Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 12: Ghen





Bình thường khi đi học, Trần Phi tuyệt đối sẽ không cùng Vu Quần mở miệng nói một câu, cho dù gặp mặt cũng chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Vu Quần, sau đó quay lưng rời đi. Ban đầu, Vu Quần vì chuyện này cảm thấy thực tổn thương. Vì cái gì mà Trần Phi đối với mình như vậy? Bọn họ hiện tại đã là cái dạng quan hệ này, Trần Phi còn muốn làm gì a?


Thằng đến có buổi tối một ngày nọ, Vu Quần bị Trần Phi kéo đến góc cầu thang ôm hôn một phen, Vu Quần rốt cuộc nhịn không được, có chút mất mát hỏi Trần Phi "Anh vì cái gì ban ngày đều không chịu cùng em nói một lời?" Nói xong, Vu Quần liền cúi đầu, không dám nhìn tới Trần Phi, sợ rằng Trần Phi sẽ nói ra những điều khiến minh khổ sở. Trần Phi có chút bất đắc dĩ ôm chặt Vu Quần, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Đồ ngốc này, em là muốn cho toàn bộ thế giới biết em cùng một học sinh cá biệt rất thân thiết sao? Chẳng lẽ em muốn giáo viên tìm mình nghiêm khắc tiến hành giáo dục tư tưởng?"


Vu Quần có chút kinh ngạc giương mắt nhìn Trần Phi, nguyên lai là như vậy, Vu Quần có chút ngại ngùng. Cậu không nghĩ tới Trần Phi ban ngày luôn bất hòa với mình, không chịu cùng mình trò chuyện, nguyên nhân dĩ nhiên lại vì muốn mọi người không đối mình dị nghị. Vu Quần biết rõ, ở lớp của bọn họ, thành tích của Trần Phi thực sự rất nát, lúc trước cũng có rất nhiều người đều thắc mắc, Trần Phi cái dạng thành tích như vậy làm thế nào thi đậu trường trọng điểm cấp tỉnh a, chẳng lẽ đi cửa sau.


Vu Quần đối chuyện này cũng rất tò mò, Trần Phi rốt cuộc làm như nào mới đỗ vào trường cấp ba? Cậu nhớ rõ kiếp trước Trần Phi là kẻ không có tiền, cho dù về sau đích thực có tiền, nhưng là việc này xảy ra sau khi bọn họ cùng chung sống. Hai mươi tuổi Trần Phi vẫn là một tên côn đồ nghèo kiết xác a. Tài sản duy nhất của hắn chính là căn gác tồn tàn kia cùng một chiếc xe gắn máy cũ nát, với điều kiện khi đó, Trần Phi tuyệt đối sẽ không có khả năng đỗ vào trường cấp ba trọng điểm này.


Cậu cũng chưa từng nghe Trần Phi đề cập qua hứn có tiền hay thần thích gì đó. Xác thực mà nói, kiếp trước vào lúc cùng Trần Phi chung sống, cậu mơ hồ hiểu rõ Trần Phi người này một người thân thích cũng không có. Nhưng là... những nghi vấn này một mực nằm yên trong lòng Vu Quần, không có cơ hội hỏi ra miệng.


Vu Quần cùng Trần Phi cứ như vậy nằm dưới mặt đất dây dưa, lưu luyến ở góc khuất chân cầu thang. Từ khi Trần Phi đem Vu Quần ăn sạch, hắn cũng không có tiếp tục đem Vu Quần đến đây làm gì quá trớn. Bởi vì, Trần Phi cho rằng nơi này quả thực vừa chặt hẹp vừa bất tiện, không thể ở nơi này thỏa mãn ăn Vu Quần a.


Hơn nữa, Vu Quần hiện tại còn nhỏ, em ấy không thể thừa nhận dục vọng đáng sợ của chính mình. Lần kia sau khi cưỡng bức Vu Quần, đến chiều ngày hôm sau Vu Quần liền phát sốt cùng tiêu chảy trọn vẹn ba ngày mới dần tốt lên, thực sự khiến hắn lo lắng đến muốn điên rồi. Trần Phi hiện tại chỉ có thể kìm nén dục vọng của chính mình, chờ đợi thời điểm Vu Quần lớn lên một chút liền tốt rồi.


