Trời cho không lấy, ắt gặp thiên phạt.
Đây là quan điểm của Đỗ Duy. Đương nhiên đây không phải xuất từ sự mê tín mà là Đỗ Duy tin tưởng: cơ hội cấp cho người có chuẩn bị, hơn nữa loại cơ hội từ trên trời rơi xuống tuyệt đối sẽ không thường xuyên xuất hiện. Mất đi đây một cơ hội, muốn đợi lần tiếp theo, không biết phải chờ tới bao giờ.
Hơn nữa, trong công văn, Đỗ Duy nói rất rõ ràng:
- Làm một chi quân đội kiểu mới. Không quân trước mắt có sức sát thương, tác dụng trong chiến tranh là gây kinh hoàng cho đối thủ, lấy 1 phương pháp hoàn toàn xa lạ đả kích đối phương làm cho địch nhân lâm vào hỗn loạn. Nhưng có loại hỗn loạn là bởi vì địch nhân đối với không quân vô tri, không biết mà kinh sợ. Một khi quân đội kiểu mới này sau nhiều lần sử dụng, sẽ vô pháp đả kích lòng người! Lần này tập kích đường không còn có thể làm cho địch nhân đại loạn. Lần tới chúng nó gặp phải, sẽ không sợ hãi như vậy nữa!
Trong công văn Đỗ Duy thậm chí không tiếc bút nói rõ chiến thuật không quân ra toàn bộ một lần. Thật ra Đỗ Duy rất rõ ràng, hắn dù mắng Rostock để mất cơ hội, thật ra cuối cùng cũng không thể trách tội vị lão tướng quân này được.
Chỉ đổ thừa: Tại thế giới này, loại người như Rostock có thể thống soái Bạo Phong quân đoàn nhiều năm tuyệt đối không phải người ngu xuẩn. Huống hồ, hắn cùng với cha mình, cố bá tước Raymond là bạn tốt, lấy bản lĩnh của cha, kẻ có thể có tư cách làm bằng hữu, lão Rostock tuyệt đối cũng có năng lực.
Vấn đề là lúc này, đại đa số đế quốc tướng quân căn bản là không được đánh giặc!
Đế quốc hiện nay... một Bạo Phong quân đoàn tinh nhuệ sở dĩ còn có thể giữ lại chút lực chiến đấu là do bọn họ hàng năm thủ tại phương bắc. Ngẫu nhiên còn có thể tiêu diệt một chút ma thú, hoặc là cùng dân buôn lậu, dong binh đoàn phát sinh chiến đấu quy mô nhỏ. Bạo Phong quân đoàn binh lính ít nhiều cũng từng thấy máu, tố chất so với quân đội bên trong đế quốc cao hơn một chút.
Hơn nữa, Bạo Phong quân đoàn có nhiều tướng lĩnh đi theo lão Rostock, hơn ba mươi năm trước đế quốc từng một lần có chiến tranh với thảo nguyên - nên cũng có chút kinh nghiệm chiến tranh chân thực.
Thời gian dài không đánh giặc, coi như là tướng lĩnh ưu tú… thực ra, lúc đầu khứu giác linh mẫn bén nhọn sẽ dần dần địa trở nên hoang phế. Đối với cơ hội, trở nên bảo thủ.
Càng huống chi Rostock chưa từng thấy không quân và… càng chưa có sử dụng qua không quân! Cái tên tướng quân này mặc dù có một chút kinh nghiệm hành quân, nhưng hắn căn bản không biết không quân - cái... này thì cũng chưa người nào hiểu rõ. Theo góc độ bảo thủ mà nói, trận chiến đầu tiên hắn không muốn mạo hiểm, ban đêm phái bộ đội dưới đất đánh úp bất ngờ, là do… không tín nhiệm sức chiến đấu của không quân. Hắn cần một lần kiểm nghiệm lại, xác định đây là chi quân đáng giá cho kỵ binh của mình đi mạo hiểm.
Kết quả… toi mất một cơ hội tốt.
Đỗ Duy cũng biết đây không thể trách Rostock.
Nhưng hắn vẫn như cũ công nhiên trách vị thống soái phương bắc kia, đồng thời cũng biết… nếu mình mang thư đi công kích chủ soái Bạo Phong quân đoàn, đồng thời người này cũng là bạn tốt của cha, loại cách làm này khẳng định, rất dễ đắc tội với người khác.
Nhưng Đỗ Duy không có biện pháp! Hắn không thể không làm như vậy! Đã đoán được tâm tư Rostock, Đỗ Duy càng lo lắng lão tướng quân tại trong chiến tranh vẫn như cũ không trọng thị không quân, như vậy chính mình thật vất vả đổ lượng lớn tiền vốn tạo ra chi siêu cường quân đội mà hoàn toàn bị bỏ phí!
Lần trước chính mình tự mình đi tiền tuyến, cùng hắn nói chuyện. Hắn đều không nghe, như vậy Đỗ Duy chỉ có dụng phương thức này. Trực tiếp đưa thư cho Nhiếp Chính vương! Sau đó theo cách từ trên đổ xuống, tăng thêm áp lực cho Rostock, ép vị lão tướng quân bảo thủ này coi trọng không quân!
Đây cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy.
Đỗ Duy xem ra, cơ hội tốt như vậy, trừ phi là trường hợp đặc biệt, nếu không rất khó gặp lại.
Nhưng tiếp theo… rất bất hạnh là dự đoán Đỗ Duy trở thành sự thật!
Mất cơ hội kia, đích xác là bị thiên phạt.
Mất lần kia, phảng phất không có cái cơ hội nào tới nữa. Vận khí, tự hồ cũng bỏ quân đội nhân loại mà đi.
Tháng chín…
Lúc này dựa theo mùa của Roland đế quốc mà nói, đúng là mùa thu.
Nhưng tại phương bắc đại lục, phòng tuyến Kaspersky… nơi này khí hậu rét hơn một chút. Dựa theo ghi chép từ lâu, tháng mười hàng năm, phía nam rừng rậm băng phong sẽ bắt đầu có sương. Thỉnh thoảng, những năm quá lạnh thậm chí tháng mười sẽ bắt đầu có tuyết rơi.
