Zach nhỏ nhận thấy, trên cái thế giới này người mà Đỗ Duy chọc không nổi chỉ sợ là còn chưa sinh ra đời - bao gồm cả Hoàng thất nữa! Mặc dù Đỗ Duy một mực đối với hoàng thất rất tôn trọng, nhưng Zach nhỏ lại cảm giác được ông chủ của mình tuyệt đối là một người không kiêng nể bất cứ ai, nếu như đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay đối với Hoàng thất.
Nhưng bây giờ Đỗ Duy lại tự mình thừa nhận có một tên gia hỏa mà hắn cũng chọc không nổi…
Zach nhỏ lập tức tập trung tinh thần chú ý đến trên người cô gái nhỏ kia.
Trên lôi đài, Tuyết đứng giữa bảy tên đại hán cơ bắp, thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp cùng những nam nhân cường hãn xung quanh hình thành một hình ảnh cực kỳ đối lập. Mà mấy tên gia hỏa đó cũng có chút do dự nhìn vị… nữ tuyển thủ này… Đánh hay không đây?
Nhưng mà nhìn nàng mảnh mai như vậy… thật sự là có chút không đành lòng hạ thủ.
- Các ngươi sao rồi?
Trong lúc mấy tên cơ bắp còn đang do dự, Tuyết nhẹ nhàng cười cười, âm thanh của nàng không thể nghi ngờ là rất động lòng người:
- Nếu như các ngươi không động thủ, ta sẽ phải động thủ đấy.
Trong đó một tuyển thủ đột nhiên thở dài, hắn nhìn cô gái trước mặt nói:
- Cô bé, ta không thích đánh đàn bà con gái, ngươi không thuộc về nơi này, ta nghĩ ngươi nên đi xuống dưới đi - một mình ngươi tự đi xuống lôi đài, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ gì ngươi là được.
Tuyết cười, tiếng cười của nàng nghe như tiếng chuông bạc, cười đến độ thân thể nhẹ nhàng rung lên, khiến cái chuông buộc dưới mắt cá chân leng keng không dứt.
- Ngươi cười cái gì?
Tên vừa nói khi nãy có chút tức giận hỏi.
- Ta chỉ cảm thấy rất thú vị.
Tuyết nhìn các đối thủ trước mặt.
- Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội tự mình đi xuống lôi đài… ta cam đoan không làm khó dễ các ngươi, có được hay không?
- Con bé cuồng vọng!
Những lời này đã chọc giận bọn họ. Tên vừa rồi nói chuyện lập tức thay đổi sắc mặt:
- Nếu nói như vậy, để ta đem ngươi ném xuống dưới! Cẩn thận đừng để bị gãy tay gãy chân đấy!
Vừa nói, hắn vừa bước lên vài bước, vươn bàn tay to lớn hướng về phía bả vai của Tuyết.
Cười khanh khách vài tiếng, thân ảnh của Tuyết nhẹ nhàng phiêu hốt. Trên đài dưới đài tất cả chúng nhân liền cảm giác như bị hoa mắt. Cô bé này thân ảnh phảng phất mang theo một tàn ảnh. Tại chỗ biến mất! Tên kia một trảo chụp vào khoảng không, đột nhiên nghe thấy tiếng cười thanh thúy từ phía sau truyền đến:
- Tốt lắm, ngươi đã động thủ trước. Như vậy ta sẽ không khách khí nữa!
"Không khách khí" mấy lời này vừa nói ra, tên kia liền cảm giác được thân thể của mình giống như bị một con voi lớn húc đầu vào, đột nhiên toàn thân đau nhức. Sau đó hét to một tiếng, thân thể liền bay lên trời, trực tiếp văng ra ngoài!
