Ác Ma Pháp Tắc

Chương 776: Vương giả chi tâm



- Những… những… thứ này… toàn bộ đều ở trong tay ngươi?
Đỗ Duy ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Chris.
Chris làu bàu một tiếng, sau đó nhún vai nói:
- Về mặt kỹ thuật mà nói thì đều ở trong tay của ta…
Bất quá sau đó hắn phát giác 2 tia quang mang trong mắt Đỗ Duy liền nhịn không nổi cười mắng:
- Tốt rồi, đừng cố ý làm ra cái bộ dạng thèm nhỏ dãi như vậy nữa, tiểu tử. Ngươi ngó thử trong đây, trên người ta có nơi nào có thể cất giấu nhiều thứ như vậy? Những cái này đều là thần khí a, ta nói cho ngươi biết, những thứ này, đại bộ phận ta đều biết chúng đang ở đâu. Chúng không phải đều ở trong này mà là bị ẩn giấu. Ma thần đại nhân chắc là lưu lại rất nhiều đồ vật quý báu cho ta a.
Vừa nghe những đồ vật kia không có ở đây, Đỗ Duy không khỏi có chút thất vọng.
- Chẳng qua…
Chris ác ý cười cười:
- Đại bộ phận không có ở đây, nhưng trong tay ta còn có hai kiện. Tỷ như cái này!
Hắn búng tay một cái, trong chốc lát trên đầu hai người, chỗ nóc sơn động hình vòm đính đầy bảo thạch muôn màu muôn sắc kia lập tức xuất hiện một luồng quang mang màu băng lam. Luồng quang mang trong suốt sáng loáng kia xem ra dường như ẩn chứa một tia hàn khí lạnh lẽo, màu xanh lơ như thể băng tinh vậy.
Mặc dù tia sáng rất sáng nhưng lại không chói mắt. Nhưng khi ngươi nhìn vào nó thì có cảm giác như thời gian ngừng lại. Ở phía dưới đoàn quang mang màu lam này, chung quanh năm, sáu viên bảo thạch kia, phảng phất như tất các đều mất đi màu sắc vốn có.
Chris hít vào một hơi thật sâu, nâng đôi tay lên, biểu tình dần dần trở nên ngưng trọng. Trong miệng hắn khẽ ngâm xướng một đoạn âm phù cổ quái.
Cuối cùng, khi nghe một tiếng kêu rắc. Một điểm sáng màu lam phảng phất như từ trên đỉnh đầu của huyệt động thoát ra, chậm rãi trôi nổi lên xuống.
Điểm sáng màu lam kia cuối cùng dừng lại trước mặt Chris, lão gia hỏa này trịnh trọng đưa tay nắm chặt nó.
Trong lòng bàn tay của hắn là một tinh thể màu lam nho nhỏ, thể tích khoảng bằng móng tay của một người, toàn thân trơn láng, ẩn ước mang thoe những đường viền hình lục giác, nó có thể xem như là một hạt ngọc bích - nhưng là lời nhận định trên tiêu chuẩn của một viên bảo thạch thuần túy. Màu sắc của nó cũng không tính là quá tốt. Chí ít nó là tinh thể tự nhiên có màu băng lam nhưng tựa hồ lại không đủ độ trong suốt. Bù đắp vào đó là một vòng màu trắng đục, mà ở chính giữa còn có một lổ nhỏ như hạt gạo. Bên cạnh lổ nhỏ đó có một vết màu hồng nhạt… rất giống như một vết máu lưu lại.
Quang mang màu băng lam kia chiếu rọi trên khuôn mặt khô lâu của Chris. Quang mang lam sắc ở trên mặt Chris, xem ra càng thêm quỷ dị dọa người.
- Nhìn đi tiểu tử. Đây chính là Nước Mắt Sao Chổi! Nó là kiện thần khí lâu đời nhất trong tất cả các thần khí trên thế giới này.
Chris nâng tinh thể lam sắc này lên, thở dài:
- Trên thế giới này có rất nhiều thần khí. Nó không phải là kiện thần khí mạnh nhất, cũng không phải là thần khí hữu dụng nhất. Nhưng tuyệt đối là thần khí lâu đời nhất.
Nói xong, hắn cẩn thận đưa tới trước mặt Đỗ Duy:
- Ngươi biết cái này là dùng vật gì chế tạo thành không?
- Lam thủy tinh? Kim cương xanh?
Đỗ Duy nhíu máy, nhưng lại lắc đầu:
- Nhìn không giống.