Nhưng cũng không phải vậy, năm nay… phảng phất ngay cả ông trời cũng cuối cùng bắt đầu trả thù nhân loại!
- Kỳ quái! Năm nay khí trời hình như không giống năm trước… đã sớm lạnh rồi.
Đứng ở trên tường thành, Luoyantaer nghiêm túc hoàn thành lần cuối cùng qua tháp lâu để dò xét quân doanh của thú nhân phía xa.
Trải qua đêm tập kích đường không đó, thú nhân đã nhiều ngày không có tiến công. Tuy nhiên mấy ngày qua, quân đội thú nhân xung quanh xuất động, chém phạt đại lượng cây cối, sửa chữa quân doanh trải qua một lần bị tập kích đường không phá hủy khá nhiều.
Liên tiếp tu sửa nhiều ngày, tựa hồ chiến cuộc trở nên giằng co.
Đã đến tháng mười, trong quân đã phát chăn áo ấm ấp… nhưng bây giờ, trên tường thành, đại bộ phận binh lính nhưng vẫn như cũ mặc trang phục mùa thu… không vì cái gì khác, mà là mùa đông năm nay tựa hồ có chút bất thường.
Rõ ràng đã tháng mười rồi... Ngày xưa tại phương bắc, gió rét phương Bắc đã sớm quất ào ào, chiến sĩ đã sớm mặc quần áo chống rét.
Nhưng bây giờ khí trời thậm chí không lạnh nhưng ngược lại mơ hồ xuất hiện vài phần ươn ướt nóng ẩm… đây quả thực không thể tin nổi!
Bọn lính đem quần áo mùa đông phát xuống đều ném vào trong doanh trại. Thực ra lúc đầu, sớm đã chuẩn bị đón mùa đông, lương thực quần áo dữ trữ đều đã đủ… nhưng khí trời phảng phất không có chút dấu hiệu nào chuyển lạnh!
Muộn, buồn bực!
Phi thường muộn, buồn bực!
Tầng mây trên bầu trời càng lúc càng dày, phẳng phất muốn áp đảo người nhìn lên
Mây nhiều như vậy …… chẳng lẽ muốn tuyết rơi??
Nhưng mà mấy ngày đều không lạnh, không giống bộ dạng trước khi đổ tuyết. Năm trước, trước khi có tuyết đều trải qua nhiều ngày gió lớn
Có chút gió thổi khe khẽ ở trên người, rất thoải mái. Đâu có ý là sẽ rét lạnh?
Luoyantaer trong lòng mơ hồ có chút bất an nhưng là không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Hắn chỉ có thể tiếp tục giục binh lính làm tốt hết thảy công tác chuẩn bị chiến đấu. Đội xây dựng cũng đi lên tu bổ tường thành bị hư hao, đồng thời đại lượng mũi tên hao tổn, vũ khí cũng được phía quân nhu mang tới
Cuối cùng, một buổi tối sắc trời nhẹ nhàng… rốt cục nổi gió!
Một trận gió lớn nổi lên, sau đó Luoyantaer trong lòng đầu tiên là thở phào… xem ra muốn tuyết rơi! Tuyết tốt a! Rơi kín doanh trại quái vật mới tốt…
Nhưng đang hưởng gió thổi, Luoyantaer lập tức cảm giác được không đúng!
Tại sao? Hướng gió… tựa hồ không phải gió Bắc!
Đứng ở trong gió, Luoyantaer nhịn không được ngẩng đầu phương hướng cờ xí tung bay… Luoyantaer nhất thời trợn muốn rớt tròng mắt!
Gặp quỷ!
Gió nam! Tự nhiên là gió nam?
Bầu trời chỉ chốc lát đã đầy mây đen! Theo sau một tiếng sấm, rồi một tia chớp đem trời đất đều chiếu rọi!
Theo sau, sấm sét ầm ầm đánh xuống giữa các đám mây.
- Gặp quỷ rồi …… chưa từng thấy mùa đông vẫn có sấm sét.
Binh lính trên tường thành đều đều tò mò ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Tầng mây tựa hồ càng lúc càng dày đặc, càng ngày càng xuống thấp...
Cuối cùng, một đạo thiểm điện giáng xuống. Rồi đột nhiên, mưa trút xuống như nước!
Mưa rơi càng lúc càng dày đặc, rơi vào khải giáp của binh lính phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe. Từ xa nhìn lại, trời đất nhất thời trở nên mờ ảo.
Mưa to rất nhanh, nhiều người đưa tay lau chút mắt. Nhưng là nước mưa nhưng vẫn như cũ không ngừng rơi xuống, hơi nước tràn ngập. Làm cho người ta cơ hồ đều mù!
- Trời mưa? Tự nhiên …… trời mưa?
Luoyantaer trừng mắt thấp giọng thì thào tự nói hai câu, đột nhiên sắc mặt biến đổi!
Không tốt!
Mưa to suốt một đêm. Cả đêm, trên đỉnh đầu tiếng sấm nối tiếp nhau, tia chớp cũng giáng xuống liên tiếp không hề dừng lại!
Binh lính trên tường thành toàn bộ đều bị ướt. Rất nhiều binh lính sau khi gặp mưa ngày thứ hai đều bị bệnh. Dưới mệnh lệnh sĩ quan, binh lính được tới luân chuyển, có cơ hội nghỉ ngơi. Đại bộ phận binh lính lệnh lui trở về tháp lâu tránh mưa.
Nhưng mà mây mưa tới tận sáng, vẫn không có dấu hiệu dừng lại!
May là lúc chọn đã chọn chỗ địa thế cao, trong thành cũng không có giọt nước, nhưng qua một đêm mưa to, cơ hồ trong thành cũng... không có một chỗ nào khô ráo.
Ngày thứ hai… mưa tựa hồ ít đi một chút. Nhưng cũng như cũ rơi xuống không ngừng.
Ngày thứ ba… mưa nhỏ tiếp tục.
Ngày thứ tư… vẫn như cũ tiếp tục…
Tràng mưa này, đổ xuống trong sáu ngày.
