Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 17: Chuyện xấu của Trần Phi





Giữa trưa ngày thứ hai, Vu Quần cầm bánh mì Trần Phi mua cho từ sáng đem ra ăn. Lúc này, mọi người đều đi ăn cơm, nhưng vì Trần Phi không cùng cậu nên Vu Quần cũng không có tâm trạng dùng bữa. Từ khi cùng Trần Phi xác lập tình cảm, Vu Quần không muốn mình và Trần Phi phải xa nhau dù chỉ một chút. Cậu cũng không sợ mọi người nói này nói nọ, cho nên, bọn họ luôn là cùng đi cùng về. Bốn người trong phòng thấy thế, chỉ chọn chọn lông mày, kinh ngạc một phen sau đó cũng không hỏi rõ vì sao Vu Quần và Trần Phi lại thường xuyên ở chung một chỗ.


Biểu hiện gần đây của Vu Quần và Trần Phi giống như bạn thân, nhưng có ai mà biết được, bọn họ là vô cùng vô cùng "thân thiết". Vu Quần lấy sách che đi gương mặt đang dần biến đỏ. Tối hôm qua Trần Phi thực sự hơi quá đáng, vậy mà lại dám to gan như thế. Hắn ở trong phòng tắm ăn cây cải nhỏ của cậu. Vu Quần mỗi lần nghĩ đến cái màn xấu hổ này chỉ muốn tìm một hố cát vùi đầu xuống, không đi ra nữa. Đúng là quá phận, Trần Phi bây giờ càng lúc càng lớn mật rồi.


"Vu Quần, làm sao thế? Phát sốt à? Sao mặt đỏ vậy!" Cử Giai Hoa mới trở về ký túc xá tò mò nhìn Vu Quần mặt đang đỏ bừng, rồi lại cởi cái áo ướt đẫm mồ hôi của mình, quay người cầm lấy chậu rửa mặt muốn bước vào phòng tắm.


Vu Quần nhìn thấy dáng người cường tráng của Cử Giai Hoa lại liên tưởng tới Trần Phi nên càng thêm xấu hổ, ấm úng đối Cử Giai Hoa nói: "Không phát sốt, hơi nóng chút thôi." Cử Giai Hoa hồ nghi nhìn Vu Quần, bây giờ đã là tháng mười một rồi, vậy mà còn nóng? Nhưng Cử Giai Hoa cũng chỉ nhún nhún vai rồi bước vào phòng tắm. Ba người còn lại lục tục trở về phòng, Vu Quần cũng đã ăn xong bánh mỳ, nằm ở trên giường, ôm một quyển sách Anh văn chăm chú đọc.


Nam Lăng nhàm chán đi tới đi lui trong phòng, không biết là đến cùng đang nghĩ cái gì. Sau đó không rõ hắn đi bao nhiêu vòng, rốt cuộc cũng có người không chịu nổi, Viên Thanh Hoa rút tai nghe, đối Viên Thanh Hoa quát: "Em gái chú, đi tới đi lui, đầu anh mày đều choáng luôn rồi, khó trách anh mày cả ngày cũng không qua được ải này." Nam Lăng ngẩng đầu phẫn nỗ trừng Viên Thanh Hoa: "Trình độ có hạn, thế mà chú mày lại dám trách anh. Nếu không phải anh đang bận suy nghĩ thì đã thay chú vượt ải rồi. Chú mày đúng là con ốc sên mãi không bò được qua ải."


Vu Quần buông sách, có hút khó hiểu nhìn Nam Lăng bình thường vẫn luôn dễ tính, hôm nay lại có chút lạ. Hắn gặp khó khăn gì sao? Không đợi Vu Quần hỏi, đã có người thay cậu nói, Tô Hạo Nhiên thả cuốn sách trong tay xuống, đẩy đẩy kính mắt: "Có khổ tâm gì thì mau nói ra, cho anh em mua vui một chút nào."


Nam Lăng bất mãn trừng một cái... Bạn cùng phòng không có lương tâm!!!


"Mày nói xem, đàn ông bị làm sao mà lại thích đàn ông chứ?!" Vu Quần nghe xong mặt trắng đi một chút, sợ hãi nghĩ đến, bị bọn họ phát hiện rồi sao? Viên Thanh Hoa nghe xong "Xùy ~" một tiếng, hắn cảm thấy đây là một vấn đề rất ngu ngốc, hắn mặc kệ Nam Lăng, mang lại tai nghe, tiếp tục giết quái. Tô Hạo Nhiên ánh mắt lưỡng lự nhìn Nam Lăng còn đang hoang mang lo lắng, hỏi: "Tự dưng sao lại nghĩ đến vấn đề này?"