Người đó khi đang văng lên trời, trong lòng buồn bực thầm nghĩ: Mẹ nó, cô nàng này là một cao thủ…
"Bịch" một tiếng, tên gia hỏa tội nghiệp này văng ra ngoài xa phải hơn mười mét, mắt thấy dường như phải đụng vào phía trên lầu ba của khán đài. Cũng may là trước trận đấu, ở xung quanh khán đài đã có mời ma pháp sư bày ra một cái kết giới - như vậy khiến người trên lôi đài có đánh đến nghiêng trời lệch đất cũng không ảnh hưởng gì đến người xem ở trên.
Người kia vừa đụng vào kết giới, liền bị ngăn cản. Từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống mặt đất, ngay cả rên cũng không kịp, dứt khoát liền hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh mấy người đến từ Thần điện chuyên phụ trách việc trị thương tại hiện trường vội vàng chạy tới, bảo binh lính đem người này mang đi trị liệu.
- À, tiếp theo là ai đây?
Chung quanh một mảnh hoan hô hò hét, Tuyết xoay người lại, dưới chiếc mặt nạ màu bạc trên khuôn mặt nhìn sáu đối thủ còn lại.
- Đừng khách khí nữa, cùng tiến lên. Giải quyết con bé này đi!
Một tên gia hỏa hô to, sau đó hắn lập tức hướng về phía Tuyết nhào tới.
Đáng tiếc, hắn có tâm tư như thế, nhưng lại không nghĩ tới những người còn lại vẫn còn vài phần thương hương tiếc ngọc - hoặc là do dưới ánh mắt của mấy ngàn người, mấy tên nam nhân lại liên thủ với nhau đánh một cô gái, thật sự quá mất mặt. Cho nên người kia xông ra được vài bước, đột nhiên phát hiện hai bên không có tuyển thủ nào cùng mình lao tới.
Lúc này, Tuyết di chuyển! Thân hình mảnh mai của nàng đột nhiên ngay tại chỗ làm một động tác vặn vẹo đến mức không thể tưởng tượng được! Tên kia vừa mới phóng tới, nhất thời đánh vào khoảng không. Mà lúc này, Tuyết tại chỗ làm một động tác khom lưng xuống, so ra thì độ mềm dẻo còn muốn hơn diễn viên múa chục lần.
- Trời! Nhìn cái lưng của nàng kìa!
Trên kháng đài có vô số người kinh hô thét lên.
- Lưng của nàng quả thật so với sợi mì còn mềm dẻo hơn nữa!
Cái tên kia chụp vào khoảng không, Tuyết cũng đã ngửa mặt ngã người về sau. Nhưng thân thể vẫn cứ giữ thăng bằng tại chỗ, đột nhiên giơ chân lên. Đôi bắp thân thon dài thẳng tắp mê người, hung hăng đá vào góc trên đùi của hắn, người kia đau đớn hô lên một tiếng, thân thể nhất thời hướng về phía Tuyết ngã xuống…
Nhưng làm thế nào Tuyết lại để một người đàn ông nhào vào người mình? Ngay lúc này, bắp chân của nàng trong nháy mắt bằng tốc độ không thể dùng mắt thường phân tích, liên tục đá vào bắp đùi, eo ếch, thậm chí trên ngực đá liên tiếp vài cái - Trời ạ! Chân nàng đá thật là cao!
Tên kia lập tức cảm giác được thân thể nhẹ bỗng, hướng thẳng về bầu trời bay lên…
Cứ như là… diễn viên xiếc biểu diễn đá cầu vậy!
Lúc này, thân thể Tuyết ngửa về phía sau, eo ếch và mặt đất cơ hồ như đặt song song với nhau, lại chỉ dùng một chân chống trên mặt đất - Tư thế khó như vậy, lập tức khiến cho người xem phía dưới muốn nổi điên!
Tiếng hoan hô ngày càng vang dội, vô số nam nhất trong đôi mắt toát ra ánh lửa nồng cháy… Trời ơi! Cái lưng và cặp chân này… quả thật chính là ân huệ của ông trời dành cho nam nhân mà!
- Bịch!