Không khí ướt át tràn ngập hơi nước làm cho binh lính Bạo Phong quân đoàn đối với loại khí trời này rất không thích ứng, cái loại... cảm giác này ngay cả thân thể, quần áo đều ướt đẫm, dính ở trên người rất không thoải mái.
Cuối cùng… Vào buổi sáng ngày thứ sáu, thú nhân lần nữa tấn công!
Trời đất khi đó vẫn nhỏ mưa liên tục. Nghe thấy được tiếng thú nhân tiến công, binh lính đế quốc lập tức ở trên tường thành dàn trận đợi.
Mưa rơi vào mọi người, vào khải giáp, vào binh khí, đánh ra vô số hoa nước rất nhỏ. Nước mưa theo trán chảy xuôi xuống tới, mơ hồ xuống 2 mắt mọi người.
Nhưng lúc này, thiết trận của thú nhân đã từng bước từng bước đi ra khỏi doanh trại. Một tiếng gầm vang lên, thú nhân binh sĩ lập tức giơ cao tấm chắn, đại đội thú nhân, bắt đầu hướng tường thành xung phong!
Thực ra, lúc đầu hào bị lấp đầy... Bởi vì tràng hỏa thiêu lúc trước làm đại bộ phận những thứ đã lấp bên trong nó biến thành tro bụi, khiến cho hào có thể lợi dụng lần thứ hai!
Nhưng cũng có chút không ổn…
- Cung tiễn thủ! Bốn mươi lăm độ! Bắn!
Quan sát viên phát ra hiệu lệnh, mấy ngàn cung thủ trên tường thành ra sức bắn tên. Nhưng thanh âm lại có vẻ mềm yếu vô lực!
Một vòng bắn, tên bay trên trời có vẻ mềm yếu, tà tà rơi trên mặt đất, thậm chí đại bộ phận đều trượt xa phương hướng!!
Không có biện pháp!
Trời mưa cả ngày... Khí trời ươn ướt đều là thiên địch của cung tiễn!!
Vào ngày mưa, nước khiến cánh cung yếu bớt, mất tính đàn hồi, làm đại bộ phận dây cung trở nên mềm yếu vô lực! Có thể nói, trời mưa, là khắc tinh của cung thủ!
Trời mưa sẽ làm cung tiễn thủ mất đi 7 thành uy lực.
Thực ra, lúc đầu dây cung mạnh mẽ, lúc này lắp vào, dù binh lính ra sức khống chế vẫn như cũ cũng vẫn… mềm nhũn. Mặc dù, nhiều cung tiễn thủ lập tức thay dây cung khô ráo, nhưng là ngày mưa, nước mưa không ngừng rơi khiến cho dây cung rất nhanh trở nên ướt …
Cung tên bắn loạn xạ sang 2 bên, rất khó đối với thiết trận tiến công của thú nhân tạo thành sát thương!
- Bắn! Tất cả bắn!!!
Luoyantaer phẫn nộ hống kêu.
Vậy là một đội thú nhân dưới mưa tên, dễ dàng chạy tới trước hào câu, cơ hồ không tốn chút khí lực nào chỉ trong thời gian ăn cơm đã đem 1 đoạn hào lấp bằng.
Một lượng lớn đất cát được đổ vào hào. Thậm chí khi phát hiện cung tên của nhân loại dường như tại ngày mưa, mất đại bộ phận uy lực, binh sĩ thú nhân lần thứ 2 thứ 3 lên hào, dứt khoát vứt bỏ khải giáp.! Còn có tên để thân trần!
Hơn tám phần cung tên, xạ trình đều trở nên ngắn hơn rất nhiều, có một ít còn có thể bắn tới thú nhân nhưng cũng mềm yếu vô lực, căn bản không cách nào hình thành sát thương lớn.
Giờ phút này, chỉ có nỏ pháo trên tháp lâu là mạnh mẽ, vẫn như cũ ra sức phóng ra, hết sức… lẻ tẻ.
Nỏ pháo chỉ dùng dây thừng để phóng ra. Trời đất ướt sẽ không đối với dây thừng tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Nhưng cũng có vấn đề là loại cường lực nỏ pháo này, tác dụng là lực xuyên thấu mà không phải sát thương diện rộng. Mà thú nhân xông lên lấp hào, đội ngũ rất thưa thớt, một nỏ pháo bắn ra ngoài chỉ giết chết một hai gã thú nhân mà thôi. Nhưng… nỏ pháo dù sao cũng… số lượng có hạn a!
Mấy chục nỏ pháo không ngừng phóng ra… nhưng hào vẫn rất nhanh vẫn là bị thú nhân lấp bằng!
Trận chiến đầu tiên, thú nhân dưới mưa tên sắc bén của nhân loại mà.... tốn hao mấy ngàn mới lấp được hào!
Nhưng lúc này đây, chúng chịu không tới trăm thương vong! Chỉ trong một buổi sáng, trăm thước dưới tường thành cơ bản đã bị đất đá lấp bằng.
Mà đối với hiện trạng này… Nhân loại không hề có biện pháp!
Loại khí trời này, ngay cả dùng thuốc nổ công kích cũng không dùng được! Ngày mưa ác liệt, không quân nhiệt khí cầu phía sau cũng rất khó lên trời đối địch tạo thành công kích hữu hiệu.
Thuận lợi lấp hào xong… thực ra, lúc đầu lấp hào đã tưởng phải chịu hy sinh lớn, giờ nhẹ nhành như vậy! Trong trận doanh thú nhân bạo phát ra tiếng hoan hô!
Theo sau, trống trận nổi lên, từng bước từng bước thiết trận của thú nhân chậm rãi đi lên!
- Xe phá thành tiến lên.
Justin Worship đứng ở trước trận nhìn hào bị lấp, không khỏi cám ơn thú thần. Mưa xuống thật là tốt quá.
Phía sau, thú nhân ra sức hò hét, từng chiếc xe phá thành cao mấy chục thước được đẩy ra!
Đó là do mấy ngày nay công tượng ải nhân chế đi ra vũ khí công thành.
Xe công thành cao mấy chục thước. Mỗi một xe chừng bảy tám thước chiều rộng! Có tới hai mươi thước chiều cao, chiếc cao nhất đạt gần ba mươi đa thước! Thậm chí so với tường thành nhân loại mơ hồ cao hơn một chút!