Trần Phi mỗi ngày trở về phòng đều rất khuya. Hàng ngày vào mười giờ tối, Trần Phi đều lặng lẽ đứng ở chỗ khuất trước phòng tự học chờ Vu Quần, sau đó khi Vu Quần trở về ký túc, hắn mới yên lặng đi theo sau cậu. Sau đó đem Vu Quần kéo đến góc cầu thang hoặc địa phương vắng vẻ nào đó vuốt ve an ủi một phen. Bởi vì sợ Trần Phi thú tính đại phát, một tháng này Vu Quần cũng không dám đi tìm Hà Thượng Diễm nữa. Nhưng là, Vu Quần không đi tìm Hà Thượng Diễm không có nghĩa Hà Thượng Diễm cũng sẽ không tìm cậu.


Nam Lăng ra mở cửa phòng ký túc xá liền thấy được một nụ cười rạng rỡ vui vẻ, Nam Lăng nao nao, người này là ai a? Hà Thượng Diễm nhìn đến bộ dạng ngu ngơ của Nam Lăng, liền lịch sự đối Nam Lăng mỉm cười "Xin hỏi, Vu Quần có ở bên trong không?". Bây giờ là mười một rưỡi đêm rồi, tất cả mọi người đều đã trở về, đương nhiên là Vu Quần cũng vậy, tuy rằng hai người bọn họ mới ở bên ngoài an ủi một phen. Vu Quàn nghe thấy âm thanh phía ngoài cửa rất giống giọng của Hà Thượng diễm, vội vàng xuyên thẳng dép lê chạy ra cửa.


"Hà Thượng Diễm, tôi ở đây." Vu Quần kinh ngạc thấy Hà Thượng Diễm tới tìm mình cũng có kinh hỷ, đã sớm quên đi lời cảnh cáo của người nào đó vào một tháng trước. Nam Lăng nghi hoặc gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn Hà Thượng Diễm cùng Vu Quàn đi ra phía hành lang nói chuyện. "Đó là ai vậy? Sau lại quen biết Quần Quần nhà chúng ta a?"


Viên Thanh Hoa lắc đầu ý nói không biết, Viên Thanh Hoa vốn dĩ rất ham mê game online, chính là một trạch nam điểm hình, đương nhiên không biết nam sinh thành tích đứng đầu toàn trường cũng rất bình thường. Cử Giai Hoa trên giường đọc manga cũng không có thời gian để ý đên câu hỏi của Nam Lăng. Tô Hạo Nhiên ôm máy tính ngồi trên giường, mắt chăm chú nhìn Cử Giai Hoa, nghe thấy câu hỏi của Nam Lăng, liền đẩy kính trên sống mũi:


"Hà Thượng Diễm, nam sinh đạt điểm tuyệt đối thi tuyển vào trường chúng ta, năm tuổi bắt đầu đi học, Piano trình độ cấp 10, vi-ô-lông đạt cấp 9, cha là Giáo sư đầu ngành Học viện Âm nhạc Quốc gia, mẹ là một nhà nghệ sĩ âm nhạc dân tộc, ông nội là nhà thư pháp nổi tiếng, cậu ta có ba người bác, một người chú, hai người cô. Trước mắt tôi chỉ biết bác cả cậu ta là thị trưởng, những người khác không rõ lắm. Lúc trước Hà Thượng Diễm đạt điểm tối đa ở kỳ thi vào cấp ba, cha mẹ vốn dĩ muốn đem cậu ta tổng đi du học, nhưng là Hà Thượng Diễm không muốn, nguyên nhân không rõ."


Tô Hạo Nhiên vừa nói dứt lời, mọi người trong phòng đều hướng mắt nhìn đến hắn. Cử Giai Hoa thả cuốn manga trên tay xuống, quay đầu buồn bực mà hỏi "Cậu vì sao biết rõ như vậy?" Tô Hạo Nhiên quay đâu, nắm lấy con búp bê dúi vào lòng Cử Giai Hoa, nói "Cậu quên mất chức vụ cảu tôi là gì?" Cử Giai Hoa lúc này mới chợt hiểu ra, Bí thư hội học sinh trường đương nhiên biết không ít chuyện a! Cứ Giai Hoa nhún nhún vai ôm con búp bê tiếp tục đọc manga, dù sao Hà Thượng Diễm gì đó cũng không liên quan đến chuyện của mình.


Nam Lăng cầm khăn mặt phun ra một câu thô tục "Móa, thực con mẹ nó bá khí, bất quá, người như cậu ta như thế nào lại quen biết Vu Quần?" Mọi người nghe xong liền lắc đầu, Trần Phi nằm trên giường nghe mọi người thảo luận về Hà Thượng Diễm, ánh mắt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Vu Quần đem Hà Thượng Diễm kéo đến hành làng, có chút ngại ngùng gãi đầu nói "Cái kia... gần đây là tôi có chút việc bận, thế nên không có đi tìm cậu." Đối với lời nói dối của mình với Hà Thượng Diễm, Vu Quàn cảm thấy thực túng quẫn, đối người bên cạnh bày ra biểu tình giống như rất có lỗi. Hà Thượng Diễm nhìn đến biểu lộ mất tự nhiên của Vu Quần, buồn cười sờ sờ mớ tóc mềm mại trên đầu cậu, đây chính là động tác hắn thích làm nhất. Cũng không biết có phải bởi vì thoạt nhìn Vu Quàn rất đáng yêu không, hắn luôn ưa thích sờ sờ mái tóc của Vu Quần.