Tên kia sau một hồi bay bổng trên không trung rốt cuộc rơi xuống trên lôi đài, khiến tấm ván gỗ trên mặt đất như muốn vỡ tan ra, dứt khoát biến thành
"Phế Nhân". Tuyết rốt cuộc đứng thẳng người này, mũi chân nhẹ nhàng điểm ở lưng tên này một cái, đem thân thể của hắn đá khỏi lôi đài.
- Còn lại năm tên. Các ngươi từng người lên hay cùng lên đây?
Thanh âm của Tuyết vẫn không chút hoang mang mà còn mang theo chút thong dong vui vẻ.
Năm tên gia hỏa phản ứng rõ ràng có chút chậm chạm, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái đang
"nũng nịu" trước mặt. Giơ tay nhấc chân giống như làm xiếc đem hai tên đại hán giải quyết nhanh gọn.
- Ôi, các ngươi bất động, thì ta lại phải động thủ trước rồi.
Tuyết lo lắng thở dài. Tiếp theo đó nàng lại lần nữa đột nhiên khom lưng, tư thế giống như chuẩn bị cho một cuộc chạy đua vậy…
Ngay sau đó, chỉ thấy một tiếng cười thanh thúy vang lên, thân thể của nàng đột nhiên giống như một cơn gió lao thẳng ra ngoài!
Tên ở gần nàng nhất, chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, cái mặt nạ màu bạc đột nhiên xuất hiện trước mắt mình! Tiếp theo Tuyết vung ngón tay lên, một loại tia chớp xuất hiện điểm vào dưới cổ họng người kia, sau đó một mạch đi xuống, điểm vào hai bên nách của hắn!
"Khách khách" vài tiếng, người kia thân thể giống như bị dính thuật trói buộc của ma pháp sư, thân thể cứng ngắt, cứ thẳng tắp như vậy mà té xuống! Mà lúc này, bàn tay Tuyết trên người hắn trở qua một cái, nắm lấy ngay ngực, dễ dàng đem hắn đưa lên cao.
Tốc độ của nàng không chậm lại chút nào, giơ một tên trong tay, trong nháy mắt tiến về đối thủ trước mặt. Đối thủ này rốt cục cũng có phản ứng, hắn hét lớn một tiếng, rút kiếm chém ra một phát.
Đáng tiếc kiếm chỉ đi một nửa, liền đột nhiên dừng lại! Cúi đầu nhìn lại, Tuyết đang ở trước mặt, trong ánh mắt ánh lên một tia hài hước vui vẻ nhìn hai ngón tay của nàng. Hai ngón tay nhẹ nhàng tinh tế kẹp lấy lưỡi kiếm của hắn - mặc cho tên võ sĩ này dùng sức thế nào, cũng không thể nào chém tiếp được nữa.
Trong lòng hắn run lên, nhất thời liền cảm giác được trước mặt tối sầm - dưới ánh mắt của biết bao người, thân thể nhỏ bé thấp hơn cả hai cái đầu của Tuyết nhẹ nhàng nhảy lên, đầu gối hung hăng đá vào bụng của người kia, khiến hắn ngã xuống. Ngay sau đó Tuyết vòng ra sau người, trở tay một cái, đem tên đó lại ném lên trên cánh tay đang giơ cao của mình!
Tay nàng vốn đã đang giơ một người, lúc này lại giống như một diễn viên tạp kỹ siêu sao, đem tên thứ hai ném lên trên… Lại không có vẻ gì là khó chịu!
Sau đó, mấy ngàn người trợn tròn muốn rách khóe mắt… bọn họ rốt cuộc cũng được thấy một trận đấu có thể coi là
"đặc sắc" nhất từ đầu đến giờ!
Mắt thấy vị nữ tuyển thủ mảnh mai này, sau đó lại nhảy lên thật cao, một cước đá vào ót của một đối thủ gần đó, đem đối phương trực tiếp đá cho hôn mê bất tỉnh rồi lại lần nữa ném hắn lên trên bàn tay kia của mình… trên bàn tay kia bây giờ đã có ba người, trông giống như một chồng người vậy.