Xe công thành làm bằng gỗ phảng phất như 1 tòa tháp tiến lên, phía dưới có bánh xe gỗ, mỗi xe đều có mấy trăm thú nhân cường tráng ra sức di chuyển, trên xe bày… đầy da thú - đây thực ra, lúc đầu là vì phòng ngừa nhân loại dùng tên lửa công kích, dù sao đồ gỗ cũng sợ lửa à!
Tuy nhiên nhìn đây ngày mưa …… tựa hồ không cần lo lắng lửa thiêu!
- Hống!
- Hống!!
- Hống!!!
- Hống!!!!
Một tiếng trầm trọng vang lên, mấy chục giá xe công thành được chậm rãi đẩy lên phía trước thôi, hướng tới tường thành nhân loại đi tới!
Trên tường thành, Luoyantaer lập tức đã nhận ra loại tháp di dộng lớn này có tính uy hiếp rất cao!
Bên trong xe công thành, mơ hồ truyền đến tiếng hô của thú nhân, còn ánh lên tia sáng của khải giáp và vũ khí.
- Tập trung nỏ pháp! Mục tiêu là tháp gỗ! Bắn, mau!
Luoyantaer ra sức hạ lệnh xuống!
- Nỏ pháo! Bắn, mau! Lệnh nỏ pháo tập trung nhắm vào! Bắn trước tháp gỗ này! Bắn, mau!
Dưới lệnh của hắn, rất nhanh, nhân loại đều dùng nỏ pháo bỏ qua thiết trận trên mặt đất, tập trung hỏa lực đi nhắm vào tháp gỗ di dộng cỡ lớn màu đen.
Một mũi tên thép mạnh mẽ phóng ra. Nỏ pháo đối với loại di động chậm chạp mà thể tích thật lớn như tháp gỗ, độ chính xác rất cao!
Mắt thấy một loạt bắn xong, 2 chiếc xe công thành đã trúng ba bốn mũi tên. Nỏ pháo có sức xuyên thấu lớn, thành công đem tháp gỗ bắn thủng! Nhưng thú nhân… loại xe công thành này là ải nhân tỉ mỉ chế tạo. Mặc dù bị bắn thủng nhiều chỗ, nhưng kết cấu bên trong nhưng vẫn như cũ phi thường chắc chắn! Cũng không có sụp đổ!
- Tiếp tục! Tiếp tục bắn cho ta! Các ngươi bắn tiếp!
Mắt thấy xe công thành thật lớn, thân trúng vài phát, nhưng vẫn như cũ không ngã… chậm rãi hướng về tường thành đi tới. Luoyantaer đột nhiên tỉnh ngộ thét lên:
- Bắn xuống giá đỡ!! Bắn giá đỡ của chúng nó!
Nỏ pháo không ngừng phát ra tiếng ầm ầm. Dây thừng chuyển động, mũi tên lớn liên tục phóng.
Cuối cùng... 1 xe công thành sau khi trúng mấy mũi tên liền vỡ nát giá đỡ. Xe công thành cũng vì thế ầm ầm sụp đổ xuống!
Thấy tòa tháp đổ xuống, thú nhân binh sĩ bên trong kêu la thảm thiết, hơn phân nửa đều bị ngã chết, chỉ là trên chiến trường… bị hủy công thành nhưng chỉ có một chiếc... Đại bộ phận xe công thành, cũng đã thành công tới tường thành!
- ***! Lùi một trượng, nhất định phải lui về phía sau, chuẩn bị một vài máy bắn đá! Cái loại đồ này mặc dù thô sơ nhưng để đối phó tháp gỗ di động, so với nỏ pháo tốt hơn nhiều.
Luoyantaer hung hăng lau chút nước mưa trên mặt, ra sức rút trường kiếm, nhảy xuống tháp lâu, hướng tới chỗ một xe công thành vọt qua!
Vũ khí công thành cỡ lớn này nguyển bản không thể đến gần tường thành, bởi do có hào rộng trăm thước ngăn trở…
Nhưng là bởi vì mưa, cung tiễn của nhân loại không cách nào phát huy tác dụng, địch nhân dễ dàng đích đã đem hào lấp lại một đoạn, loại vũ khí công thành này dễ dàng được đẩy tới trước mặt. Điều này làm cho nhân loại rất bị động!
- Oanh!!
Xe công thành của thú nhân đến được tường thành sau đó một mặt tường gỗ ầm ầm đổ xuống tới! Bên bờ còn khối cầu sắt lớn, trọng lượng đủ để giữ vững bên bờ tường!
Bức tường gỗ nhất thời biến thành một cái cầu!
Theo sau, chiến sĩ thú nhân ẩn bên trong hống một tiếng vọt ra! Hướng tới binh lính nhân loại mà hung ác nhào tới!
Hai ba người rất nhanh dứng tụm lại cùng nhau, đồng thời đối kháng một chiến sĩ thú nhân. Hắn dùng khí thế không sợ chết đâm đầu nhào vào rừng kiếm của nhân loại. Dùng thân thể khổng lồ của chính mình cùng thể trọng có sức phòng ngự lớn mà pá nát một chỗ! Chiến sĩ thú nhân phía sau lập tức ùa lên cùng quân thủ thành nhân loại hỗn chiến cùng một chỗ!
Đao kiếm va chạm, tiếng chém giết thảm thiết, huyết nhục bay ngang!
Một tên thú nhân ỷ vào khí lực cường hãn, một đao đem 1 gã binh lính nhân loại trước mặt đập lõm cả mũ giáp, vỡ đầu chết thảm. Nhưng tên thú nhân này chưa xoay người lại, đã nhận một thanh trường kiếm đâm vào cổ họng!
Luoyantaer hung hăng rút kiếm về, trở tay một cái, kiếm phong mang theo ánh sáng đấu khí đem 1 gã thú nhân bên cạnh chém từ đỉnh đầu xuống. Kiếm phong thế lực mạnh mẽ, cơ hồ đem tên thú nhân chém thành hai nửa, sau đó hắn một cước hung hăng đem thi thể văng ra, rồi hò hét nhằm thú nhân lao tới!
