Không biết bao nhiêu tướng quân mái đầu đã bạc trắng cũng không được quân hàm thượng tướng, nhưng cậu chàng Đỗ Duy này mới mười bảy tuổi đã được trao tặng quân hàm thượng tướng… Mặc dù cũng không đảm nhiệm lãnh binh thống soái, cũng không trực tiếp lãnh đạo quân đội của đế quốc, nhưng quân hàm này thật sự là thượng tướng đế quốc đó! Mười bảy tuổi làm tướng quân cũng đã là không tưởng.
Thượng tướng mười bảy tuổi càng là thiên cổ kỳ văn! Chưa từng có bao giờ.
Nếu nói cái quân hàm này làm người ta kích ngạc trố mắt, vậy lệnh thứ hai cơ hồ làm người khác nghi ngờ: liệu nhiếp chính vương có điên rồi không.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLLệnh thứ hai:
"Xét tình thế khu vực Tây Bắc, hủy bỏ phiên hiệu quân đoàn quân Tây Bắc, thiết lập đại sư đoàn quân Tây Bắc mới. Sư đoàn độc lập Tây Bắc có biên chế bốn vạn người, sư đoàn trưởng hưởng thụ tất cả đãi ngộ đồng cấp như các quân đoàn trưởng của Đế quốc. Đồng thời, chiến khu Tây Bắc cũng có điều chỉnh, tỉnh Desa tách ra Tây Bắc chiến khu. Tây Bắc chiến khu cũ được hủy bỏ. Sư đoàn độc lập Tây Bắc sẽ chiếm giữ các cứ điểm của quân đoàn Tây Bắc trước đây, phụ trách việc phòng ngự khu Tây Bắc…"
Mệnh lệnh tới đây, vẫn coi như bình thường, loại bỏ quân đoàn Tây Bắc, không cần một quân đoàn hai mươi vạn quân đóng ở khu Tây Bắc, chỉ dùng một biên chế sư đoàn hơn bốn vạn quân, cũng miễn cưỡng coi là hợp lý. Kể cả việc hủy bỏ
"chiến khu pháp lệnh" mười năm trước, cũng là chuyện trong dự liệu, dù sao pháp lệnh kia từng biến Tây Bắc khu thành nơi cát cứ của quân đoàn Tây Bắc, vì phòng ngừa quân phiên mới xuất hiện. Chiến khu Tây Bắc vốn gồm 2 tỉnh Desa cùng Norin, bây giờ norin tách ra, coi Desa là một chiến khu. Cũng là trong thời kỳ tình thế khu Tây Bắc ổn định, chiến khu không có lo lắng gì lớn.
Nhưng…chẳng lẽ nhiếp chính vương quên, lãnh địa của công tước hoa Tulip tại tỉnh Desa! Đế quốc nào có tiền lệ một quý tộc tự chiếm cứ một khu?
Mà vài câu cuối cùng của lệnh, liền đủ để mọi người hít thở không thông.
"Sư đoàn độc lập Tây Bắc phụ trách phòng ngự Tây Bắc, không chịu sự phụ trách từ thống soái bộ đế quốc, tất cả quân lương quân giới vật tư tiếp viện đều tại chỗ cung cấp từ chiến khu Tây Bắc. Tướng quân Andre nhậm chức sư đoàn trưởng sư đoàn độc lập. Quân hàm từ thiếu tướng tăng lên trung tướng, hưởng thụ đãi ngộ quân đoàn trưởng. Đồng thời đặc lệnh, quân vụ của sư đoàn độc lập Tây Bắc do tổng trưởng quân vụ Tây Bắc đỗ Duy Rudolf điều khiển."
Cái gì thế này?
Chẳng lẽ nhiếp chính vương thật sự quyết định giao khu Tây Bắc cho Đỗ Duy sao?
Vậy ngươi phong hắn là
"Tây Bắc Vương" luôn đi!
Phân chia chiến khu Tây Bắc cái gì chứ? Sư đoàn độc lập Tây Bắc… có ý nghĩa gì sao?
Sư đoàn độc lập Tây Bắc dù vẫn mang phiên hiệu quân đội đế quốc, nhưng quân lương quân giới vật tư tiếp tế, toàn bộ do
"chiến khu Tây Bắc" cung cấp? Quái đản! chiến khu Tây Bắc là lãnh địa của Đỗ Duy.
Dùng tiền của Đỗ Duy nuôi sống đội quân này! Thời gian dài, đội quân này chẳng phải sẽ biến thành tư quân của Đỗ Duy? Chuyện cười gì vậy! Quân lương của tướng sĩ là Đỗ Duy cấp, đến lúc đọ bọn họ sẽ trung thành với Đỗ Duy! Coi Đỗ Duy là cha mẹ phát cơm áo.
Lại còn
"tổng trưởng quân vụ điều khiển quân vụ chiến khu Tây Bắc". Một câu này làm người ta không thế nói một lời nào.
Độc lập sư đoàn, dùng quân lương của Đỗ Duy, lại là Đỗ Duy thống soái… không phải tư quân thì là cái gì?
Dù nhiếp chính vương có tin Đỗ Duy đi nữa, nhưng đây không phải là tin quá mức rồi sao? Chẳng lẽ thực sự muốn cắt đất phong vương? Nếu vậy, tướng quân Andre còn làm sư đoàn trưởng làm quái gì? Quân hàm hắn là trung tướng, nhưng Đỗ Duy là thượng tướng! Không phải nói rõ cho mọi người, phải nghe lệnh Đỗ Duy sao?
Bởi vậy, những kẻ vốn luôn luồn cúi, cố gắng tới Tây Bắc quân kiếm một chân không thể không thất vọng.
Đối với những kẻ này, nhiếp chính vương rất thờ ơ. Hắn không nghe ý kiến bất luận kẻ nào, ngay cả việc làm bộ trưng cầu ý kiến cũng miễn, trực tiếp hạ lệnh. Càng quá đáng hơn là, đối với những đại thần từng tranh cãi, vị nhiếp chính vương trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Ai muốn phản đối thì câm miệng lại đi. Ta không hỏi ý kiến các ngươi, chỉ báo các ngươi là có chuyện này mà thôi.
Hai mệnh lệnh trước đã làm người khác ngạc nhiên, cho nên khi lệnh thứ ba ban xuống, mọi người ngay cả trợn mắt cũng không kịp…