- Hãy nghĩ đến tên của nó: Nước Mắt Sao Chổi.
Chris xoay bàn tay, lam sắc tinh thể liền rơi vào lòng bàn tay Đỗ Duy.
Món đồ vừa vào tay, Đỗ Duy lập tức cảm giác được cái gì đó kỳ lạ trong lòng bàn tay. Luồng quang mang màu băng lam duy nhất phát ra từ món đồ đó theo Đỗ Duy thấy lẽ ra thì rất lạnh nhưng khi vào đến tay lại phát hiện được món đồ này lạnh thì có lạnh nhưng không có cảm giác lạnh lẽo khó chịu, cũng không có cái cảm giác rét buốt kia mà lại khiến da thịt con người ta có cảm giác thoải mái mịn màng.
- Nó là một giọt nước mắt ngưng kết má thành.
Chris nhẹ nhàng nói:
- Truyền thuyết từ rất lâu về trước, lúc trên thế giới này còn chưa có nhiều chủng tộc như bây giờ, lúc cái thế giới này còn là một mảnh hỗn độn, thì đây là một giọt nước mắt từ trên trời rơi xuống, là giọt nước mắt của trời…
Chris giải thích rất mơ hồ, tựa như hắn biết về thứ này cũng không rõ ràng lắm.
- Tất cả các sinh linh trên thế giới này, thiên, địa, núi cao, nước chảy, cây xanh, thú chạy, chim bay… toàn bộ đều là do ông trời tạo ra. Mà sau khi cái thế giới này hình thành, thì từ trên trời rơi xuống mọt giọt sinh mệnh chi nguyên sau cùng.
- Còn cái giải thích về giọt "Nước mắt" này cũng không phải do ta nói mà là truyền thuyết do Long tộc nắm giữ. Xem ra những tên Long tộc kia cũng không phải đều là những con thằn lằn cổ đại. Đôi khi cũng truyền ra những truyền thuyết đẹp đẽ a.
- Long tộc? Đây là đồ thuộc về Long tộc?
- Long tộc là chủng tộc lâu đời nhất trong tất cả các chủng tộc, lịch sử của chúng so với rất nhiều chủng tộc đều lâu đời hơn rất nhiều. Cho nên, cổ vật này nằm trong tay của Long tộc. Nghe nói lúc ban đầu, nó chỉ ngưng kết thành một tinh thể băng rất bình thường. Long tộc dùng nó làm thánh vật vởi vì nò có một tác dụng đặc thù, đó là: Trường thọ!
Chris cười nói:
- Ban đầu, đồ vật này do thủ lĩnh của Long tộc có được. Thủ lĩnh của Long tộc chỉ cần có được vật này liền có thể đem tuổi thọ kéo dài ra rất nhiều lần. So với những con rồng khác thì thọ hơn rất nhiều, mà lực lượng cường đại của rồng cũng là do năm tháng lâu dài từ từ tích lũy mà có. Nên có thể nói, một con rồng nếu như có thể sống trường thọ, vậy thì rất nhiều năm sau có cũng sẽ có được lực lượng phi thường cường đại. Đây là do thiên địa khởi sinh một giọt trong suối nguồn có sinh mạng tối tinh thuần, trong đó uẩn hàm một điều giản đơn trên thế giới này, nhưng đồng thời cũng là mà lực vĩ đại nhất: Sinh mệnh ma pháp! Cho dù là ngươi đã chết, nhưng chỉ cần đem viên tinh thể này ngậm trong miệng cũng có thể thoát khỏi tử vong, một lần nữa có lại một tia sinh cơ.
- Vậy không phải là vĩnh viễn bất tử sao?
Đỗ Duy hỏi.
- Không có gì thật sự quá tốt cả.
Chris hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ là sau khi thể nội ngươi kích phát ra một tia sinh cơ mới, thì chỉ kéo dài được một chút thời gian thôi. Toàn bộ cơ thể sẽ suy lão rồi tử vong, đây là quy tắc của trời đất. Làm gì dễ dàng thay đổi như vậy! Tác dụng thứ nhất của vật này chính là, nếu như ngươi sắp chết, chỉ còn một hơi thở sau cùng, đem vật này ngậm trong miệng vậy thì có thể bảo trì một tia sinh cơ sau cùng đó. Ngươi sẽ được đưa vào tinh thể này để duy trì sinh mạng, tạm thời giữ lại được cái mạng nhỏ kia của ngươi. Chỉ cần đem nó lấy ra ngươi sẽ lập tức đứt hơi.