Sau đó Tuyết lại dùng tốc độ quỷ mị của mình, dễ dàng né tránh lưỡi kiếm của đối thủ tiếp theo một cách thong dong! Giống như một cơn gió, nhìn tên kia điên cuồng chặt chém, nhưng ngay cả góc áo của nàng cũng không chạm tới được! Người kia cũng tương đối tội nghiệp, bị cô gái này một cước hung hăng dẫm lên trên lưng - đừng xem thân hình nhỏ bé xinh động lòng người của nàng ta mà lầm to. Đừng có quên là trên tay nàng vẫn còn giơ ba tên đại hán! Sức nặng của bọn chúng cũng đều đè lên trên mình tên kia.
Tên kia rốt cuộc sau khi bị Tuyết đá cho một cước, mặt mũi tái xanh, kêu thảm thiết một tiếng, vứt bỏ cả kiếm, co giò bỏ chạy. Tuyết lại nhẹ nhàng đánh hắn bất tỉnh, sau đó tên gia hỏa tội nghiệp này cũng biến thành một phần của
"chồng người" trên tay nàng.
Còn lại tên cuối đã hoàn toàn ngây dại, hắn nhìn cô bé giống như ma quỷ này. Trong nháy mắt chỉ còn một mình mình là đối thủ, hắn đột nhiên hét to một lớn, rút kiếm vứt lên trên mặt đất, cao giọng kêu lên:
- Ta nhận thua!
Nói xong, quay người hướng về phía dưới lôi đài nhảy xuống. Nhưng mà Tuyết cũng không buông tha cho hắn, người kia vừa mới nhảy lên, liền cảm giác được sau lưng bị người nắm lại, sau đó dưới ót bị người ta hung hăng đánh một cái, trực tiếp trợn mắt bất tỉnh… sau đó hắn biến thành tên cuối cùng trên
"chồng người".
Toàn trường người xem cơ hồ đã kêu gào muốn rách cỗ họng, vỗ tay đến độ đỏ ửng! Một loạt tiếng hoan hô và vỗ tay như sấm dậy, Tuyết nũng nịu đứng trên lôi đài, bộ dáng mềm mại hồn nhiên không giống như vừa đánh bại bảy tên đại hán. Mà trên tay nàng còn đang giơ lên cao khỏi đầu, giữ năm tên gia hỏa đáng thương đang ngất xỉu kia, bộ dáng đó cùng với thân mình mãnh khảnh nhỏ nhắn của Tuyết mãnh liệt đối lập!
- A! Quá tuyệt vời!
- Ta yêu ngươi tới chết, tiểu mỹ nhân!
- %^&*…
Rốt cục, Tuyết nhẹ nhàng rung cổ tay, đem mấy người kia bỏ xuống lôi đài, sau đó quay người nhìn về một người đứng dưới đài đã há hốc miệng hồi lâu không nói ra lời mà nhỏ nhẹ:
- Ngươi còn chưa tuyên bố sao?
- A... Hả? Á!
Cái tên kia lúc này như vừa tỉnh mộng, vội vàng dùng sức xoa xoa miệng, sau đó gân cổ lên rống lớn:
- Người thắng trận của tổ này, Tuyết!
Đỗ Duy đứng ở lô ghế trong, nhìn bóng hình xinh đẹp trên lôi đài kia, khóe miệng lộ ra một tia nhàn nhạt vui vẻ. Thấp giọng cười nói:
- Mới mấy tháng không thấy a. Thể thuật Đại Tuyết sơn của ngươi lại tiến bộ vượt bậc như vậy! Hừ hừ… Xem ra cái lão biến thái kia dạy ngươi không ít a! Allu, tiểu thích khách, tiểu tù binh của ta… ngươi chạy đến đây làm cái gì đây.
