Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 2: Trở lại cấp hai





Vu Quần trong chốc lát không biết bản thân nên làm cái gì. Trước kia dốc sức liều mạng muốn trốn thoát khỏi sự giam cầm của Trần Phi, hiện tại cuối cùng cũng được tự do, nhưng là, không muốn động đậy, giống như tâm đều đã trống rỗng, tất thảy đều không còn mục tiêu nữa. Trước kia rất nhiệt tình cùng yêu thích công việc ở cửa hàng tiện lợi, nhưng hiện tại Vu Quần cũng không muốn đi.


Cuối cùng, vẫn là xoa lấy thân thể mệt mỏi, đi tới cửa hàng tiện lợi. Người chết rồi không có hỷ nộ ái ố, nhưng là, người sống phải chịu đựng thống khổ cùng cố gắng tiếp tục sinh tồn. Vu Quần bước vào tiệm, cùng Trương đại ca giải thích sức khỏe gần đây không tốt, muốn xin nghỉ vài ngày. Trương đại ca lo lắng nhìn thân thể gầy yếu tiều tụy, gió thổi qua liền muốn bay của Vu Quần, vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cậu.


Thời điểm Vu Quần muốn trở về, trước cửa lại xuất hiện một vị đi giầy Tây, đeo mắt kính, câu nói đầu tiên chính là hỏi: "Xin hỏi, Vu Quần có ở đây không?"


...


Cùng luật sư Kim ngồi một phòng trong quán cà phê, Vu Quần toàn thân run rẩy nhìn đống giấy tờ văn kiện được kí tên Trần Phi.


Luật sư Kim đối với vẻ mặt của cậu tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nói: " Trần tiên sinh từ hai tháng trước đã lập di chúc, nói mình sau khi chết, đem toàn bộ tài sản giao cho Vu Quần 22 tuổi. Vu tiên sinh, đây là toàn bộ tài sản khi còn sống Trần tiên sinh sở hữu, gồm có: hai biệt thự ở nước ngoài, mặt khác còn có 300 vạn đô la tại ngân hàng Thụy Sĩ đứng dưới tên của Vu tiên sinh, mời tiên sinh xem qua."


Luật sư Kim giải thích xong liền đem văn bản tài liệu đẩy tới trước mặt Vu Quần, chính là cậu không nhận, hiện tại cậu thực sự không có cách nào tiếp nhận nổi, giờ khắc này, Vu Quần mới chính thức ý thức được, cái tên ác ma kia thực sự đã chết rồi, điều châm chọc là, hắn sau khi chết đem toàn bộ tài sản giao cho mình, đến tột cùng hắn là có ý gì.


Vu Quần không nghĩ tới, trong năm năm thế nhưng Trần Phi tích lũy được nhiều tài phú như vậy, nhưng là, từ năm năm trước cho đến hiện tại cậu chưa bao giờ dùng tới một phân tiền của Trần Phi, năm năm sau cũng sẽ như thế. Vu Quần đem tài liệu đẩy lại cho luật sư Kim, dùng thanh âm khàn khàn yếu ớt đối luật sư Kim nói: "Tôi không cần, làm phiền anh giúp tôi đem toàn bộ những thứ này đi quyên góp."


Vị luật sư nhiều năm trong nghề đều không thay đổi sắc mặt, lại vì thế mà lần đầu tiên xuất hiện biểu lộ kinh ngạc. Đây là lần đầu hắn gặp được một người không cần tài sản của người khác. Chính là không nghĩ tới dự liệu của Trần tiên sinh thế nhưng đúng rồi. Luật sư Kim lập tức khôi phục bộ dáng không biểu tình, lẳng lặng nhìn vào gương mặt yếu ớt tái nhợt đối diện mình.


"Vu tiên sinh, Trần tiên sinh còn có một di chúc khác, phía đầu có nói, nếu như tiên sinh không nhận phần tài sản này, như vậy liền đem tài sản đi quyên tặng dưới danh nghĩa của Vu tiên sinh, Vu tiên sinh chỉ cần ký tên lên giấy quyên tặng là tốt rồi."


Kim tiên sinh lại đem một phần văn bản khác đưa tới cho Vu Quần, Vu Quần không nói gì, cầm bút, trầm mặc một chút sau đó run rẩy kí lên tên mình.