Mặt Vu Quần hiện tại thấy rất nóng, sau lưng cậu bây giờ cũng toàn mồ hôi, nhất là lúc vừa nãy Nam Lăng lơ đãng liếc mình một cái. Nam Lăng bực bội cau mày, gãi gãi đầu, rốt cục nói ra điều khiến mình nhẫn nhịn cả tối ngày hôm qua. "Móa nó, còn không phải do thằng bạn cấp hai – Hàn Lâm đáng giận kia sao. Mẹ nó chứ tối qua, thằng chó đấy dám đùa giỡn anh, còn nói yêu anh mày. Em gái nó chứ, anh lúc ấy thiếu chút nữa đấm cho nó một cái. Tức chết anh rồi, các chú biết không, hắn dám nắm tay anh mày không chịu buông. Tối hôm qua anh đem tay rửa đến bong mấy tầng da rồi, chỉ thiếu không mua axit sunfuric về ngâm thôi."


Rốt cuộc cũng nói, Nam Lăng nhẹ nhõm thở ra một hơi, thật là thoải mái mà. Nam Lăng cũng không cho rằng mấy chuyện này cần phải bí mật. Dù sao nói ra rồi thì để mọi người nghĩ kế giúp, tối hôm qua kìm nén suýt chút nghẹn chết hắn rồi. Tối qua ngu ngốc không nói, đều đã nhịn cả một đêm.


Vu Quần vụng trộm thở ra một hơi, cầm lấy sách Anh văn tiếp tục đọc. Tô Hạo Nhiên cũng khôi phục lại ánh mắt bình thường, đối Nam Lăng cũng không có biện pháp nào, nói: "Thì chú mày cứ coi mấy lời này là vui đùa là được rồi." Nói xong cũng không thèm quản Nam Lăng nữa, tiếp tục làm chuyện của mình. Nam Lăng càng cảm thấy hoang mang, thế này khác gì chưa nói. Tất cả mọi người làm việc của mình, Nam Lăng lại bắt đầu đi lại trong phòng. Cử Giai Hoa từ phòng tắm đi ra đã thấy Nam Lăng đang đi vòng tròn.


Lau đi nước còn đọng trên tóc, Cử Giai Hoa buồn bực hỏi Nam Lăng, Nam Lăng lại kể ra chuyện phức tạp của mình. Cử Giai Hoa nghe xong cười ha ha, "Cái này mà cũng phải suy nghĩ, nó nắm tay thì chú hất ra, đấm cho nó một cái, cảnh cáo cho nó biết chú mày là đàn ông trăm phần trăm, chỉ thích em gái thơm thơm ngọt ngọt thôi. Đàn ông với đàn ông ấy hả? Ặc, đúng là buồn nôn mà. Hàn Lâm kia chắc chỉ hù dọa thôi, chú có chắc là không đắc tội nó không?"


Tô Hạo Nhiên nắm chặt con chuột trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn Cử Giai Hoa đang không ngừng lảm nhảm với Nam Lăng, hắn hiện tại vô cùng vô cùng muốn đem con chuột phi thẳng vào mặt Nam Lăng. Đang yên lành mẹ nó nói đề tài này làm gì, đã thế còn cùng Cử Giai Hoa nhiệt tình thảo luận. Bà nó, lễ Quốc khách ông đây vất vả lắm mới ám chỉ được một chút với Giai Hoa đều bị nó làm hỏng việc rồi.


Vu Quần nhìn bộ dạng Cử Giai Hoa lòng đầy căm phẫn, bất đắc dĩ cười cười. Dù sao cũng không phải chuyện của mình và Trần Phi, mình cứ chăm chỉ ôn bài đi, còn một tháng nữa là thi học kỳ rồi. Cái này cũng đồng nghĩa hơn một tháng nữa là nghỉ đông rồi, cậu không muốn phải xa Trần Phi, nghĩ đến việc phải cùng Trần Phi tách ra một thời gian, Vu Quần liền cảm thấy không còn sức lực làm chuyện gì nữa. Vu Quần đoán được bây giờ Trần Phi đang ở đâu. Nghĩ đến tối hôm qua chứng kiến một màn kia, lòng Vu Quần lại nóng lên. Nhưng cậu lại khổ sở nghĩ đến, lúc mọi người đang vui mừng chào đón năm mới, Trần Phi sẽ cô đơn ở một mình a!