- Phách! Phách!
Luoyantaer không hổ là mãnh tướng trong quân, dưới tay hắn, một xe công thành, mấy trăm thú nhân bên trong trong rất nhanh đã bị tiêu diệt!
Nhưng lúc này, càng ngày càng nhiều xe công thành đã đến được tường thành! Mỗi tấm ván gỗ hạ xuống, có thêm 1 đội thú nhân lên thành!
Mà đồng thời, thú nhân phía dưới cũng dựng lên một loạt thang cao!
- Đội dự bị!!!!
Luoyantaer nắm lấy một tấm chắn, kiên cường chắn trước mặt một tên thú nhân đang vung thiết chùy giáng xuống, lực lượng cường đại làm cho hắn lui ra phía sau vài bước. Hắn co thân thể thành một khúc, nhào vào lồng ngực đối phương đồng thời trường kiếm trong tay hung hãn đâm vào tim địch nhân!
Hắn quay đầu lại quay, gào lên với phía sau:
- Cho đội dự bị lên!! Mau!!!
Trên tường thành khắp nơi là chém giết! Mỗi tấc địa phương, mỗi đoạn tường thành, binh lính nhân loại cùng thú nhân chiến sĩ dây dưa bám chặt nhau, đồng thời ra sức tranh đoạt từng tấc một!!!
Một đội binh lính dự bị nhân loại vọt lên, nhanh chóng gia nhập vào hỗn chiến trên tường thành, làm cho nhân loại tăng thêm sức chống cự, mà thú nhân nhờ xe công thành, cộng với thang leo lên tường thành cũng càng lúc càng nhiều!
Trận thế phòng ngự của quân thủ thành đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, binh lính không thèm chặt hạ thang leo, hung ác chém giết. Bọn họ đã không có cơ hội thong dong dùng đá tảng hay cây gỗ đối phó với thú nhân đang trèo lên, chỉ có thể đương đầu với địch nhân trước mặt, đao kiếm chém điên cuồng…
Rất nhanh, trên tường thành biến thành một cối xay thịt rất lớn!
- Doanh bộ binh số 4 đi tường thành bên trái! Luoyantaer cần trợ giúp! Doanh bộ binh thứ sáu bộ binh doanh gia cố cửa thành! Chúng rất nhanh sẽ công kích cửa thành!
Rostock tướng quân đã tự mình đi tới. Trong thành, toàn bộ đội dự bị liên tục vọt tới các địa phương hiểm yếu, khắp nơi đều là chém giết, tướng quân từng bước, từng bước mang quân đi cứu viện các địa điểm đang nguy hiểm trên tường thành.
Mặc dù tranh đoạt trên tường thành thảm thiết, nhưng Rostock sắc mặt vẫn như cũ không có bối rối, vị lão tướng quân vẫn bảo trì trấn định - một nguy hiểm thật sự còn đang đến!
Trên chiến trường, một cái thiết giáp thiết trận, bước chân trầm trọng mà chỉnh tề, giơ cao tấm chắn nhằm cửa thành hướng tới!
Cửa thành xếp đặt theo kiểu dưới to đầu bé, chiều rộng không lớn nhưng dài tới 50 thước! Nếu như bình thường, ở nơi chật hẹp như vậy, dưới mưa tên của nhân loại, đối với thú nhân đây sẽ là 1 con đường chết!
Nhưng là hôm nay, cung tiễn đã không cách nào tạo thành cái gì sát thương.
Thiết trận bao trùm tấm chắn thép, thuận lợi tiến tới cửa thành! Rất nhanh, tấm chắn rút lui đi sau đó thú nhân ở dưới, đưa ra vũ khí sắc bén của chúng!
Một xe phá thành dữ tợn hiện ra trên mặt đất. Hai bên có hai giá gỗ, dùng móc sắt cố định, ở giữa có một cây gỗ dài nhọn, 1 đầu bọc thiết giáp. Thú nhân ra sức dùng dây thừng điều khiển, dưới sức lực cường đại cùng quán tính, cây gỗ bọc sắt đu lên sau đó đánh mạnh vào cửa thành!
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Mỗi tiếng giống như chùy đánh mạnh vào lòng binh lính!
Mặc dù cửa thành chỉ dùng gỗ bản dày hai thước, cuối cùng còn được bọc thép, nhưng dưới sức đánh mạnh mẽ, cửa thành phát ra làm cho âm thanh chấn động. Tro bụi cùng vụn gỗ tung bay!
- Công kích!!!
Tướng lĩnh phụ trách thủ hộ cửa thành lập tức hạ lệnh!
Binh lính đế quốc đưa tay lên, lập tức đem chất dẫn cháy đã chuẩn bị tốt, thông qua lỗ hổng trên cửa thành, đổ xuống dưới!
Theo sau, từng cây đuốc trực tiếp ném vào đỉnh đầu thú nhân. Lập tức ánh lửa cháy sáng rực!
Thú nhân bị cháy kêu thảm thiết ra sức giãy dụa, nhưng thú nhân phía sau lập tức vọt lên thay vào vị trí đồng bạn, ra sức đẩy cây gỗ.
- Đoản nỏ! Trường mâu!!!
Cửa thành đã có xếp đặt. Chuẩn bị sẵn vài lỗ hổng, binh lính thủ hộ có thể dung đoản nỏ lợi dụng lổ hổng hướng cửa thành bắn ra, mặc dù là ngày mưa, đại bộ phận đoản nỏ mất đi uy lực nhưng binh lính nhân loại vẫn như cũ liều chết chống cự!
Đoản nỏ không được thì dùng trường mâu! Trường mâu hung hăng đâm ra ngoài, từng nhát đâm xuyên thân thể thú nhân.
Thú nhân mang theo tiếng kêu thảm thiết. Một đội chiến sĩ thú nhân, bị tắc lại tại cửa thành mà phía sau còn có đại đội thú nhân tiếp tục đi phía trước… nhân loại may mắn là, theo xếp đặt chỗ này chỉ có mấy thước chiều rộng khiến cho thú nhân không cách nào một lần đầu tập trung binh sĩ số lượng lớn để công kích cửa thành được, chỉ có thể từng chút một chém giết ở dưới cửa thành...!