Vừa nói, Đỗ Duy sờ sờ cằm:
- Zach, phái người đi tìm cô nàng Tuyết này, dắt nàng đến gặp ta… À, nàng là bằng hữu của ta, nhớ khách khí một chút.
Nói xong hai câu, lại không thấy Zach nhỏ đáp lại, Đỗ Duy quay đầu nhìn qua, liền phát hiện tên mặt mày giống khỉ này trên mặt nở một nụ cười mập mờ. Thẳng hướng về phía trên lôi đài nhìn chăm chăm, còn thì thào trong họng:
- Trời ạ! Nhìn cái lưng đó kìa. Còn cái chân… mềm dẻo như vậy, đàn hồi như vậy, sức mạnh như vậy. Ngoài ra độ mềm mại còn… Quả là cực phẩm a! Cực phẩm…
- Bốp!
Đỗ Duy trực tiếp gõ trên đầu tên gia hỏa mặt mày dâm đãng này một cái, sau đó nhìn Zach đang ôm đầu nhăn nhó. Đỗ Duy mới dùng vẻ mặt đầy hòa khí thở dài nói:
- Ngươi tốt nhất giữ mồm giữ miệng, cô nàng này phải do ngươi dẫn đến đấy… Ngươi dám nói như vậy với nàng, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi a!
- Tại sao vậy? Nói một chút cũng không được hay sao?
Zach nhỏ ủy khuất nhìn Đỗ Duy:
- Chẳng lẽ là do vừa rồi ngài mới nói. Cái gì mà sư phụ của nàng chọc không nổi?
- Không sai!
Đỗ Duy gật đầu:
- Vốn dĩ ta còn có thể khi dễ con bé này. Bởi vì mặc dù sư phụ của nàng khó chơi, nhưng cũng không thể đến tận nhà mà tìm ta… nhưng mà bây giờ, khó nói trước được… Ta nói thẳng ra, bây giờ ta cũng không dám khi dễ nàng ta nữa. Ngươi thành thật một chút đi, nghe lời ta, tìm nàng đến đây.
Không hề nghi ngờ,
"Tuyết" là tên giả của Allu. Tại trận thắng không thể tưởng tượng nổi này, lập tức trở thành ngôi sao sáng giá. Thậm chí ngay cả trận thắng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn - Kỵ sĩ trưởng Randle cũng bị sút giảm oai phong.
Cứ như thế một hồi tràn ngập các trận đấu hài hước… rốt cuộc cũng có một trận đấu đẹp để nhìn - cái gì? Ngươi nói Tuyết mang theo mặt nạ, không nhất định là mỹ nữ sao? Trời ạ, nếu như ngươi dám tại hiện trường trên khán đài nói ra câu này, bảo đảm rằng ngươi sẽ bị người xung quanh phun nước miếng cho tới chết đuối.
Rất hiển nhiên, sau trận đấu này, cơ hồ toàn bộ nam nhân tại trường đấu đều trở thành tín đồ trung thành của vị nữ tuyển thủ thần bí
"Tuyết " này…
Ngay cả khi không được nhìn thấy mặt thật của nàng, những tên gia hỏa có Hóc-môn phát triển hơi nhiều này, cũng cùng nhau lập lời thề son sắt mà khẳng định: Nàng nhất định là mỹ nữ! Nàng có thể nào không phải là mỹ nữ chứ! Dù sao nàng cũng là mỹ nữ!
Sau một hồi có mỹ nữ tham gia như vậy, trận đấu kế tiếp liền ảm đạm hơn nhiều. Cho dù là nhân vật đứng thứ hai của thần Thánh kỵ sỹ đoàn đại kỵ sĩ Stallone Nagar ra trận, dùng mấy chiêu kiếm cực kỳ hoa lệ đánh bại đối thủ, cũng không có cách nào kích thích khẩu vị của người xem, thậm chí ngay cả tiếng hoan hô dưới đài cũng có vẻ uể oải hơn nhiều.
