồng lên. đây là tư tưởng chỉ đạo của Đỗ Duy.
Đương nhiên, chuyện này không thể giao cho kiều an na, tiểu nữ này bất quá chỉ vì thiếu Đỗ Duy một ân tình, chỉ giúp hắn ba tháng. Ba tháng sau, tiểu nữ này sẽ rời đi.
Đương nhiên... trong lúc thuyết phục nàng, Đỗ Duy cũng vận dụng một chút thủ đoạn nhỏ, tỷ như... nhìn vào mắt nàng.^_^
vậy, Nhược Lâm sẽ làm tốt việc này, nữ kỵ sĩ từng có kinh nghiệm mạo hiểm, cướp bóc, bắt người, săn tiền thưởng, việc này nàng nhất định thành thục.
Hơn nữa, cái chiêu bài La Lâm gia tộc ở bên ngoài cũng sẽ không bị hải quân gây khó khăn.
An bài tốt đẹp hết thảy, nữ ma pháp sư cùng nữ kỵ sĩ đều đi ra, trong khi đó, một người đợi ở sau cửa rất lâu cũng đi vào, tiến đến trước mặt Đỗ Duy, ôm cổ Đỗ Duy.
"chủ nhân tôn kính của ta, ta là người hầu trung thành Mã Đức của ngài..."
Đỗ Duy nhìn thoáng qua tiền nhiệm mã phu này, cười nói: 'a, Mã Đức thân ái, đã lâu không thấy ngươi."
Mã Đức mấy ngày nay quả thật cũng rất thảm, hắn rất hiểu, hết thảy mình có đựợc đều nhờ thiếu gia... nếu thiếu gia xong đời, sợ rằng mình cũng chỉ có thể đi làm mã phu tiếp.
"
tốt lắm mã đức, ngươi lấy quần áo ô uế của ta... thu thập một chút hành lý, chúng ta về nhà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.