- Điều động nỏ pháo!
Tướng lĩnh thủ cửa thành phát ra mệnh lệnh!
- Hướng nỏ pháo trên tường thành nhắm vào cái kia, bắn!!!
Tràng chém giết vẫn tiến hành tới đêm, thú nhân tổng cộng ném vào hơn hai mươi cái thiết giáp trận tiến công. Trên tường thành vài lần xuất hiện nguy cơ, nhưng tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn dũng cảm đem các vị trí thất thủ trên liều chết đoạt về! Theo chiến báo đêm đó, đã có sáu doanh bộ binh thiệt hại nặng nề (Đế chế đặt 1 doanh ba ngàn người). Trên tường thành máu chảy thành sông! Khắp nơi đều là thi thể tàn phá, máu thịt loạn xạ. Nước mưa đổ xuống, trên tường thành, mặt đất cùng máu tươi hòa làm một!
Mọi người vẫn còn cảm giác lầy lội sợ hãi! Khắp nơi đều là tàn chi cụt tay, còn có máu thịt mơ hồ! Một kẻ ngã xuống, lại có một đội tiến lên. Trên bờ tường thành từng một lần mất thủ. Mấy tên thú nhân tộc sử dụng kỹ năng cuồng hóa của cao đẳng chiến sĩ thú nhân, một nhát đem quân thủ thành ở thành đầu đánh lui, đem lá cờ hoa bụi gai trên tường thành chém ngã! Nhưng cũng rất nhanh Luoyantaer mãnh tướng mang theo mấy trung giai kỵ sĩ phản công cướp về, đoạt lại thành đầu! Lại đem lá cờ hoa bụi gai dựng lên! Luoyantaer bị thương, trên vai đã trúng một đao, đây một đao phi thường mạnh. Là một kẻ cuồng hóa cao đẳng chiến sĩ thú nhân lưu lại cho hắn, đem giáp vai chặt đứt. Nếu như không phải khải giáp của tướng lĩnh đế quốc đều là đặc chế, sợ rằng Luoyantaer đã bỏ mạng. Mặc dù vậy, do chảy máu quá nhiều, vị mãnh tướng này cơ hồ đứng thẳng không nổi. Nhưng là hắn vẫn như cũ gắt gao đứng vững ở thành đầu, cạnh lá cờ hoa bụi gai.
Hắn đứng đó, kiên cường không ngã. Sắc trời đổi tối, nhân loại đã chiếm lại được toàn bộ tường thành, tuy nhiên cũng phải trả giá lớn. Một doanh bộ binh hoàn toàn bị diệt, hai doanh bộ binh khác bị đánh cho gần như chết sạch! Mà thú nhân mất đi điểm tựa trên tường thành, viện quân phía sau không cách nào thuận lợi lên tường thành được nữa, cuối cùng lựa chọn lui về phía sau! Cửa thành vẫn đứng vững, lúc này nước mưa đã đem vết máu trên mặt đất rửa sạch 1 lần nữa!
Xe phá thành cỡ lớn đã hoàn toàn bị nỏ pháo bắn vỡ, chỗ tàn phá cũng bị đốt cháy, ngọn lửa hừng hực, nước mưa cũng không thể dập tắt ngay được. Khi tiếng tù và hiệu lệnh thú nhân lui lại vang lên, thú nhân tướng quân Justin Worship cũng vẫn đứng trước trận địa, sắc mặt âm trầm. Hắn tổn mất mấy thiết giáp thiết trận, còn có vài tên tê ngưu chiến sĩ cũng chết trên thành. Bởi nguyên nhân thời tiết, cự thú Behemoth không cách nào phái lên chiến trường được (Thú nhân nuôi dưỡng cái loại... quái thú này, có bản tính nhược điểm: phi thường sợ tiếng sấm, ngày mưa, tiếng sấm ầm ầm, cự thú không chịu đi lên phía trước, điều này làm cho Justin Worship rất bất đắc dĩ).
Đây đánh một trận có thể nói vô cùng thảm thiết. Nhân loại tổn thất rất lớn, mà thú nhân cũng không nhẹ. Hơn tám ngàn chiến sĩ thú nhân chết đi, bị thương lại càng không tính nổi. Sáng ngày xuất ra hai mươi thiết giáp thiết trận, còn có thể miễn cưỡng bảo trì đầy đủ không tới năm cái. Màn đêm phủ xuống, trên tường thành, quân thủ thành đang khẩn trương thu dọn chiến trường. Mỗi cái thi thể binh sĩ được mang xuống phía dưới, về phần thi thể thú nhân, dứt khoát đẩy xuống tường thành. Dù được nước mưa rửa sạch nhưng trên tường thành, vẫn như cũ phảng phất bao phủ một tầng màu đỏ thê thảm!
- Mưa này thật đáng chết!
Rostock hung hăng cắn răng xỉ vả. Bên trong, mục sư cùng y sư khẩn trương điều trị thương binh, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết. Rostock lê thân thể mệt mỏi đến doanh thương binh dò xét một lần, nhìn binh lính thống khổ, tâm tình trầm xuống.
- Chúng ta cần ma pháp sư trợ chiến.
Hắn thở dài:
- Cho người đi gặp ma pháp sư. Bọn họ nếu tới tiền tuyến, vậy cần chỗ ở! Lại còn thần thánh kỵ sĩ đoàn…
- Tướng quân, thần thánh kỵ sĩ đoàn là kỵ binh… thủ thành chuyên việc của bộ binh, kỵ binh không nên dùng ở đây chứ.
Nguồn: http://truyenfull.xyzMột tướng lĩnh nhắc nhở:
- Chúng ta cần cao cấp võ sĩ tạo thành chủ lực.
Rostock cắn răng:
- Lũ quái vật này lực chiến đấu quá mạnh mẽ!
Vị lão tướng quân này rất căm tức. Hôm nay, vì cứu vài lần nguy hiểm, hắn thậm chí phái ra thân vệ quân tạo thành mũi nhọn, bởi vì chỉ có thực lực trung giai võ sĩ mới có thể đối công với thú nhân cao đẳng chiến sĩ. Kết quả, hắn tổn mất sáu gã thống lĩnh cấp bậc cao cùng hai gã phó thống lĩnh!