Nghĩ đi nghĩ lại Vu Quần bắt đầu có chút mơ mơ màng màng sau đó ngủ quên mất, thẳng đến lúc cảm nhận được trên mặt mình ngưa ngứa, Vu Quần mới mệt mỏi mở hai mắt ra, mông lung nhìn Trần Phi đang cười với mình. Vu Quần vội vã ngồi bật dậy, vừa rồi Trần Phi hôn mình, trong phòng vẫn đang có người a!!! Vu Quần mặt mũi kinh hoàng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ có hai người bọn họ, lập thức thở dài một cái. Bĩu môi, bất mãn nhìn vẻ trêu tức trên mặt Trần Phi. Nhưng nhìn đến Trần Phi lộ ra vẻ mệt mỏi, Vu Quần lại đau lòng vuốt ve mặt hắn.


"Anh buổi sáng đi đâu vậy? Còn không đi học nữa, tháng tới là thi học kỳ rồi, hay là buổi tối anh đến phòng tự học cùng em đi." Vu Quần lơ đãng hỏi Trần Phi, cậu không dám nói thẳng ra Trần Phi đừng đi làm công nữa. Vu Quần biết rõ là Trần Phi muốn che dấu bí mật này với mình.


Trần Phi nâng hai tay quàng qua vai Vu Quần, đem đầu cọ lên trán của cậu, hai mắt dịu dàng nhìn Vu Quần, "Không vui sao? Đừng lo, anh không đi làm chuyện xấu đâu." Vu Quần giương mắt, giống như đang hỏi, làm sao anh biết em đang nghĩ gì. Trần Phi mặc dù không cười, nhưng hai mắt đều tràn đầy vui vẻ, "Anh tuần sau sẽ đi theo em chăm chỉ ôn thi, đến lúc đấy em phải giúp anh học bổ túc. Thế nào hả, Hoàng tử Toán học?"


Vu Quần mặt ngượng ngùng, ra vẻ hung ác vỗ bả vai Trần Phi, nói: "Anh nhanh đi, sắp vào giờ học rồi." Tràn Phi thừa dịp Vu Quần đang ngồi trên giường, đem Vu Quần ôm lên đùi mình. Vu Quần quát to một tiếng: "Đang ở ký túc xá đó." Nhưng đáp lại Vu Quần chỉ có đôi môi nóng rực cùng hơi thở dốc ồ ồ của Trần Phi. Vu Quần bất đắc dĩ ôm lấy cổ Trần Phi, ngoan ngoãn đáp lại hắn. Trần Phi đè lên Vu Quần hương nghuyễn trong lòng mình, thỏa mãn thở ra một tiếng.


***


Lúc còn một phút nữa là chuông vào reo, cuối cùng Vu Quần tức giận trừng mắt và Trần Phi nhàn nhã mới cùng đi vào lớp học. Vu Quần xấu hổ nghĩ đến, Trần Phi đáng giận lại dám cướp cò lần nữa, thiếu chút nữa thì hai người đi muộn rồi. Vu Quần bực tức ngồi vào chỗ của mình. Lúc Trần Phi đi qua Vu Quần làm như vô ý mà xoa xoa tóc cậu một chút khiến cho Vu Quần lại một hồi xấu hổ.


Mọi người trong lớp vừa thấy Trần Phi đi đến, lập tức nhốn nháo cả lên. Vu Quần khó hiểu nhìn mọi người coi Trần Phi như đại minh tinh, có vấn đề gì sao? Trước kia cũng chưa từng thấy mọi người đối Trần Phi nhiệt tình như thế nha. Vị bạn cùng bạn Hoàng Tiểu Miêu thần thần bí bí nói với Vu Quần, "Vu Quần, cho cậu biết một bí mật, tối hôm qua có người thấy Trần Phi lãng mạn ôm bạn gái dưới trời tuyết bay đấy." Vu Quần lập tức mặt hóa đá, miệng há ra lại ngậm lại. Không thể nào! Bị người khác phát hiện rồi!!! Nhưng... thế nào lại thành bạn gái vậy.


Vu Quần có chút khiếp nhược hỏi Hoàng Tiểu Miêu "Cậu nghe ai nói đấy, Trần Phi có bạn gái? Tớ ở cùng phòng sao lại không biết?" Hoàng Tiểu Miêu đắc ý nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vu Quần, "Hắc hắc, cái này chính là chủ đề hot nhất năm nay, cậu thế mà không biết. Trần Phi là Vương tử băng sơn, sớm đã cướp đi bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ rồi. Nhưng mà, vào tối hôm qua, có người chứng kiến Trần Phi ôm một mỹ nữ dáng người cao gầy xoay tròn trong sân. Cái này khiến cho bao nhiêu trái tim tan vỡ. Chuyện này khẳng định là thật rồi. Bất quá, mọi người đang đoán xem bạn gái Trần Phi có phải hoa hậu giảng đường – Hứa Tử Yên không. Bởi vì hiện tại chỉ có cô ấy là phù hợp với miêu tả nhất."