Vu Quần cũng không rõ Kim tiên sinh lúc nào đã rời đi, chỉ biết là, chính mình cứ như vậy ngơ ngác ngồi tại quán cà phê, thẳng đến lúc buổi tối đóng cửa. Cậu không có mục đích đi lại trên đường phố, gió mang theo hơi lạnh quất mạnh vào mặt Vu Quần, Vu Quần lại không quan tâm tới cảm giác đau rát trên mặt, nước mắt cứ như vậy lăn xuống má rồi dần đóng băng. Mặt lạnh băng, cùng với tâm Vu Quần thế mà đồng dạng.


Nằm trên giường, Vu Quần nhắm mắt, bắt buộc chính mình không nên hồi tưởng những chuyện trước kia. Nhưng là, những ký ức cứ như vậy bồng bềnh tiến vào đầu óc cậu. Tùy ý xé rách tâm tình yếu ớt khiến cậu không chịu nổi.


17 tuổi, thời điểm Vu Quần lần đầu bị Trần Phi cường ngạnh áp dưới thân thể.


20 tuổi, thời điểm Trần Phi vì muốn Vu Quần vui vẻ liền làm mặt quỷ.


Thời điểm Trần Phi vẫn là tên côn đồ ra mệnh lệnh bắt đàn em gọi Vu Quần hai tiếng 'chị dâu'.


Thời điểm Trần Phi đã có thế lực ôm lấy nam nữ tiểu tình nhân còn có bắt đầu lạnh nhạt với Vu Quần.


24 tuổi, thời điểm Trần Phi dùng con ngươi thâm thủy lẳng lặng chăm chú nhìn Vu Quần không nói lời nào.


Còn có thời điểm chứng kiến Trần Phi ở trên người chàng trai xinh đẹp xa lạ làm tình...


Vu Quần nước mắt lăn dài, đầu đau như búa bổ, trong lòng một lần lại một lần nói cậu hận hắn...


***


"Vu Quần, khá khen cho cậu trong giờ học của tôi cũng dám ngủ, đi ra ngoài phạt đứng."


Vu Quần bị một chuỗi âm thanh cao vút như sư tử rống đến tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một thân hình phụ nữ trung niên mập mạp, tay cầm gậy trúc hung hăng mà nhìn mình. Vu Quần mơ hồ nhìn nàng một cái, càng nhìn lại càng phát giác bác gái mập mạp này thực giống cô giáo cấp hai của mình.


Cô giáo nhìn Vu Quần bộ đáng mê man lại càng trở nên phi thường tức giận. "ba... ba.." dùng gậy trúc đập xuống mặt bàn.


"Nhanh đứng lên, đi ra ngoài phạt đứng, nếu không đi ra sẽ gọi cho mẹ cậu tới trường học."


Vu Quần vội càng đứng lên, không dám tin mà nhìn bà, đây thực sự là cô giáo cấp hai – người được mệnh danh "Diệt Tuyệt sư thái". Vu Quần ngắm nghía bốn phía, đây là một phòng học có chút cũ nát, trước mặt có chiếc bảng đen lớn, bốn phía đều là những khuôn mặt ngây thơ của bạn học cũ đang chăm chú nhìn mình. Đảo mắt một cái nhìn sang thân thể to béo của cô giáo, Vu Quần dụng lực đẩy ghế chạy ra ngoài phòng học đứng tại cửa ra vào. Cậu hiện tại rất cần một khoảng không gian để suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a.


Cô giáo nhìn thấy Vu Quần như con thỏ nhỏ chạy tọt ra khỏi phòng học liền cảm thấy hài lòng đi đến bục giảng tiếng tục giảng bài.


Vu Quần tựa đầu trên tường, nhìn nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ bé của bản thân. Thực sự trọng sinh rồi, trở lại năm 15 tuổi, mình còn đang học cấp hai a. Vu Quần nội tâm không tránh khỏi kích động, có phải vì ông trời thấy cậu thực sự quá đáng thương, cho cậu trọng sinh, cho cậu có cơ hội một lần nữa làm người.