Nói xong, Rostock nhìn bầu trời. Thật làm cho người ta chán ghét, mưa còn đang tiếp tục.
- Đáng chết… lão Thiên… mưa lúc nào có thể dừng!
***
Trời mưa… Đỗ Duy đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt rất u ám. Phương bắc đế quốc, đại bộ phận đất đai đều bị mưa bao trùm! Mưa còn lan tới 200 dặm phía nam! Tại lịch sử đế quốc rất ít xuất hiện loại... trời lạnh còn có mưa lớn bao trùm… cơ hồ chưa từng có...
- Thiên phạt?
Đỗ Duy trong lòng cười khổ. Nhưng mà, nhân loại trên đại lục tất nhiên là do quang minh nữ thần…thủ hộ. Đỗ Duy rất rõ ràng, loại mưa này mang tới rất nhiều phiền phức cho chiến tuyến! Lúc đầu đối với sự xếp đặt phòng tuyến Kaspersky đã làm rất nhiều khu vực có thể lợi dụng hỏa công. Hơn nữa tại phương bắc, hàng năm mưa là rất ngắn! Chỉ có tháng tư, tháng năm hàng năm, ngẫu nhiên mới có thể vài ngày mưa nhỏ mà thôi! Đa phần phương bắc đều là rét lạnh mà khô ráo!
Đỗ Duy cũng biết một khi trời mưa, một trong các vũ khí sắc bén của nhân loại: cung tiễn tinh nhuệ mất đại bộ phận uy lực! Hơn nữa có rất nhiều địa thế để chuẩn bị hỏa công cũng sẽ mất tác dụng. Còn có nhiệt khí cầu, ở... loại khí trời ác liệt này không thể nào tác chiến...
Nhưng mà… quang minh nữ thần… vị thần thủ hộ nhân loại sao không ra mặt? Từ khi chiến tranh bắt đầu đến bây giờ, vô luận là bị tấn công hay tác chiến, đều là nhân loại tự mình hoàn thành…
Thậm chí rất nhiều chuyện đều là Đỗ Duy hoàn thành! Như vậy quang minh nữ thần cái mụ điếm này làm chi? Ngồi ở một bên bàng quan sao? Mặc kệ nói như thế nào, đây chính là
"địa bàn" của nàng a! Tội dân phá hủy Long tộc, chiếm cứ Thần sơn, giết tới thế giới nhân loại, chẳng lẽ vị... nữ thần này không có chút phản ứng sao? Mười ngày, chiến báo đưa tới tay Đỗ Duy! Phương bắc liên tục hơn mười ngày… mưa liên tiếp!
Thú nhân tiến công, quân đội tiền tuyến thề chống cự. Sáu ngày thời gian đánh lui địch nhân mười mấy lần tiến công! Bạo Phong quân đoàn tổng cộng tổn mất hơn ba vạn sáu ngàn binh lính bỏ mình, bị thương đạt tới hơn chín ngàn – con số này thậm chí không có thống kế vết thương nhẹ! Chiến báo nói về bị thương, đều là trọng thương sau khi mất đi sức chiến đấu!
- Ta phải đi vài ngày.
Cuối cùng, tại một đêm, Đỗ Duy tìm tới Gabri, giao cho hắn 1 chút chuyện của học viện, để lại một phần kế hoạch huấn luyện. Sau đó, giữa đêm công tước hoa Tulip đại nhân lặng lẽ rời khỏi đế đô, trong học viện không ai biết hắn đi nơi nào. Đỗ Duy bay lượn trên không, địa phương của hắn hướng là… hướng, di động!
"Sừng của ác ma, có thể cho ngươi sử dụng ma pháp. Mị hoặc chi nhãn, có thể cho ngươi trở thành thiên địch của đàn bà, phụ nữ… đương nhiên đây là một tiểu lễ vật làm trao đổi. Ngươi phải hoàn thành điều kiện ta nói, một bộ phận giao dịch của chúng ta. Chờ ngươi hoàn thành thêm một bộ phận giao dịch, nếu như ngươi có hứng thú, có thể lại tới tìm ta. Ta sẽ cho càng nhiều đồ vật."Mấy năm trước tại biển khơi, trong cái quái đảo kia, nhảy ra 1 kẻ tự xưng là người hầu của ác ma. Lần giao dịch đó không ai biết. Thậm chí chính Đỗ Duy lúc rời đi khỏi đảo đều đã sớm quyết định không hề chú ý nữa. Suy nghĩ khá buồn cười, vui vẻ giao dịch, rốt cuộc, tới cùng Đỗ Duy dùng vật gì vậy, điều gì giao dịch cùng người hầu của ác ma đổi lấy tới sừng của ác ma cùng mị hoặc chi nhãn?
Cái... bí mật này vẫn giấu thật sâu trong lòng Đỗ Duy, bởi vì hắn từng đem cái...giao dịch kia, thấy rất đáng cười! Thật sự, rất buồn cười, cực kỳ đáng cười! Cái... điều kiện kia… thật sự quá hoang đường. Nếu như… nếu như đem thời gian hình dung thành con sông dài, như vậy chúng ta tạm thời lui về mấy năm trước, đoạn… lúc ấy, thiếu niên với vẻ mặt non nớt, đối mặt lão già tự xưng là người hầu của ác ma Chris, nghe xong nội dung cái giao dịch kia từng há hốcc mồm, thật lâu không nói ra được 1 chữ.
- Nếu ngươi hoàn thành cái giao dịch này, sau đó ngươi có thể lại tới tìm ta. Khi đó, ta sẽ cho ngươi càng nhiều đồ.
- Nhưng ngươi như thế nào có thể cam đoan đồ ngươi cấp, đó là thứ ta cần?
Lúc ấy Đỗ Duy từng có chút khinh thường lão gia này.
