- Đúng vậy, đại nhân!
Kakalot gật đầu:
- Danh tiếng của đại nhân đương nhiên ta biết, trong lòng ta đánh giá ngài là một vị cường giả đáng kính.
Đỗ Duy cười cười, không ý kiến, hắn biết mình đã là thần tượng của rất nhiều thanh niên.
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Đỗ Duy lại chỉ chỉ vào cái ghế trong phòng:
- Trên bàn có trà, ngươi tự uống đi, đừng khách khí ở đây. Ta không thích những kẻ hay câu thúc (giữ ý tứ).
Deron vẫn một mực không mở miệng, chỉ tò mò liếc mắt nhìn Đỗ Duy, không hiểu sao hắn lại đối đãi tốt với tên tiểu tử này như thế.
Thực ra, Kakalot cực kỳ thấp thỏm trong lòng vì khi đối mặt với công tước hoa Tulip danh chấn thiên hạ mà có thể nhận được thái độ hòa ái, dễ gần… một chút biểu hiện của đại nhân vật cũng không có. Đối với những thanh niên như Kakalot mà nói, công tước hoa Tulip là đối tượng mà hắn một mực sùng bái trong lòng.
- Ta không thể thi đỗ danh hiệu kỵ sĩ!
Kakalot sau khi do dự một hồi rồi mới nói ra đáp án:
- Cha mẹ của ta đều là nô lệ. Ta là dân tự do đời thứ nhất, không có tư cách là kỵ sĩ… trừ phi được đặc xá.
Trên khóe miệng của Đỗ Duy xuất hiện một nếp nhăn khi cười, sau đó hắn tiếp tục dùng ánh mắt khích lệ, ý bảo thanh niên này nói tiếp.
- Cha của ta là một nô lệ ở mỏ khoáng… Do năm xưa bị xử là có tội, đày đến phương nam để khai thác mỏ. Mẫu thân của ta…
Bỗng nhiên Đỗ Duy cười cười:
- Mẫu thân của ngươi là một người Nam Dương đúng không? Da của ngươi hơi đen, đó là đặc trưng của người Nam Dương.
- Đúng như vậy!
Kakalot gật đầu, trong ánh mắt như muốn che giấu vẻ tự ti.
Đỗ Duy có thể hiểu sao hắn thấy tự ti: Trong lòng đại đa số người dân Roland, người Nam Dương chẳng khác gì nô lệ, những kẻ ti tiện.
- Thực ra, thân là con của nô lệ, ta cũng sẽ là nô lệ. Phụ thân của ta cả đời làm việc trong mỏ quáng, rốt cuộc cũng chuộc lại được… Tại mỏ quáng ông đã cứu được một người, bản thân lại bị đá đập vào đầu mà chết. Mà người kia lạ là người quản lý, có họ hàng xa với quý tộc. Để báo đáp, hắn cho ta một cơ hội, ta từ thân phận nô lệ có được tự do… từ khi tám tuổi!
- Theo pháp luật của Đế quốc, cha mẹ của ta đều là nô lệ, mặc dù ta được khôi phục tự do nhưng mới chỉ là đời thứ nhất nên pháp luật đế quốc không cho phép những kẻ như ta tham dự thi sát hạch kỵ sĩ. Người như ta, nếu như tiến cử vào trong quân đội, coi như cả đời cũng chỉ là một tiểu binh, ngay cả một chức quan nhỏ cũng không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Kakalot lắc đầu:
- Vì vậy ta không đi khảo hạch kỵ sĩ cấp bậc.
Đúng là theo pháp luật của đế quốc, Kakalot mới thoát ly thân phận nô lệ… nên không cho phép làm cái nghề gì
"cao thượng". Trừ phi là đời sau của hắn, may ra mới thoát khỏi cái gông này.
Mặc dù có chút tàn khốc, nhưng trong xã hội phong kiến, cấp bậc là rất sâm nghiêm (nghiêm túc, chặt chẽ).
Đỗ Duy cười cười:
- Vũ kỹ của ngươi học từ ai?
- Sư phụ của ta từng là một lính đánh thuê, hắn thu nhận ta từ khi lên tám tuổi.
Lúc nói tới đây, ngữ khí (giọng nói) của Kakalot có chút hàm hồ (muốn giấu diếm).
