Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 11: Cùng một chỗ





Trần Phi thở dốc ôm lấy Vu Quần quần áo nửa kín nửa hở ngồi trên mặt đất. Vu Quần toàn thân vô lực, cứ như vậy chật vật giạng chân ngồi trên người Trần Phi, cậu đem đầu vùi vào bờ vai của Trần Phi, im lặng rơi nước mắt. Trần Phi rốt cuộc cũng hài lòng ăn sạch Vu Quần, móc ra giấy ăn trong túi nhẹ nhàng giúp Vu Quần chà lau dấu vết động tình vừa rồi, nhất là cái nơi kia. Vu Quần hai chân đều run lên, yên lặng tùy ý Trần Phi.


Giúp Vu Quần mặc quần áo tử tế, lại lau đi giọt nước bên khóe mắt, Trần Phi nhìn đến thần sắc ngơ ngác của Vu Quần, nhẹ nhàng hôm một cái. Ôn nhu như vậy cùng bộ dạng bá đạo lúc nãy thực đối lập mãnh liệt, Vu Quần run sợ nhìn Trần Phi dịu dàng giúp mình lau đi nước mắt.


"Ngoan, không khóc."


Trần Phi hôn lên khóe mắt đong đầy nước của Vu Quần, cậu nhắm mắt lại, mặc kệ cho nước mắt chảy xuống, mặc kệ cho Trần Phi dùng đôi môi nóng rực tùy ý hôn lên khóe mắt cùng đôi má mình.


Vu Quần nhận mệnh rồi, cứ như vậy đi. Hai người bọn họ đều là kẻ không bình thường, nếu như phải xuống địa ngục... vậy để cho bọn họ cùng một chỗ xuống địa ngục đi.


Hai người nghỉ ngơi một hồi lâu, Trần Phi liền ôm ngang cơ thể hư nguyễn của Vu Quần. Vu Quần đỏ mặt giãy dụa muốn xuống, "Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi."


Trần Phi nhìn đến Vu Quần hữu khí vô lực kháng nghị đang kháng nghĩ trong lòng mình, tâm tình liền biến tốt. Lúc này, thằng ngốc cũng nhìn ra được hắn thực cao hứng, Trần Phi vốn dĩ luôn lạnh lùng nhếch môi mỏng, lúc này cũng không nhịn được, khóe miệng liền câu lên.


Trần Phi ra vẻ hung ác đối Vu Quần đang giãy dụa nói "Đừng làm rộn, em thực sự muốn bị làm đến mai không thể đi học?"


Vu Quần nghe xong liền đình chỉ giãy dụa, đỏ bừng cả khuôn mặt tùy ý Trần Phi ôm mình trở về phòng ký túc xá. Kỳ thực, lúc này cậu cũng không còn khí lực đi đường nữa, hiện tại toàn thân đều cảm thấy đau dữ dội. Vu Quần ngại ngùng vùi mặt vào lòng Trần Phi, tùy ý để hắn ôm mình trở về. Thời điểm về tới cửa phòng, Trần Phi cúi đầu, âm thanh bá đạo thì thầm bên tai Vu Quần nói: "Về sau, cách xa Hà Thượng Diễm ra một chút".


Vu Quần kinh ngạc ngẩng đầu, bất mãn nhìn Trần Phi "Cậu ấy là bạn bè của tôi, anh không có quyền quản tôi."


Trần Phi nghe xong liền tức giận, đang muốn đối Vu Quần trừng phạt một lúc, cửa phòng đột nhiên mở rộng ra. Vu Quần hoảng sợ xoay mặt, cậu hiện tại còn đang bị Trần Phi ôm a, cậu là cho rằng mọi người đều đã đi ngủ rồi. Phía sau cánh cửa mở rộng lúc này là gương mặt ngu ngơ của bốn người. Vu Quần, Trần Phi cùng bốn người hai mặt nhìn nhau, Vu Quần giãy dụa muốn từ trên người Trần Phi nhảy xuống, nhưng là, Trần Phi ôm rất chặt, mặc kệ Vu Quần dùng hết sức cũng không lay chuyển. Vu Quần túng quấn loay hoay trên người Trần Phi, nơi vừa bị dày vò kia lại càng đau.


Tô Hạo Nhiên là người đầu tiên hồi phục tinh thần, liền mở miệng nói "Vu Quần, cậu chạy đi đâu vậy? Đều đã mười một giờ rồi, chúng tôi còn đang muốn đi tìm cậu đây". Những người còn lại cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, bảy mồm tám lưỡi đối Vu Quần hỏi không ngừng. Bất quá, hiện tại bọn họ càng kinh ngạc, Vu Quần như thế nào lại bị Trần Phi ôm trở về.