- A, tiểu tử, ngươi nên hiểu rõ. Rất nhiều chuyện xưa truyền kỳ miêu tả một vài kẻ đáng thương, được ác ma hấp dẫn… ngươi biết là tại sao không? Bởi vì đã rất lâu, thần là vô dục vô cầu, thần sẽ không thỏa mãn nhu cầu mọi người… nhưng ma quỷ thì khác! Chỉ cần ngươi nỗ lực cùng trả đủ giá có thể, hơn nữa… bây giờ ta cô độc nên rất thèm có khách, ngươi sẽ nhận được điều kiện tốt, tin tưởng ngươi nhất định sẽ tìm đến ta!
Thần không cấp cho nhân loại địa, ma quỷ có thể!
- Thành thật mà nói ta rất ghét loại tửu quỷ ăn nói như ngươi.
Lúc ấy, Đỗ Duy quay đầu nói với đối với người hầu của ác ma, càn rỡ nói một câu như vậy.
- A, ngươi sẽ thích ta, cũng sẽ thích cùng ta giao dịch… thậm chí ta biết ngươi bây giờ khẳng định là quyết định chủ ý vừa ra khỏi đảo sẽ hủy ước, sẽ không chạy tới cùng ta thực hiện giao dịch… tuy nhiên ta khẳng định mặc dù ngươi bây giờ nghĩ như vậy nhưng ngươi cũng sẽ lại đến nơi đây!
Lúc ấy, khuôn mặt đầy nếp nhăn cỉa lão Chris mỉm cười với Đỗ Duy.
- Ân, ngươi như thế nào biết?
- Bởi vì ta biết.
Lão Chris trả lời mơ hồ.
- Hết thảy đã sớm định! Ngàn năm trước đến nơi đây là Aragorn. Còn có bây giờ lại đến đây là ngươi! Tuy nhiên rất đáng tiếc Aragorn phạm sai lầm, hắn lỗi hẹn không có quay lại tìm ta, cho nên hắn thất bại. Tuy nhiên ta tin tưởng, ngươi sẽ không phải phạm loại sai lầm này.
Lúc ấy Đỗ Duy nghe rất mờ mịt:
- Aragon bội ước. Ta chả lẽ sẽ không phải sao? Ngươi nắm chắc như vậy?
- Ta nắm chắc.
Đáp án là gì? Cho đến sau Đỗ Duy xác nhận thân phận của mình mới hiểu, rõ ràng lúc đầu lão Chris ý nói: Aragorn phạm sai lầm. Chính mình sẽ không phải tái phạm! Aragorn bội ước rồi thất bại, như vậy chính mình sẽ không bội ước. Bởi vì, Aragorn là chính mình, chính mình là Aragorn! Cùng một sai lầm, một kẻ thông minh sẽ không phải phạm hai lần! Như vậy càng hiển nhiên là lão Chris có lẽ biết chính mình là Aragon! Hắn sớm biết! Nhưng Đỗ Duy tại sao vẫn không có đi tìm Chris? Bởi vì… hắn căn bản là không muốn nghĩ tới Aragon! Không muốn nghĩ tới cái gì sứ mạng chó má cùng số mệnh trên lưng! Hắn tới bây giờ đều đang trốn tránh cùng cố gắng thoát khỏi!! Bây giờ, Long tộc diệt vong. Đỗ Duy không có đi gặp Chris, bởi vì hắn hiểu, cảm giác được, cái thế giới này thuộc về nữ thần. Nữ thần tự đứng ra lĩnh địa của nàng! Tội dân giết sạch nhân loại, thế giới này cũng không cần nàng nữa!
Đỗ Duy vẫn như cũ bảo trì trầm mặc. Hắn thậm chí chủ động giao ra binh quyền, an tĩnh, im lặng ở lại phía sau. Thao luyện võ kỹ, giảng dạy sĩ quan… nhàn nhã qua ngày. Bởi vì hắn vẫn như cũ cảm giác được nữ thần sẽ không dễ dàng bỏ qua tội dân chém giết về! Nàng là thần, việc này hẳn là tất nhiên do nàng trông coi. Tới cuối cùng nhất định nữ thần phải đứng ra. Nhưng chờ tới chiến tranh bắt đầu, nhân loại lâm vào khổ chiến, Đỗ Duy còn đang trầm mặc…
Mà bây giờ, phương bắc tự nhiên mưa liên tục! Đỗ Duy ngồi không yên! Chơi cái gì vậy, buồn cười! Thay đổi khí hậu chẳng lẽ là một sự kiện ngẫu nhiên sao? Khí hậu đại lục ổn định mấy trăm năm, phương bắc đột nhiên mưa rơi ào ào! Mùa đông xuất hiện liên tục khí trời âm u… đây tuyệt đối không phải tự nhiên phát sinh! Nữ thần, cái mụ điếm này đang đùa cái gì vậy?
- Thần không cho được nhân loại cái gì, ma quỷ có thể.
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Chris, ngươi là lão coi ngục, ngươi tốt nhất đừng có lừa ta!
Một đạo thân ảnh tại không trung như sao chổi hiện lên hướng biển rộng mịt mù bay tới… phảng phất như quay lại vài năm trước. Trong hòn đảo thần bí, thiếu niên kinh ngạc đích vuốt ve cái sừng nhở trên đầu, rồi quỷ dị nhìn kẻ khô gầy như xương trước mặt nói:
- Ngươi muốn ta cho ngươi cái gì?
- Điều kiện chỉ có mấy việc: thứ nhất, ta yêu cầu linh hồn sinh vật thuần khiết của một kẻ có hai cánh, loại sinh vật này, trên thế giới rất khó tìm… tuy nhiên ta biết ngươi nhất định ở tương lai sẽ một ngày gặp phải. Thứ hai… ta cần một cái huy chương. Đừng hỏi ta là cái huy chương gì. Từ từ ngươi sẽ biết là huy chương nào, ngươi sẽ biết đây là thứ ta cần. Thứ 3…
Lão gia nầy đột nhiên lộ ra khuôn mặt tà ác tươi cười:
- Ngươi lần tới đến đây phải hoàn thành một việc.
- Chuyện gì?
- Ngươi phải không còn thân xử nam, tiểu tử!
Không thể nghi ngờ, chuyện cuối cùng cực kỳ hoang đường! Nhưng hết lần này tới lần khác, nói xong lời cuối cùng, lão này vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc! Thậm chí tràn ngập một loại hơi thở thần thánh... gặp quỷ!