Làm cho Stallone Nagar càng phẫn nộ hơn là, trận đấu của hắn còn chưa có kết thúc, phía dưới đột nhiên có mấy trăm tên cùng hò hét kêu lên:
- Chúng ta muốn mỹ nữ! Muốn mỹ nữ! Muốn mỹ nữ! Muốn mỹ nữ chứ không cần kỵ sỹ!
Vốn dĩ tính tình tàn bạo nên Stallone Nagar lập tức giận dữ, xuất thủ cũng không có nửa điểm chừng mực. Đem chân của toàn bộ đối thủ ra cắt đứt hết.
Sau trận đấu hôm đó, có hơn mấy trăm người cứ đứng ở ngoài kỵ sĩ hiệp hội thật lâu không chịu đi, hy vọng mình có thể được nhìn thấy vị mỹ nữ chân dài eo nhỏ mang mặt nạ bạc kia…
- Cái gì? Không tìm được?
Sau khi toàn bộ trận đấu chấm dứt, Đỗ Duy vẫn còn ngồi ở ghế lô chờ đợi, nhưng mà Zach nhỏ quay lại báo với hắn rằng, cơ bản không tìm được nàng
"Tuyết" kia!
Từ tư liệu ghi danh, vị
"Tuyết" này không có để lại địa chỉ ở đế đô. Thậm chí sau khi trận đấu chấm dứt, nàng liền lặng lẽ rời đi. Mà Zach nhỏ phái ra đại bộ phận nhân mã, tại các quảng trường phụ cận đều đi khắp nơi, mà vẫn không tìm được cô bé này.
Đỗ Duy nghĩ ngợi một hồi, khoát tay áo:
- Ta biết rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cô nàng này… nếu đã tới rồi, cũng nên gặp mặt ta một lần chứ? Nàng có chủ ý quái quỷ gì đây?
Dừng một lúc, Đỗ Duy nhãn tình đột nhiên sáng lên:
- A! Ta biết cô nàng kia trốn đi đàng nào rồi… Bất quá… hay là thôi đi, nếu như nàng đã không muốn gặp ta…
Tối đó, tại một tiểu phố bình dân ở thành nam đế đô, nơi này có một tòa nhà khá lớn, cánh cửa to bản dày cộm nặng nề đóng chặt.
Bên trong khoảng sân an tĩnh, có một gốc cây đại hòe thụ.
Trong viện, một lão nhân lẳng lặng dựa vào ghế nằm mềm mại một cách thoải mái. Trong lúc này dưới bóng hòe thù, cả viện đều rất an tĩnh. Mà thỉnh thoảng từ phía ngoài truyền đến âm thanh cũng những tiểu thương buôn bán đi ngang, tiếng rao hàng to lớn không hề làm mất đi vẻ yên tĩnh nơi đây, ngược lại còn mang lại vài phần cảm giác nhàn nhã.
Lão nhân vẻ mặt hiền lành bình thản mỉm cười, khép hờ đôi mắt, chỉ là ngẫu nhiên trong đó ánh lên một luồng quang mang cơ trí - nhìn một lão đầu mặc áo choàng vải thô bình thường như vậy. Ai sẽ nghĩ tới hắn lại là đế đô đại học giả nổi tiếng Lam Hải đây?
Lam Hải với bộ dáng lười biếng, trông thật giống với những ông lão về già trong trời đông giá rét, cuộn mình lại nằm trong tấm thảm lông… vươn một tay ra, nhẹ nhàng cầm một chén trà trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Sau đó đột nhiên cười cười:
- Trà nguội rồi.
Trong lúc đó phía sau Lam Hải, Allu, người đã đại náo đấu trường hôm nay, giờ phút này mặc một cái trường bào màu xám, đem toàn bộ đường cong điên đảo chúng sanh của người hoàn toàn che giấu đi, đang đứng yên lặng xui tay về phía ghế của Lam Hải, Nghe thấy tiếng của Lam Hải, nàng vội vàng bước lên một bước, đem cái ấm trên bếp lửa bên cạnh, rót thêm một ít trà nóng vào chén.