Vu Quần rất nhanh động não, hiểu rõ ràng bản thân nên làm cái gì. 15 tuổi, mình học xong cấp hai, dùng một điểm số đặc biệt nát để đổi lấy bằng chứng nhận tốt nghiệp trung học. Sau đó lên thị trấn làm ở lò gạch 2 năm. 17 tuổi, liền tới thành phố kia làm công, sau đó gặp hắn – ác ma Trần Phi.


Đã trọng sinh rồi, Vu Quần thề trong lòng, cậu không muốn gặp lại người kia, tuyệt đối không muốn. Trời cao đã cho cậu một cơ hội khác, cậu muốn nắm thật chắc, cậu muốn học giỏi, sau đó thi lên đại học. Như vậy, cậu sẽ không cần phải gặp lại người kia.


Vu Quần ngơ ngác tựa trên trường, lệ rơi đầy mặt, không biết hiện tại là rất cao hứng hay làm sao nữa...


Vu Quần nhớ rõ, bây giờ mới là ngày thứ 3 của học kì, mình còn tám tháng nữa mới tới ngày thi, hiện tại thành tích trong lớp lại chỉ đứng thứ năm từ dưới lên. Cậu có hai thằng bạn "xấu" – Đổng Lượng cùng Hàn Soái. Trong đời, cậu chỉ thầm mến duy nhất bạn nữ là cán sự Văn của lớp, chính là tên cùng bộ dáng gì thì hiện tại Vu Quần không nhớ rõ.


Vu Quần đần độn nở nụ cười, Đổng Lượng cùng Hàn Soái cùng lúc đi tới, liền chứng kiến dáng cười như hoa của cậu. Hai người khó hiểu nhìn nhau, Vu Quần là làm sao a, không phải bị 'Diệt Tuyệt sư thái' dọa tới đầu óc hỏng luôn rồi chứ!


"Này, Vu Quần, choáng váng nha! Không nghĩ tới 'Diệt Tuyệt cô nương' kia uy lực lớn tới như vậy, trực tiếp đem cậu dọa thành kẻ đần."


Đổng Lượng nhìn Vu Quần cười ha hả, Hàn Soái vẫn là nhóc béo, cùng lúc bình thường đồng dạng, tay ôm đồ ăn vặt, hướng tới trong miệng mình nhét không ngừng, Đồng Lượng vẫn như vậy thích nói mấy lời ác độc, một điểm cũng không thay đổi.


Vu Quần dùng lực, cánh tay ôm chặt lấy hai người nọ, liền đối bọn họ nói lời cảm khái: "Nhìn thấy các cậu, tớ thực sự rất vui."


Đổng Lượng cùng Hàn Soái ngơ ngác, không biết vì sao Vu Quần hôm nay giống bọn con gái nói ra lời buồn nôn như vậy. Hàn Soái không tim không phổi cười rộ lên, trên mặt thịt núc ních chồng chất cùng một chỗ.


"Ha ha, Đổng Lượng, Vu Quần thực sự bị dọa đến đầu óc có vấn đề rồi."


Vu Quần hiện tại trên người mặc một kiện áo choàng màu xanh rộng thùng thình, Vu Quần biết rõ, cái này là của anh trai cậu – Vu Dương. Vu Dương so với cậu lớn hơn ba tuổi, vốn học giỏi có thể lên cấp ba đấy. Nhưng là, thời điểm đó cha cậu đi làm ở công trường bị máy nghiền đá đập trúng mà chết, Vu Dương lúc đó còn đang học cấp hai.


Cha Vu Quần vừa chết, áp lực kinh tế trong nhà lập tức rơi xuống đầu mẹ Vu Quần. Nhìn thấy hình bóng người phụ nữ nông thân gầy yếu của mẹ, anh trai dứt khoát bỏ kì thi lên cấp ba, tiến vào lò gạch trên thị trấn làm công. Hiện tại, anh trai cậu hẳn là đã làm việc ở lò gạch được hai năm.


Mẹ vì chuyện này mà vô cùng thương tâm, anh trai đã vậy, mẹ Vu Quần không muốn cậu cũng phải chịu khổ nữa. Vì vậy liều chết muốn Vu Quân đi học, dù cho thành tích của cậu vô cùng thê thảm. Vu Quần trên lớp học nhẫn nhịn một ngày, rốt cục nhịn được đến lúc tan học, liền mau chóng đem sách bỏ vào túi, sửa soạn thoáng một cái liền cùng Đổng Lượng, Hàn Soái trở về nhà.