Vu Quần nhìn đến gương mặt đầy đắc ý của Hoàng Tiểu Miêu, trong lòng vụng trộm thở dài một hơi. Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến Trần Phi ở trường được nhiều người thích như thế. Đã vậy còn được gọi là Vương tử băng sơn a. Đối với bát quái mà Hoàng Tiểu Miêu vừa nói, Vu Quần cũng không để ý nhiều. Bây giờ là giai đoạn ôn thi, cậu vẫn nên đem thời gian vùi đầu vào học thì tốt hơn. Còn về sự kiện bạn gái của Trần Phi tối hôm qua, Vu Quần nhún nhún vai, quay người nhìn Trần Phi coi như không có chuyện gì xảy ra đang nằm trên bàn ngủ, Vu Quần thấy cũng không cần lo lắng nữa.


"Mà Vu Quần, hôm nay cậu đến muộn nha, tớ ngồi chờ cậu lâu lắm rồi đấy. Này, chocolate này chú tớ mang từ Mỹ về đấy. Cho cậu này, ăn đi." Hoàng Tiểu Miêu lúc này mới nhớ ra, vội vàng móc từ cặp xách ra mấy túi kẹo được bọc xinh đẹp, cười tủm tỉm đưa cho Vu Quần.


Vu Quần cũng vui vẻ nhận chocolate, cảm ơn Hoàng Tiểu Miêu, "Hôm nay tớ ngủ quên mất. Bất quá cảm ơn chocolate của cậu, tớ cực thích ăn đồ ngọt." Hoàng Tiểu Miêu hiểu rõ gật đầu, "Tớ cũng hay ngủ quên lắm, cho nên bình thường tớ luôn đặt ba cái đồng hồ báo thức, đảm bảo sẽ không dậy muộn nữa."


Vu Quần trên mặt xuất hiện ba đường hắc tuyến, ba cái đồng hồ báo thức? Cậu một cái cũng không có đây này.


Trường trung học cấp tỉnh có một truyền thống, đó là mỗi khi sắp tới thời gian thi cuối kỳ, học sinh sẽ phải tới hội trường nghe bài diễn thuyết động viên học tập. Mục đích là để nhắc nhở mọi người chăm chỉ ôn thi cho tốt, một tháng này cố gắng học tập. Hôm nay chính là ngày bọn Vu Quần phải đi đến nghe bài diễn thuyết.


Ngồi ở chỗ được xếp theo quy định trong hội trường, Vu Quần nhìn thấy Hà Thượng Diễm đang thay mặt học sinh toàn trường lên phát biểu. Vu Quần rất luôn áy náy với Hà Thượng Diễm, Hà Thượng Diễm giúp đỡ cậu nhưng cậu lại vì Trần Phi mà không dám cùng y quá thân thiết. Hoàng Tiểu Miêu ngồi bên cạnh Vu Quần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.


"Vu Quần, Hà Thượng Diễm thật lợi hại nha. Nếu như tớ có thể giỏi như vậy thì thật tốt. Hơn nữa Hà Thượng Diễm còn vừa cao vừa đẹp trai nữa, nếu tớ lớn lên giống cậu ấy, sẽ đi tìm một xấp bạn gái nha."


Vu Quần bất đắc dĩ nhìn Hoàng Tiểu Miêu cao chưa đến một mét bảy, lại nhìn Hà Thượng Diễm thân cao mét tám, thức thời không có lên tiếng. Kỳ thật Vu Quần cũng giống cậu ấy thôi, Vu Quần bâu giờ cũng mới gần mét bảy.


Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, Vu Quần cũng không muốn đi đến lớp tự học buổi tối nữa. Trần Phi lại đến công trường rồi. Tuy rằng hắn không nói cho Vu Quàn biết mình đi đâu, nhưng chỉ cần nghĩ một thoáng Vu Quần đã biết rõ Trần Phi ở nơi nào. Vu Quần trong lòng thở dài, nếu như có thể cậu thật hy vọng Trần Phi không cần vất vả như vậy, cực khổ như vậy.


Phải chăng khi thật lòng yêu một người, sẽ vì hắn mà nóng ruột nóng gan? Từ hôm nhìn thấy Trần Phi vất vả làm việc ở công trường, Vu Quần cũng không đến đó nhìn hắn nữa, cậu rất sợ một ngày nào đó quá xúc động mà xuất hiện trước mặt Trần Phi, bảo hắn trở về. Cậu không muốn thế vì nếu làm như vậy, có lẽ Trần Phi sẽ rất khó chịu đi!






Trong chương này không biết đã edit bao nhiêu lần "...Vu Quần thở ra một hơi..."


Thật ra Vu Quần rất tốt, cũng kiên cường lên rất nhiều, nhưng mà đến cùng thì trải qua một kiếp đau khổ Quần Quần vẫn luôn bất an a~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.