Chris nói xong, xoay qua ngạo mạn nhìn.
- Nó còn có tác dụng thứ hai là Sinh mạng chi thủy, ngươi cũng biết rồi tên của nó là "Nước mắt sao chổi", tự nhiên sẽ có quan hệ với nước. Nghe nói, chỉ cần đem nó ném vào trong nước thì sinh mạng nguyên tố ẩn chứa trong nó sẽ chậm rãi phóng thích ra. Mà khi sinh mạng nguyên tố rót vào trong nước… Hắc hắc!
Chris nói tới đây, nhắm mắt lại một lát:
- Sinh mạng nguyên tố có thể dung hợp ở trong nước. Truyền thuyết được lưu lại từ vạn năm trước kia… Ách, có lẽ còn lâu hơn, Vì tranh đoạt kiện thần khí này, Tinh linh tộc cũng đã từng cùng Long tộc phát sinh một hồi chiến tranh. Cũng bởi vì trong nó có ẩn chứa sinh mạng ma pháp quá dụ hoặc người ta đi.
- Căn cứ theo đoạn sau của truyền thuyết, Tinh linh tộc cùng Long tộc sau cùng cũng ngừng chiến. Long tộc đồng ý đem vật này cho Tinh ling tộc sử dụng. Bên trong truyền thuyết cổ xưa có ghi chép, Tinh linh Vương triệu tập toàn bộ các trưởng lão làm ra một nghi thức ma pháp quy mô lớn, triệu hoán một trận mưa to hiếm thấy, trận mưa này đem toàn bộ phương Bắc đại lục đều che phủ lại. Bên trong trận mưa to này, Tinh linh vương đem "Nước mắt sao chổi" ném lên trời… Sau đó, ngươi biết cái gì phát sinh không?
- Cái gì đã phát sinh?
Đỗ Duy quả nhiên bị mắc câu, lòng hiếu kỳ nổi lên.
- Nghe nói từ rất lâu rất lâu trước kia, phương bắc đại lục là một vùng đất khô cằn, rừng rậm thưa thớt, nhưng Tinh linh tộc muốn sinh tồn thì cần phải có một rừng rậm tươi tốt. Mà trận mưa kia, dung hợp sinh mệnh nguyên tố trong vật này. Sau đó, tại bên trên vùng đất nguyên thủy này, lập tức sinh trưởng một mảng lớn cỏ cây xanh tốt. Nguyên bản phương bắc là một vùng hoang mạc, chỉ sau một thời gian khoảng một tháng lại biến thánh một mảnh rừng rậm xanh ngắt!
Đỗ Duy nghe đến đó, tâm lý đột nhiên máy động!
Trong đầu hắn, tức thì nhảy ra hai từ!
Kích thích sinh vật sinh trưởng nhanh… nước thời gian trôi qua?
Suối thanh xuân bất lão?
Đỗ Duy động dung, hắn vô ý thức nâng hạt tinh thể trong tay lên một chút.
- Sau đó, tại viển cổ trước kia, Long tộc phát hiện hạt tinh thể này có một tác dụng đặc thù khác. Nó là một hạt tinh thể tinh thuần nhất trong trời đất. Long tộc bắt đầu đem ma pháp khắc họa lên trên hạt tinh thể này. Sau đó, nó biến thành một kiện thần khí có tác dụng thứ ba: nó được rót vào ma pháp thuộc tính nguyên thủy của Long tộc.
- Nếu như ngươi cần phải nói, đem nó ngậm vào trong miệng. Sau đó, ngươi sẽ có thể nói nhưng lời nói mà con người căn bản không thể nói được với rồng! Ngươi đã từng nghe qua long ngữ thì hẳn phải biết khoang miệng của người và rồng rất khác biệt. Long ngữ phát âm cần rất nhiều chấn âm của khoang mũi, thậm chí có những âm tiết cần chấn động gấp hàng trăm lần. Loại âm thành này căn không phải chủng tộc khác có thể phát ra. Nhưng ngươi chỉ cần đem vật này ngậm trong miệng thì có thể sử dụng long ngữ. Mỗi một chữ mà ngươi nói, đều sẽ tự động được chuyển hóa thành long ngữ.
Cái tác dụng này tựa hồ không có giá trị gì. Đỗ Duy không khỏi có chút thất vọng. Nhưng Chris lại nói tiếp một câu, lần nữa khiến Đỗ Duy nảy sinh một tia hưng phấn.