"Khó trách, tôi nói gần đây vì thế nào mà cậu không tìm tôi hỏi bài, bất quá, về sau nếu có gì không hiểu nhớ đến tìm tôi, đây là vài một ít sách tham khảo, chị họ tôi hôm nay mua cho, nhưng là, tôi đã có rồi, nên đem đến cho cậu!" Hà Thượng Diễm đem sách trong tay nhét vào lồng ngực Vu Quần, Vu Quần kinh ngạc ngẩng đầu, càng thêm không còn mặt mũi đối diện Hà Thượng Diễm, nhưng là, cậu cũng biết không nên nói lời cự tuyệt, đành lẩm bẩm nói "Cảm ơn".


"Cám ơn cái gì, chúng ta không phải là bạn bè sao? Chẳng nhẽ cậu không coi tôi là bạn?" Hà Thượng Diễm làm bộ tức giận đối Vu Quần nói ra, Vu Quần sốt ruột vội vàng giải thích "Không có, tôi không phải là ý này, cái kia... tóm lại là cảm ơn cậu." Đúng vậy, cậu và Thượng Diễm là bạn bè, không thể vì Trần Phi nói không cho mà cậu liền cùng Hà Thượng Diễm không kết giao, Vu Quần cũng cần không gian tự do a.


Hiểu ra điều này, Vu Quàn liền đối Hà Thượng Diễm lộ ra dáng vẻ tươi cười, Hà Thượng Diễm nhìn đến Vu Quần đều cười đến hai mắt sáng long lanh, nội tâm liền cảm thấy mềm mại. Hắn thực đúng là sợ Vu Quàn sẽ không chịu cùng mình làm bạn bè nữa, nguyên nhân là do gia đình hai người bọn họ chênh lệch. Hà Thượng Diễm tuy rằng luôn vui vẻ hòa đồng, nhưng bạn bè của hắn đều rất ít, cơ hồ là không có, mọi người có lẽ vì tâm tư đố kỵ, không muốn cùng người quá ưu tú thân cận.


Hà Thượng Diễm là thật tâm muốn cùng Vu Quần làm bạn bè, bởi vì Vu Quần rất đơn thuần, tinh khiết tựa như đồng hoa xanh ngát ở vùng quê, tươi mát lại không ô nhiễm. Hai người dẹp đi trở ngại trong lòng cùng nhau hàn huyên một hồi, sau đó còn rất vui vẻ vẫy tay từ biệt. Trước khi trở về, Hà Thượng Diễm còn hẹn Vu Quần thứ bảy cùng nhau đi tới bảo tàng, vì thứ bảy này là lễ Quốc khánh, trường học cho bọn họ nghỉ ba ngày, thứ bảy đi bảo tàng hẳn là không có vấn đề gì đi. Nhưng là Vu Quần vẫn thoáng do dự một chút, cậu không có dám can đoan, Trần Phi có chịu cho mình đi chơi vào thứ bảy hay không.


Ôm sách tham khảo, tiến bào ký túc xá, mọi người đều thấy được Vu Quàn trong mát tràn ngập vui vẻ, Nam Lăng có chút bực bội hỏi Vu Quần "Vu Quàn, cậu vì sao lại quen Hà Thượng Diễm vậy?" Vu Quần có chút bận tâm liếc mắt về phía Trần Phi, nhưng là, chỉ thấy Trần Phi nằm trên giường vừa mới xoay lưng về phía mình. Vu Quần đối bóng lưng Trần Phi ngu ngơ vài giây, tâm thoáng lộp bộp một phát, là đang tức giận sao?


Vu Quần đem tình cảm lúc trước mình cùng Hà Thượng Diễm gặp nhau ở cuộc thi cấp Quốc gia kể cho mọi người, mọi người thế mới biết, nguyên lai là hai người như vậy mới quen nhau. Đã được giải đáp thắc mắc, mọi người liền lục tục đi ngủ. Vu Quần đem sách tham khảo xếp gọn gàng trên bàn, những sách này... toàn bộ đều là bản chính, nghèo khó giống như Vu Quần tuyệt đối mua không nổi. Vu Quần nhìn sách lại nghĩ đến, có phải mình rất quá đáng không, Hà Thượng Diễm đối tốt với mình như vậy, mình lại nói dối hắn, còn nghe lời Trần Phi không gặp hắn nữa.