Mặc dù cô nàng này có vẻ rất thành thật, nhưng rõ ràng đôi ngươi nàng đang linh động đảo quanh, rõ ràng là không hề thích thú công việc buồn tẻ này.
- Làm sao vậy? Lòng của ngươi phải an tĩnh mới được a.
Lam Hải nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, cười bình thản:
- Có phải hay không cảm giác rằng ở cùng ta một canh giờ tại chỗ này rất là buồn tẻ?
Allu đang muốn phủ nhận, nhưng lại đột nhiên nhớ ra. Bạch Hà Sầu sư phụ đã ra nghiêm lệnh, trước mặt lão nhân này, bất cứ điều gì cũng phải tuyệt đối thành thực. Cho nên nàng lại gật đầu.
- Phải… tất nhiên rồi, sư bá đại nhân.
Lam Hải Duyệt cười cười, nghiêng đầu qua nhìn Allu, Allu giờ phút này trên mặt vẫn còn mang theo mặt nạ màu bạc, Lam Hải Duyệt thở dài:
- Thật sự có chút phiền phức, ta biết mà. Chiếu cố cho một lão già như ta rất là buồn tẻ. Ngươi thì lại đang là tuổi trẻ sinh động…
Allu cắn cắn môi, vội vàng cung kính khom lưng, thấp giọng nói:
- Sư bá, xin ngài đừng nói vậy! Sư phụ có nói, người lần trước đã đả thương người hầu của ngài, người rất băn khoăn cho nên lần này phái ta xuống núi đến đây chiếu cố cho ngài… ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này!
Lam Hải Duyệt mỉm cười:
- Tên Sầu này… hắn tính tình sao lại đột nhiên trở nên cổ quái như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn Allu:
- Sư phụ của ngươi, gần đây tính tình đột nhiên trở nên cổ quái và bất đồng rất lớn so với trước đây đúng không?
Allu có chút khó khăn. Nàng nói không ra lời, bất quá Lam Hải Duyệt rất nhanh liền cười cười nói:
- A, là ta sai rồi. Ta biết ngươi là một đứa trẻ tốt. Không dám ở sau lưng bình luận sư phụ của mình. Bất quá…
Lam Hải cười khổ một tiếng:
- Trình độ pha trà của ngươi, thật sự là rất kém a.
Allu luống cuống cả lên, nàng vội vàng quỳ xuống, khủng hoảng nói:
- Ta! Ta sẽ cố gắng! Cầu ngài không nên đuổi ta trở về! Ta nhất định sẽ cố gắng học tập pha trà mà!
- À không không, đứa nhỏ này, đừng có khẩn trương vậy.
Lam Hải Duyệt cười rất hiền lành:
- Ta không có ý trách cứ ngươi, chỉ là ngươi là đệ tử của Sầu, chẵng lẽ trên Đại Tuyết Sơn nhiều năm như vậy, cũng không có rót nước pha trà cho sư phụ sao? Chẳng lẽ cái tên Sầu kia nhiều năm trôi qua như vậy, đều ngồi ở trong cái huyệt động kia không ra gặp người? Ôi, như thế thì quả thật quá buồn tẻ.
Vừa nói, hắn đột nhiên cười mà như không nhìn Allu:
- Ngươi… cũng không biết nấu ăn hả?
Allu lập tức đỏ mặt nhưng may là nàng còn mang mặt nạ, ấp úng nói:
- Không… không biết…
Lam Hải Duyệt nhàm chán thở dài, từ trong lồng ngực lấy ra mấy đồng tiền:
- Đi thôi, chúng ta hai người cũng không thể nhịn đói được… Căn nhà thứ hai đầu đường có bán thịt trâu cũng không tệ, mặc dù ta đây tuổi già hàm răng không tốt lắm, bất quá thịt trâu của nhà này ta ăn cũng hợp khẩu vị. Tại căn nhà thứ bốn bên trái mua một ít bánh là được rồi… đừng có đi nhầm đấy.
