Nói xong, không ngờ hắn không nhìn Tê Ngưu Vương trên mặt đất nữa, thong dong xoay người đi về phía băng nguyên…
- Mau! Mau cứu đại vương!
Chiến sĩ ngưu tộc phía xa nhanh chóng ra lệnh, trước phái một nhóm lớn ngưu tộc chiến sĩ lao tới, song Bạch Hà Sầu xoay người liếc mắt nhìn bọn chúng rồi giơ tay lên nhẹ nhàng quơ một cái.
- Ầm!!!
Trong phạm vi vài trăm chiến sĩ ngưu tộc vừa bị hắn giết, mặt đất đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ! Lần này ánh sáng đỏ không bình thản và quỷ mị như trước mà trở nên vô cùng điên cuồng!
Trong tiếng gầm, những chiến sĩ ngưu tộc chạy khỏi phạm vi ánh sáng đỏ đó lập tức nổ mạnh biến thành một đống máu thịt.
Mà nhìn lại, Bạch Hà Sầu lại thản nhiên xoay người đi vào trong băng nguyên, thân thể vặn vẹo giữa không khí một cái rồi lập tức biến mất!
- Ta hiểu được rồi… sẽ quay lại tìm ngươi.
Rock nằm trên mặt đất, thân thể đầy vết máu nghe rõ ràng những lời cuối cùng này!
Hắn…. Hắn rốt cuộc là ai!
Nghĩ tới đây, Rock đột nhiên nhớ ra tên Tinh Linh vương Ngạo Tuyết kiêu ngạo đáng ghét kia, sau khi trở về từ thế giới loài người đã từng nói một câu:
"Trong thế giới loài người có cường giả, thậm chí thực lực vượt qua chúng ta!"Lại nhớ tới người có yêu cầu gần như hà khắc đối với dung mạo bản thân như Lạc Tuyết lại cố ý để lại một vết thương trên dung nhan mỹ lệ của mình…
- Mau! Mau phái người tìm Tinh Linh vương!
Rock gắng gượng đứng lên… bên người hắn khắp nơi đều là thi thể, còn có những chiến sĩ vừa nổ mạnh mà chết đi trong ánh sáng đỏ chỉ để lại một mảng xương cháy!
Tiếng động lan tới tận Thần Sơn, ngay cả tinh linh tộc vốn đóng quân rất xa cũng nghe rõ.
Ngoài cung điện màu bích lục, rất nhiều trưởng lão và thủ lĩnh tinh linh tộc yên lặng chờ đợi.
Đã nhiều ngày trôi qua rồi song Tinh Linh vương vĩ đại vẫn đóng cửa trong thần điện, không gặp bất cứ ai. Mặc dù không ai biết vị vua của họ rốt cuộc đang làm gì song tinh linh tộc sùng bái vô điều kiện đối với trí tuệ và thực lực của Lạc Tuyết.
Cho nên, vua của họ đã làm vậy tất nhiên có lý do.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzNgày ngày, tinh linh tộc sẽ đứng ngoài cung điện chờ đợi…
Khi tiếng nổ từ phía Thần Sơn truyền tới, đông đảo tinh linh bị chấn động đó thu hút sự chú ý, khi bọn họ còn đang quay đầu lại nhìn, cánh cửa cung điện xanh biếc vốn đang đóng nhiều ngày lại không một tiếng động mở ra!
Lạc Tuyết sắc mặt tái nhợt như tuyết, yên lặng xuất hiện ở cửa cung điện. Hắn nhìn qua còn trắng bệch hơn so với lúc trước, trắng tới mức khiến người ta cảm thấy như đang bệnh tật. Song trong đôi mắt sáng rực rỡ như ánh mặt trời lại phảng phất mang theo một thứ gì khác.
Lạc Tuyết đứng ở cửa, cũng lẳng lặng nhìn về phía xa, sau đó đột nhiên thở dài:
- Ồ… là hắn tới.
Nghe thấy thanh âm của Tinh Linh vương, những trưởng lão phía dưới mới đột nhiên phản ứng lại. Mắt thấy Tinh Linh vương ra khỏi cung điện, cả đám nhao nhao tiến tới, cúi lạy trên mặt đất.
Lạc Tuyết cười nhẹ một tiếng nhìn thần dân phía dưới, tiếng thở dài của hắn phảng phất như mang theo hơi ấm trấn an khiến người nghe được buông lỏng tâm thần vài phần.
- Được rồi, ta chỉ gặp chút chuyện thôi. Giờ đã hiểu rõ rồi.
Lạc Tuyết chậm rãi đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng đi qua những thần dân của mình, phàm là người được hắn đi qua đều cảm thấy bàn tay Tinh Linh vương vuốt nhẹ qua bả vai hay trán, phảng phất như chìm trong ánh mặt trời ấm áp!
Lúc này, một trưởng lão đột nhiên nhìn thấy trong cung điện, trên thần đài, sợi chỉ bạc vốn chưa bao giờ rời khỏi vị vua của họ lúc này lại nằm yên trên thần đài. Trưởng lão trung tâm này lập tức ngẩng đầu lên chỉ về phía cung điện, cung kính nhắc nhở:
- Vương! Thần khí của ngài…"
Lạc Tuyết xoay người nhìn thoáng qua cung điện phía sau, khóe miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, giơ tay lên khẽ phất tay áo một cái, cánh cửa cung điện phía xa không một tiếng động khép lại.