Nằm trên giường, Vu Quàn lần đầu xoay người chăm chú nhìn bóng lưng của Trần Phi. Cả đêm, Trần Phi đều không có xoay người lại, Vu Quàn trong nội tâm thực khó chịu, Trần Phi sẽ không giận mình đi! Nhưng là, Hà Thượng Diễm là bạn bè của mình, Trần Phi không thể nào hạn chế cậu kết bạn được, hơn nữa Hà Thượng Diễm cũng làm người bạn mình rất quý mến. Vu Quần nghĩ đến lần này dù Trần Phi có tức giận, cậu cũng sẽ không có lùi bước, cậu muốn giữa hai người cần bình đẳng, cậu muốn giành quyền tự do, vì thế sẽ đấu tranh đến cùng.


Nhưng là, Vu Quần uể oải nghĩ đến, Trần Phi như thế nào còn không quay người lại, thời điểm bình thường, bọn họ đều là nằm trên giường, mắt giao nhau đến mười giây đồng hồ, sau đó mới an tâm đi ngủ, chỉ là lần này, Trần Phi thế nhưng không chịu quay người.


Vu Quần một ngày nay đều cảm thấy không thoái mái, đơn giản là Trần Phi cùng cậu đã cả ngày không có nói chuyện. Tuy tối này Trần Phi cùng mình đi từ phòng tự học trở về, nhưng là, từ dầu đến cuối Trần Phi đều là đi ở phía sau Vu Quần, không có giống như mọi ngày đi đến chỗ tối liền cùng nhau nắm tay trở về. Một tháng này, Vu Quần đều cảm thấy thực nhẹ nhàng cùng khoái nhạc, giống như bọn họ trở về hai năm ngọt ngào ở kiếp trước, cứ như vậy hồn nhiên, cứ như vậy còn trẻ.


Nhưng là, đêm nay Vu Quàn bất đắc dĩ nghĩ đến, Trần Phi lần này ăn dấm chua quá khó hiểu đi. Trần Phi bá đạo đi đâu rồi? Trước kia mỗi lần Trần Phi ghen, hắn đều luôn đem Vu Quần làm đến không xuống giường được, chứ không giống như hiện tại, một câu cũng không nói, giống như đứa trẻ to xác không có được món đồ chơi mình muốn, ở một bên sinh ra hờn dỗi.


Vu Quần ở sau lưng Trần Phi, vụng trộm nở nụ cười, lúc này Trần Phi thật sự giống đứa trẻ. Tuy rằng Trần Phi đang ghen, nhưng nội tâm Vu Quần cảm thấy rất vui vẻ, cái này chứng minh, Trần Phi người này trong lòng có mình. Nhưng là, Trần Phi cũng không thể không nói lý lẽ như vậy a! Phải nói cho hắn hiểu, Hà Thượng Diễm cùng mình chỉ là bạn tót thôi, Trần Phi không nên chấp nhất việc mình đoạn tuyệt quan hệ với Hà Thượng Diễm.


Ngày hôm sau, càng tiến lại gần bóng lưng cao lớn của người kia, Vu Quần lại càng cảm thấy thực tức giận, trực tiếp dừng lại nguyên chỗ, không đi nữa. Hiện tại Vu Quần mới không them sợ Trần Phi mặt lạnh nữa rồi, cái kia đều là hù dọa người khác. Trải qua một tháng ở chung, Vu Quần phát hiện, Trần Phi đối với mình mặt lạnh sinh khí chính là con hổ giấy, một chút tính uy hiếp cũng không có. Đứng nguyên tại chỗ 30 giây, người phía trước cũng không đi nữa, dừng lại một chút, sắc mặt hung ác hướng đến Vu Quần đi tới.


Vu Quần khóe miệng lặng lẽ câu lên, cười cùng tiểu hồ ly đồng dạng, cứ trừng đi! Hiện tại cậu không có sợ Trần Phi nữa, Trần Phi mặt đen như Diêm vương đi tới cạnh Vu Quần, con ngươi lạnh lùng tĩnh mịch thật sâu chăm chú nhìn Vu Quần. Vu Quần đồng dạng dùng ánh mắt tinh sáng của mình nhìn lại Trần Phi. Kết quả, Trần Phi bại trận rồi, lôi kéo Vu Quần đi đến một chỗ ẩn phía sau đại thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.