Vu Quần có chút xấu hổ tùy ý Trần Phi đem mình ôm vào trong phòng ký túc xá, Trần Phi nghiêm mặt lạnh lùng, một lời cũng không giải thích.


"Vu Quần, cậu làm sao vậy. Là bị thương sao? Như thế nào lại để Trần Phi ôm về a"


Nam Lăng vô cùng buồn bực, rốt cuộc cũng đem lời hỏi ra miệng. Cái này đồng thời cũng là tiếng lòng của những người còn lại. Bất quá, điều khiến bọn họ buồn bực chính là Vu Quần cũng Trần Phi từ khi nào lại liên quan đến nhau a.


Vu Quần đỏ mặt, liền đối mọi người nói dối: "Ân, cái kia là do lúc nãy từ phòng tự học trở về, không cẩn thận trẹo chân rồi, vừa vặn là Trần Phi đi ngang qua, hắn tốt bụng liền đem tôi tới phòng y tế kiểm tra một chút, cho nên mới về muộn như vậy". Vu Quần liền quay đi không dám nhìn mặt Trần Phi, bởi vì thời điểm hắn đem cậu đặt lên giường, trong mắt đều là ý cười trêu tức. Trần Phi đem Vu Quần về giường, sau đó liền đi tới nhà tắm.


"Vu Quần, chân sao rồi, có nghiêm trọng không? Ban nãy đèn tối, không có nhìn kỹ, không sao a"


Bạn cùng phòng quan tâm hỏi, lại càng khiến Vu Quần cảm thấy xấu hổ, cậu liền đối mọi người nói ra "Bác sĩ nói không có việc gì, ngày mai liền tốt rồi, cảm ơn mọi người quan tâm, mọi người nhanh đi ngủ đi." Dưới ánh đèn lờ mờ, bốn người xác thực thấy mặt Vu Quần có điểm tái nhợt, nhưng là chỉnh thể mà nói cũng không có gì nghiêm trọng, lại thấy Vu Quần thúc giục đi ngủ. Mà hiện tại đã muộn, ngày mai còn phải đi học a, vì vậy mọi người liền yên tâm.


Lúc Tràn Phi đi ra, mọi người đều đã lên giường nằm, trong phòng thực yên tĩnh. Trần Phi cũng không có đến gần Vu Quần, chỉ là lúc trở lại trên giường mình, quan tâm hỏi Vu Quần "Em, không có sao chứ?" Vu Quần nghe được thanh âm quan tâm của Tràn Phi, lập tức mặt liền hồng triệt để. Cậu có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng trả lời "Không có việc gì". Sau đó liền đứng lên đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi nước, rửa sạch dấu tích xâm chiếm vừa rồi Trần Phi để lại trên thân thể.


Vu Quần bây giờ nói tâm không loạn là gạt người, cậu đối chính mình lập hạ lời thề, thế nhưng đến cuối vẫn là cùng Trần Phi dây dưa một chỗ. Nhưng là, lúc này Vu Quần lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, đã trốn không được vận mệnh, như vậy liền nghe theo sự an bài của vận mệnh đi. Nhưng là, về sau, Vu Quần sẽ không để cho cuộc đời mình dẫm lên vết xe đổ lúc trước nữa. Tắm rửa xong, Vu Quần nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nên nghĩ nhiều nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi.


Rì rì trở về giường, Vu Quần vừa nằm xuống, giương mắt đã thấy Trần Phi trong bóng tối đối mình mỉm cười, àm ngay cả con người bình thường luôn lạnh lùng, giờ phút này cũng nhiễm lên vui vẻ. Gương mặt trắng nõn của Vu Quần liền tự động đỏ lên. Trần Phi vốn dĩ rất ít cười, nhưng là, chỉ cần cười rộ lên đều đặc biệt mê người, giống như một đứa nhỏ to xác vô hại. Vu Quần ngại ngùng nhìn Trần Phi, sau đó liền xoay người đối mặt với vách tường, được rồi, cứ như vậy ở cùng một chỗ đi.


Trần Phi nhìn đến bóng lưng của Vu Quần, cười thực vui vẻ. Trải qua chuyện kia, tức giận của Trần Phi sớm đã tan thành mây khói rồi. Vu Quần không có cự tuyệt chính mình, Vu Quần chấp mình là người đàn ông của em ấy. Trần Phi lúc này vô cùng cao hứng, thật giống đứa trẻ cuối cùng cũng nhận được đồ chơi mà mình yêu thích. Mấy ngày nay Trần Phi tâm tình âm u cuối cùng cũng sáng bừng.