Allu có chút cuống quít đưa hai tay tiếp nhận mấy đồng tiền, đang muốn xoay người rời đi, chợt thấy thanh âm lo lắng của Lam Hải Duyệt sau lưng truyền tới:
- Ngươi lần này tới đế đô, hình như rất sợ bị ta đuổi về! Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi tới đế đô còn có mục đích khác sao?
Allu thân thể nhất thời cứng ngắc.
Nàng lập tức nhớ ra chính mình mãi không quên được khuôn mặt tươi cười, cái tên trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười giảo hoạt khiến người ta hận đến ngứa răng ngứa lợi, tên đó…
Trước đó vài ngày trên Đại Tuyết Sơn, sư phụ đột nhiên triệu tập môn nhân lại, tuyên bố muốn phái người xuống núi đi đế đô tìm sư huynh Lam Hải Duyệt đã từng phản bội sư môn… Mệnh lệnh này mặc dù nằm ngoài ý muốn của mọi người, bất quá đối mặt với mệnh lệnh của Vu vương, ai dám phản kháng. Chỉ là lúc chọn người, Allu lại chủ động xin đi mới được thực hiện nhiệm vụ này.
Tại sao ư? Tại sao chính mình lại chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này để xuống núi?
Có lẽ… chỉ vì có thể thấy tên gia hỏa đáng hận kia…
Allu không biết trả lời vấn đề này như thế nào… đây là tâm tư bí ẩn nhất trong lòng nàng, nhưng lại không dám nói láo với Lam Hải Duyệt.
Rốt cục, lão già này cũng cười cười:
- Tốt lắm, có nỗi khổ cũng không cần trả lời.
Allu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Thanh âm của Lam Hải Duyệt lại truyền đến lần nữa:
- Ban ngày ngươi đi tham gia cái luận võ đại hội kia, nhất định đã nhìn thấy Đỗ Duy phải không? Sư phụ của ngươi lần này cho ngươi xuống núi, chẳng lẽ không có đồ vật gì đưa cho Đỗ Duy sao?
- Không có… không có.
Thanh âm của Allu có chút run rẩy.
Lam Hải Duyệt trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười, lười biếng phất tay:
- Tốt lắm, đi đi. Ta cũng đói bụng rồi, đi nhanh về nhanh.
Nhìn Allu rời khỏi rất nhanh như đang chạy trốn, Lam Hải Duyệt lo lắng thở dài:
- Đứa nhỏ đáng thương, ta không đành lòng nói cho ngươi sự thật a…
Vừa nói, lão đột nhiên đứng lên, ngẩn đầu nhìn cây đại hòe thụ có chút héo rũ trong trời đông, thở dài:
- Sầu à Sầu, ngươi làm như vậy thật có chút bất cận nhân tình a… Ngươi như thế phái đứa đệ tử này đến, là hy vọng nghe ta đánh giá phải không…
Allu cũng không biết, sư phụ Bạch Hà Sầu phái mình xuống núi tìm Lam Hải Duyệt cũng không phải đơn thuần chỉ là chiếu cố cho vị sư bá này, lại càng không vì nỗi khổ tương tư của nàng, cho phép nàng xuống núi được gặp Đỗ Duy…
Mà là…
Lam Hải Duyệt từ trong lồng ngực sờ sờ, lấy ra một phong thư, phong thư này là do Allu mang từ Đại Tuyết Sơn đến do Bạch Hà Sầu tự tay viết! Allu rất trung thành với sư phụ mình, không hề nhìn lén nội dung bên trong…
Trong phong thư này, chỉ có một câu với nét chữ rất cứng cáp!
"Duyệt huynh, thừa kế y bát của Đại Tuyết Sơn, đứa đệ tử này của ta có được hay không? Thay ta đánh giá! Sầu viết".