Bọn họ là bạn tốt thực ra cũng không phải không có đạo lý, bởi vì ba người bọn họ nhà đều ở đầu thôn phía Đông. Ba nhà cách nhau không xa, từ lúc nhỏ đều cùng nhau cởi truồng, cùng nhau chơi đùa một chỗ, sau đó liền bồi dưỡng được tình bạn như vậy. Về đến đầu thôn Đông, Vu Quần cùng bọn họ cáo biệt, cúi đầu trở về nhà.


Tại thời điểm đứng trước cổng nhà, Vu Quần tận lực khiến cho chính mình kìm nén kích động cùng duy trì bộ dạng ngây thơ lúc 15 tuổi. Vừa tiến vào nhà đã nhìn thấy mẹ phơi gạo như năm xưa, Vu Quần cúi đầu bước tới gần mẹ, hô một câu: "Mẹ, con đã trở về."


Giống như lúc trước còn ở nông thôn gọi mẹ một tiếng "mẹ", Vu Quần đã thật lâu không được hô tiếng "mẹ" này rồi. Một cái hô này lại làm cậu cảm thấy hốc mắt phát nhiệt, nóng lên. Mẹ nhìn thấy, dùng tay xoa xoa đầu cậu, khuôn mặt Vu Quần nhỏ nhắn lộ ra chút nghịch ngợm lúc này lại như bông cúc nhỏ vì được sủng ái mà nở rộ.


"Quần Quần, trở về rồi, đi học có chăm chú nghe thầy giáo giảng bài không? Nhanh đi, nhanh đi làm bài tập, khi nào ăn cơm mẹ gọi."


Mẹ Vu Quần còn chưa chờ cậu đáp lại, vội vàng đẩy Vu Quần vào trong phòng làm bài tập. Vu Quần tiến vào buồng trong, nhà bọn hắn cũng chỉ có hai gian nhà ngói cùng một cái lều dựng lên làm bếp lò. Phòng nhỏ phía Đông này là của Vu Quần cũng là của anh trai. Nhà chính bị một cái rèm phân thành hai, bên trong là giường của mẹ, cùng một cái tủ đựng các loại đồ dùng trong nhà. Gian ngoài là một cái bàn vuông cùng vài cái ghế cũ kĩ, trên tường cũng treo có duy nhất chiếc TV đen trắng 14 inch.


Vu Quần cảm khái nhìn ngôi nhà chính mình đã lâu không trở lại. 17 tuổi đã rời nhà đi, ngẫu nhiên mới trở về một lần, một là Trần Phi bình thường không thả hắn đi, mặt khác chính là cậu lên thành phố một năm anh trai đã kết hôn, phòng tân hôn của bọn họ chính là cái gian phòng nhỏ phía Đông kia, cậu dù muốn trở về cũng không có chỗ ở.


Vu Quần trở lại phòng nhỏ của mình, hiện tại, nơi này vẫn là địa bàn của cậu, anh trai đi làm ở lò gạch trên trấn có kí túc xá, vì vậy thi thoảng mới trở về. Vu Quần đem túi sách đặt bên giường, vóc dáng nhỏ bé liền bổ nhào lên ván giường cứng rắn. Vu Quần hiện tại mới cao một mét sáu, vóc dáng nhỏ gầy, cộng thêm làn da trắng nõn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến cho rất nhiều người nhìn đều nhầm Vu Quần là con gái.


Mở to đôi mắt đen nhánh, Vu Quần sững sờ nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, nghĩ đến tương lai của mình nên làm cái gì, đầu tiên quan trọng nhất hẳn là phải thi lên cấp ba, hơn nữa còn muốn đăng ký thi vào trường cấp ba tốt nhất. Đã ở thành thị lớn lăn lộn năm năm, Vu Quần rốt cục hiểu rõ tri thức cải biến vận mệnh của con người a, chính mình phải có thành tích cao mới tìm được công việc tốt, mới có thể giúp cho gia đình thoát khỏi cảnh nghèo nàn này, còn có vào trường học sẽ không cần gặp lại hắn nữa.