Dù sao vẫn còn trẻ a… vẫn không hiểu là phải che giấu thế nào.
Đỗ Duy lấy trên bàn một tập giấy, đặt nhẹ nhàng trước mặt Kakalot, mở ra có một tờ giấy bên trong.
Kakalot, nam, hai mươi ba tuổi, võ giả, không cấp bậc, thực lực chân chính… dự trù tiêu chuẩn thất cấp võ sĩ, con của nô lệ, tám tuổi thì thoát khỏi nô dịch, trở thành dân tự do, thành người Tử Diệp phía nam biên cảnh, sư phụ là Coosa Lima, lục cấp vũ giả của đại lục, nhân sĩ phương nam, từng tham gia
"Hồng Tuyết dong binh đoàn" mười năm. Hai mươi năm trước, Hồng Tuyết dong binh đoàn trong một lần mạo hiểm tại phương nam đã bị diệt toàn quân, chỉ còn duy nhất Coosa Lima chạy thoát, từ đó về quê làm nghề nông, có được tài sản là bốn mẫu ruộng đất. Hai năm trước, trong lúc say rượu đã cùng người tranh đấu mà chết, trước khi chết đánh bạc toàn bộ gia sản là bốn trăm sáu mươi kim tệ, không để lại chút nào.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, đem lai lịch của Kakalot từ thân thế đến sư thừa toàn bộ tả rất rõ ràng.
Người trẻ tuổi có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười cười:
- Đừng khẩn trương, ta không phải là nhằm vào ngươi… Nếu như ngươi đã tiến vào trận trung kết, sau trận này rất có thể là thủ lĩnh của kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland. Chúng ta không có khả năng để một người không rõ lai lịch đi thủ hộ Cây thương Ronkinus. Ta cho ngươi xem những thứ này là muốn nói với ngươi… mặc dù lúc ngươi tham gia đăng ký lí lịch có ý giấu diếm, nhưng trước lực lượng của chúng ta, chuyện đó cũng chỉ là trò hề mà thôi. Nếu ta muốn tra, thậm chí chuyện ngươi tiểu ra quần hồi bé ta cũng có thể bới ra.
Ánh mắt Kakalot lập tức có vẻ cảnh giác.
Đỗ Duy có thể cảm giác rõ ràng, trong ánh mắt cậu bé này có vài phần địch ý.
- Ngoài ra, dường như ngươi vẫn còn che giấu một việc…
Đỗ Duy mỉm cười:
- Dường như ngươi vẫn mang trên mình một chút rắc rối.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chỉ lên giấy, điểm hai cái:
- Ta đã rất tò mò về ngươi, hơn nữa, ngươi sắp trở thành thành viên của kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland, ta không thể không tra rõ lai lịch của ngươi. Đương nhiên, xuất thân của ngươi không có gì nghi vấn, nhưng… sư phụ của ngươi, Coosa Lima tiên sinh dường như có chút phức tạp.
Một mặt Đỗ Duy chậm rãi nói, mặt khác cẩn thận để ý biểu tình của người trẻ tuổi này:
- Hống Tuyết dong binh đoàn… là một dong binh đoàn cấp nhị lưu.
- Nên khi bọn họ hoàn toàn bị diệt tại khu đầm lầy phía nam cũng không làm nhiều người chú ý. Nhưng ta cũng rất tò mò, tại khu đầm lầy phương nam, ngoài Sư thứu ra thì không còn ma thú lợi hại nào khác. Có thể làm cho dong binh đoàn toàn quân bị diệt, chắc là họ gặp phải cả một đàn Sư thứu. Đây cũng là cách giải thích duy nhất. Nhưng…
Đỗ Duy thở dài:
- Mấy ngày hôm trước, người ta phái đến phương nam đã trở về, nói cho ta một chuyện rất thú vị. Vị lão sư kia của ngươi… là người duy nhất còn sống sót của dong binh đoàn… vậy mà trong di vật của hắn không có vũ khí mang đồ án hình Sư thứu. Chẳng lẽ đây không phải là tập tục của các ngươi sao? Nếu như gặp được Sư thứu, chạy trốn trở về thì đã có tư cách làm như vậy… Nhưng hắn không làm thế.