Về sau Vu Quần sẽ không đối mình nói ra những lời chán ghét kia nữa. Nghĩ đến lời Vu Quần mấy ngày trước đối mình gào thét, Trần Phi cảm thấy tâm thực khó chịu. Hắn không muốn Vu Quần đối mình kháng cự, càng không thích Vu Quần cùng người khác quá thân cận, nhất là cái người tên Hà Thượng Diễm kia. Trần Phi có một loại trực giác rất mành liệt, Hà Thượng Diễm sẽ đối với mình cùng Vu Quần có uy hiếp lớn nhất. Trần Phi ghét Vu Quần cùng bất cứ kẻ nào tiếp xúc, bất kể nam nữ, nếu như, có thể đem Vu Quần giấu đi, nhốt cậu tại một đảo không người thì thực tốt.


Ngày hôm sau, Vu Quần toàn thân đau nhức rời giường, thời điểm rời giường liên phát hiện Trần Phi đã ra ngoài. Vu Quần thất thần nghĩ đến, Trần Phi sớm như vậy đã đi nơi nào. Bởi vì tám giờ mới vào học, cho nên bình thường mọi người đều thức dậy muộn. Đêm qua thân thể bị thương, nhưng là, Vu Quần theo thói quen vẫn đúng bảy giờ thức dậy. Chính là, khi tình lại, mọi người vẫn còn ngủ, chỉ có Trần Phi là không thấy đâu.


Vu Quần rì rì vuốt phẳng ga giường sau đó đi đến phòng tắm. Nam Lăng nằm bên trên bị Vu Quần hoạt động bên dưới đánh thức, liền lung tung kêu "Ai nha, dậy sớm như vậy làm gì, quấy rầy lão tử ngủ." Nói xong liền mở mắt nhìn xem là cháu trai nào dám quấy rầy ông nội ngủ, bất quá, cúi xuống liền thấy Vu Quần đang xấu hổ mỉm cười nhìn mình.


"A... quấy rầy cậu rồi, tôi chú ý nhỏ tiếng một chút, cậu mau ngủ tiếp đi" Vu Quần nhỏ giọng đối Nam Lăng khóa mắt còn có một đống dử nói. Nam Lăng nhìn đến là Vu Quần, vội vàng từ trên giường ngồi dậy: "Nguyên lai là tiểu đệ đệ, dậy sớm như vậy làm gì, không cần chăm chỉ liều mạng như vậy a". Những người khác bị Nam Lăng lớn giọng đánh thức, người nào đó bực bội đối Nam Lăng ném qua một cái gối đầu, Nam Lăng bị Tô Hạo Nhiên ném nào để yên, lớn giọng hô:


"Ai nha, Tô Hạo Nhiên, cậu dám mưu sát lão tử!" Nam Lăng lớn giọng, đề-xi-ben nâng cao như heo bị chọc tiết, cuối cùng đem một con lười Cử Giai Hoa đánh thức. Tô Hạo Nhiên nhìn đến Cử Giai Hoa cũng bị đánh thức, sắc mặt lại càng không tốt. Nam Lăng nhìn tới sắc mặt hắn, tâm can liền run rẩy, vội vàng bò từ trên giường xuống, không dám đối mặt với ánh mắt khủng bố của Hạo Nhiên, ánh mắt kia giống như muốn lấy mạng mình vậy.


Nam Lăng từ giường trên trượt xuống, đối Vu Quần đứng bên giường cười cười nói "Vu Quần, chân thấy tốt hơn chưa, muốn hay không ca ca đem ngươi ôm vào phòng tắm, tựa như Trần Phi hôm qua vậy". Nói xong, Nam Lăng đối Vu Quần tà ác nhướn lông mày, giơ ra cánh tay "cường tráng" không có chút thịt nào của mình. Vu Quần nghe xong vội lắc đầu, cậu không muốn nhớ lại tối hôm qua bị Trần Phi ôm kiểu công chúa trở về đâu, thực sự là xấu hổ muốn chết.


Những người khác xuống giường rửa sạch mặt, Vu Quần cũng vệ sinh sạch sạch sẽ, chậm chạp đi tới bàn học bên giường. Nam Lăng gọi Vu Quần cùng bọn họ đi ăn sáng, nhưng là Vu Quàn nghĩ đến cơ thể mình, liền đối bọn họ nói "Các cậu đi trước đi. Một lúc nữa ra mua điểm tâm rồi tới lớp ăn sau." Mọi người thấy Vu Quần bộ dạng chậm chạp rì rì cũng không có gì dị nghị, dặn dò Vu Quần đi đường cẩn thận một chút, sau đó liền rời đi.