- Nếu như chỉ là một vật phiên dịch long ngữ đơn giản vậy thì tự nhiên không có gì lạ. Trừ long ngữ ra, ngươi chỉ cần ngậm nó trong miệng thì sẽ có được kỹ năng trời sinh của một con rồng: Long uy! Còn có…
Chris hắc hắc cười:
- Trong Long tộc, chỉ có hoàng kim long mới có một đặc kỹ của vương tộc: Long thần thủ hộ! Có thể giải trừ tất cả các trạng thái dị thường! Thuật hóa đá, huyễn thuật, sợ hãi thuật… cùng với rất nhiều rất nhiều các pháp thuật dị thường khác, ngươi đều có thể miễn dịch hoàn toàn!
Một vật tốt!
Tâm tình Đỗ Duy lập tức nóng lên!
Không nói đến thứ khác, chỉ cần có loại đồ vật này, mình có thể tạo ra một lượng lớn "suối Trường sinh bất lão" cùng với "Suối Thời gian trôi qua"! Mà tại lúc nguy hiểm lâm đầu còn có thể bảo vệ bất tử cái mạng nhỏ của mình.
Chris nhìn hạt tinh thể trong tay Đỗ Duy một cái, thấp giọng nói:
- Sở hữu những thần khí khác, đều là các cường giả sau khi đạt đến thần cấp chính mình tạp ra. Chỉ cần chúng thần hợp sức thì cũng có thể tạo ra một cây mâu Ronkinus thứ hai. Đều có thể! Nhưng chỉ có riêng kiện thần khí này, nó là trời sinh, là vật độc nhất vô nhị. Trên thế giới này cũng không có khả năng có viên "Nước mắt sao chổi" thứ hai nữa.
Nói tới đây, Chris phát hiện nhãn thần Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào mình, lão gia hỏa khoát tay:
- Đừng có nhìn ta như vậy, ta đã giao nó cho ngươi thì nó chính là của ngươi.
Đỗ Duy đại hỉ, đang muốn cẩn thận cất lấy, nhưng đột nhiên trong lòng vừa động, hồ nghi nhìn về phía Chris một cái:
- Lão gia hỏa, ta biết trên thế giới này không có bữa ăn trưa nào là miễn phí. Ngươi đem một vật tốt như vậy cho ta… ngươi muốn ta làm gì. Tình cảm?
Đỗ Duy nghĩ một chút, không khách khí đem viên tinh thể thu lấy. Không quản như thế nào, đồ vật tốt như vậy đến tay thì Đỗ Duy cũng sẽ không giao ra.
- Mặt khác, chúng ta hãy giải quyết cái nan đề trước mắt của ngươi. Thân thể ngươi hiện tại quá yếu, lấy thực lực của ngươi hiện nay nếu muốn chờ người đem thân thể tu luyện đến lĩnh vực lực lượng thì chí ít còn cần vài chục năm… Đó còn là dưới tình huống ngươi có vận khí tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Chris lắc đầu, sau đó hắn nháy mắt với Đỗ Duy:
- Còn nhớ ta và ngươi có nói qua một sự tình chứ? Ta có thể cho ngươi một trái tim! Có được trái tim kia, nhục thể ngươi rất nhanh sẽ trở nên mạnh mẽ.
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, hắn nhớ lần đầu tiên mình đến đây Chris có nói qua một điều kiện:
- Đổi một trái tim của cự long ư?
- Không không không, đó là sự tình của lần trước, lần đó ngươi quá yếu ớt, cho ngươi một trái tim của cự long là đã đủ dùng. Nhưng hiện tại lại không đủ, ở chỗ ta vừa nhay có một vật trân quý mà ta cất giữ rất kỹ.
Chris chuyển thân đi, sau đó rất nhanh trở lại, trên hai tay là một rương sắt hình vuông đi tới.
Chiếc rương này vết rỉ sét loang lổ, mặt trên viết đầy những hoa văn cổ xưa, mà càng làm cho người ta giật mình chính là chiếc rương trong tay Chris lại ẩn ước phát ra những âm thanh "Phanh phanh. Phanh phanh, phanh phanh"!
- Thứ này không phải là của ta, mà là của ngươi. Hoặc có thể nói là của Aragon lưu lại.
Lão gia hỏa đem chiếc rương nâng đến trước mặt Đỗ Duy, từng chữ từng chữ một, chậm rãi nói: "Một trái tim của vua!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.