- Ta đã không cần nó nữa rồi.
Lạc Tuyết nhìn Thần Sơn ở phía xa, nhẹ nhàng nói.
***
Đế đô!
Buổi tối!
Trong màn đêm, phủ công tước hoa Tulip cũng nằm trong bóng tối… Song những hộ vệ giữ cửa mặc trang phụ gia tộc hoa Tulip vẫn đứng thẳng tắp.
Công tước đại nhân ngay trên lôi đài đánh chết đại kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn khiến cho gia tộc hoa Tulip trở thành tiêu điểm trong mắt dân chúng đế đô! Những hộ vệ trong gia tộc mặc dù ngoài miệng không nói song trong lòng vô cùng tự hào!
Nhìn xem! Đó là công tước đại nhân của chúng ta! Đại nhân của chúng ta, anh hùng vô địch, trên đại lục ai có thể so sánh đây! Hừ, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sao, đại kỵ sĩ trưởng sao, trước mặt đại nhân của chúng ta cũng chỉ là một chuyện vặt thôi! Chỉ nhấc tay một cái là lấy được tính mạng của hắn!
Còn cừu hận của thần điện… Kệ xác chúng! Những hộ vệ này đều là những kẻ trung thành, không hề hai lòng đối với gia tộc hoa Tulip. Trong mắt bọn họ, công tước đại nhân chính là trời! Cần quái gì quan tâm tới thần điện hay không thần điện!
Vì chuyện lớn này, mấy ngày nay phủ công tước gần như toàn bộ đều giới nghiêm. Mệnh lệnh do Đỗ Duy truyền xuống, không gặp bất cứ khách khứa gì.
Để tránh một số phiền toái không cần thiết xuất hiện, hộ vệ của gia tộc hoa Tulip đều nghiêm khắc thực hiện chức trách bản thân.
Đỗ Duy đang làm gì?
Trong bóng đêm, Đỗ Duy ngồi trên nóc nhà.
Tòa nhà nhỏ bên dưới là nơi hắn sống từ nhỏ. Hắn lớn lên từ đây, đọc sách ở đây, ở nơi này đọc qua vô số điển tịch văn hiến của đế quốc, cũng ở chỗ này hắn trải qua cuộc sống
"ngu ngốc" mười mấy năm.
Chiều nay, Đỗ Duy ngồi trong phòng, đột nhiên có một dự cảm mơ hồ kỳ quái, tựa hồ như có chuyện gì đó sắp xảy ra, trong lòng hắn không kìm được bèn nhảy lên nóc nhà, ngồi trên mái hiên hưởng làn gió đêm nhìn ánh trăng sao.
Đột nhiên!
Trong lòng Đỗ Duy máy động, mơ hồ cảm ứng được cái gì đó. Hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời phương bắc.
Lúc này, giữa bầu trời đêm u tối, đột nhiên một đạo kim quang xuất hiện, sau đó, một con hạc giấy màu trắng từ chỗ ánh kim kia hạ xuống.
Đỗ Duy bắt lấy con hạc giấy, nhìn thoáng qua, lòng không khỏi tò mò.
Con hạc giấy trong tay hắn được gấp bằng giấy viết thư, bên trên còn có chữ viết mờ mờ ảo ảo.
Mở con hạc ra, Đỗ Duy trợn tròn hai mắt, khuôn mặt vốn bình tĩnh đột nhiên biến sắc!
"Trong tội dân, thú nhân tịnh không phải chỉ có binh chủng cận chiến, đã có cung thủ mạnh mẽ xuất hiện, dùng trọng tiễn bằng sắt, mặc dù chính xác không đủ nhưng nếu bắn diện rộng uy lực không nhỏ. Suy từ một ra ba có thể thấy vạn năm qua, binh chủng của tội dân đã khác hẳn năm đó. Chỉ sợ ngoại trừ cung thủ ra còn có những thứ khác. Cẩn thận, nếu khinh địch tất sẽ gặp họa.""Trong chiến sĩ thú nhân có thuật cuồng hóa có thể tăng gấp đôi chiến lực, pháp thuật này dựa vào máu để phát ra, nếu phá cơ thể khiến máu chảy ra lập tức sẽ giải trừ. Khi lâm trận phải cẩn thận một chút.""Vũ khí được trang bị khá tinh xảo, đã khai thác phân nửa mỏ sắt ở Thần Sơn, đủ để trang bị cho trăm vạn quân đội. Tài nghệ chế tạo của ải nhân tộc quả nhiên bất phàm."Những chữ trên bức thư toàn bộ đều là tình báo về thú nhân tộc, sao không khiến Đỗ Duy kinh hãi được!
Mà dòng cuối cùng trên phong thư khiến sắc mặt Đỗ Duy càng thêm cổ quái!
Dòng chữ cuối cùng là:
"… Bằng hữu của ta không nhiều lắm, ngươi cũng tính là một, nếu ngươi chết ta cũng không vui.
Bạch Hà Sầu viết!"Đỗ Duy đọc xong, há hốc miệng trợn mắt nhìn về phương bắc…
Lão Bạch… đi tới Thần Sơn ở phía bắc?
Hắn, không ngờ lại thực sự phá được lời nguyền, xuống Tuyết Sơn rồi!
Hắn muốn làm gì? Dùng lực lượng của bản thân ngăn cản trăm vạn quân đội của tội dân sao?