Nói liền làm, Vu Quần bò khỏi giường, đem mặt bàn cùng sách vở sửa sang lại một phen, sách vở này đều là của anh trai lưu lại. Nhà cậu thực sự rất nghèo, cậu hiện tại đi học đều dùng toàn bộ sách giáo khoa năm đó anh trai dùng, cũng may mắn hai anh em cách biệt tuổi tác không nhiều, sách giáo khoa còn chưa có sửa đổi.


Bây giờ là cấp hai nhưng đối với kẻ mới trọng sinh như Vu Quần mà nói, cậu phải tự mình đọc lại từ quyển sách đầu tiên. Đầu óc Vu Quần vốn dĩ không phải kẻ ngu ngốc, chỉ vì khi đó cha vừa qua đời, cậu thực không có tâm tư mà học tập. Cậu một lòng nghĩ bỏ học trở về giúp mẹ làm việc, nhưng là, mẹ không đồng ý, Vu Quần lại cứ như vậy bị ép đi học, bởi vậy điểm số liền thê thảm đến đáng sợ. Lúc đó cậu còn nghĩ chính mình không cần thi trung học trực tiếp bỏ học đi làm công thì tốt rồi!


Hiện tại trọng sinh rồi, nhất định phải hảo hảo sống cho thật tốt.


Bây giờ cho dù là mùa thu, thời tiết xung quanh lại vẫn rất nóng bức, Vu Quần mặc vào quần cộc cùng áo ba lỗ, lộ ra thân thể mảnh mai trắng nõn, cầm một chiếc quạt hương bồ* ngồi trước bàn học muốn lập trước kế hoạch ôn tập thi lên cấp 3. Trên mặt bàn là sách giáo khoa được Vu Quần sửa sang lại sạch sẽ, chỉnh tề, mặt bàn tuy bị mối mọt ăn mòn thành từng mảng lớn, nhưng là, Vu Quần dùng lịch cũ trải lên mặt bàn một lớp dày. Như vậy, liền cảm thấy sạch sẽ cùng đơn giản, đối với học tập về sau của rất có lợi.


Vu Quần viết xong bản kế hoạch của mình liền dán lên tường, cũng dặn dò chính mình, mỗi ngày đều phải xem một lần. Thu xếp xong sách, Vu Quần xỏ vào dép lê đi ra khỏi phòng, nhìn xem mẹ có cần giúp gì hay không, lúc này, mẹ Vu Quần đang làm gạo kê, Vu Quần liền vội vàng đi qua hỗ trợ mẹ cầm lấy cái túi.


Mẹ Vu Quần vui mừng nhìn cậu, tuy rằng, Vu Quần học tập không tốt, nhưng cậu là đứa rất hiếu thảo, luôn nghĩ đến làm thế nào giúp nhà kiếm thêm ít tiền, còn có thường xuyên giúp mẹ làm mấy công việc lặt vặt.


Vu Quần cùng mẹ làm xong việc cũng đã bảy giờ tối, mẹ cậu vội vàng đi làm cơm. Vu Quần thông báo cho mẹ một tiếng, nói cậu muốn ra ngoài một chút rồi cứ như vậy ăn mặc đơn giản mát mẻ đi ra cửa.


Kỳ thực Vu Quần cũng không có nơi nào muốn đi, chỉ là nghĩ đến muốn ra ngoài một chút, bình tĩnh điều chỉnh tâm tình nhấp nhổm của mình. Hiện tại Vu Quần bức thiết cần ra ngoài tìm vài minh chứng giúp cậu hiểu mình thực sự trọng sinh rồi, đây tuyệt đối không phải giấc mộng.


Vu Quần hướng lồng ngực của mình đặt tay lên, mình hiện tại là 15 tuổi, không còn là 22 tuổi nữa, chính mình là thiếu niên, mà Trần Phi – hắn chưa có chết, hắn còn đang sống ở thành thị hoa lệ kia. Vu Quần thật không muốn cùng hắn gặp lại nữa, chỉ là cậu cũng không ngờ hắn sẽ chết, mà hiện tại, hắn còn sống, Vu Quần có thể thả lỏng trong lòng, hảo hảo mà sống tiếp một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.