Vu Quần đứng cạnh bàn học sửa sang bọc sách của mình, định một hồi nữa đi nhà hàng mua chút cơm tới phòng học ăn. Vu Quần tuyệt đối không muốn thừa nhận, cậu cố tình chậm chạp như vậy là muốn chờ Trần Phi trở về. Chính là Trần Phi cũng không có khiến Vu Quần thất vọng, nhóm Nam Lăng vừa chân trước rời khỏi phòng, Trần Phi liền chân sau mang bữa sáng trở về. Trần Phi nhìn đến Vu Quần còn chưa đi, lập thức thở dài một hơi, đem bữa sáng hướng Vu Quần đi đến. Vu Quần có chút sợ hãi nhìn thân ảnh cao lớn của Trần Phi ngày càng tới gần, hắn sáng sớm không thấy bóng dáng là muốn mua bữa sáng sao?


Trần Phi đem bữa sáng đặt xuống, lôi kéo Vu Quần còn đang ngu ngơ vào lòng, liền đặt xuống một nụ hôn sâu. Vu Quần sợ hãi, rụt rè nâng lên cánh tay vòng qua cổ Trần Phi. Trần Phi thoáng dừng lại một chút, sau đó càng hung hăng hôn lên môi Vu Quần. Trần Phi hôn vẫn luôn là bá đạo như vậy, Vu Quần hiện tại cảm thấy hít thở đều khó khăn, toàn thân như nhũn ra ngồi trên đùi Trần Phi. Vu Quần thẹn thùng mở ra phần bữa sáng cho hai người, đối Trần Phi tâm tình không tệ ngồi phía sau nói ra "Cái kia, anh mau tới ăn đi, một lúc nữa phải vào lớp rồi".


Trần Phi con ngươi tĩnh mịch, lẳng lặng nhìn đến gương mặt đỏ bừng của Vu Quần. Bé thỏ con không có cự tuyệt mình, thật tốt, sinh hoạt như vậy thật tốt đẹp. Trần Phi cùng Vu Quần ăn xong liền cùng nhau đi tới phòng học, nhưng là thời điểm sắp bước vào lớp, Trần Phi lại dừng bước, đối Vu Quần nói "Em đi vào trước đi!" Vu Quần có chút khó hiểu nhìn Trần Phi dừng bước, gương mặt tỏ vẻhiện tại sắp vào học rồi a, mau vào lớp. Nhưng là, nhìn đến bộ dạng Trần Phi kiên trì, Vu Quần liền cúi đầu đi vào phòng học.


Ngồi vào vị trí một lúc lâu, Vu Quần mới nhìn thấy Trần Phi mặt không biểu tình bước vào lớp, Vu Quần rất không minh bạch, Trần Phi vì cái gì bỗng dưng như vậy? Không cùng mình bước vào lớp a? Vu Quần không ngừng tự hỏi. Đợi Trần Phi ngồi vào vị trí của hắn, Vu Quần mới xoay mặt nhìn Tần Giai Giai, cậu hiện tại mới nghĩ ra, vì cái gì tối qua Trần Phi tức giận như vậy rồi. Một nguyên nhân hẳn là mình giúp Tần Giai Giai đưa thư tình cho hắn đo, Vu Quần có chút rối rắm nhìn đến Tần Giai Giai hai mặt hiện tại còn đang sưng đỏ.


"Tần Giai Gia, cậu không sao chứ?" Tần Giai Giai hai mặt sưng giống như hạt đào, nghe Vu Quần ân cần hỏi thăm lại càng muốn khác, Vu Quần liền vội vàng móc giấy ăn ra đưa cho Tần Giai Giai. Tần Giai Giai hấp hấp cái mũi, đối Vu Quần miễn cưỡng nở nụ cười


"Vu Quần, cảm ơn cậu, tớ không có việc gì, qua ngày mai là không có việc gì rồi". Tần Giai Giai hiện tại lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy hận một người, vố dĩ là rất yêu thích người kia thế nhưng hắn lại trước mặt mọi người châm chọc mình. Khiến cho cả lớp đều biết mình đơn phương thích hắn, Tần Giai Giai tối hôm qua trở về liên khóc suốt một đêm, cô thực sự rất hận Trần Phi.


Vu Quần lo lắng nhìn tới Tần Giai Giai mắt đầy hận ý, nhẹ nhàng trong lòng thở dài một cái. Trần Phi chính là như vậy, thứ hắn không thích liền sẽ hung hăng vứt bỏ, một điểm tình cảm cũng sẽ không lưu lại. Vu Quần bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Trần Phi troing tương lai, tính cách như vậy về sau gây nhiều thù hằn thì phải làm sao đây?


Nếu như, Trần Phi lúc này biết Vu Quần hiện tại vì tương lai của mình mà lo lắng không biết sẽ cao hứng thành bộ dạng gì, có lẽ ôm Vu Quần cường bạo rồi lại cường bạo a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.