Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 25





Buổi tự học chung của cả trường được xếp vào buổi tối, Vu Quần ngồi vào vị trí cũ trong phòng học, cùng Hoàng Tiểu Miêu líu ríu nói chuyện không ngừng. Hai người đơn giản là kể cho nhau xem dạo gần đây đều ở nhà làm cái gì. Chỉ là có chút khó hiểu, tiếng chuông đã vang lên thật lâu mà vẫn chưa thấy thầy chủ nhiệm tới, Vu Quần buồn bực hỏi Hoàng Tiểu Miêu ngồi bên cạnh:


"Thầy sao còn chưa tới nữa? Không biết làm sao nữa?" Đối với Vu Quần mặc mũi tràn đầy hoài nghi, Hoàng Tiêu Miêu có chút suy nghĩ gãi gãi đầu, "Chờ một chút đi a!"


Không quá lâu sau, đã có một vị vô cùng vô cùng đẹp trai bước vào lớp, trong phòng học lập tức xôn xao, nữ sinh thiếu chút gầm rú ra tiếng, nam sinh cũng có chút thất thần nhìn cái người xa lạ đẹp trai này. Chỉ có Vu Quần là tràn đầy hồ nghi nhìn người đứng trên bục giảng mang gọng kính vàng nhã nhặn. Vu Quần ghé lên mặt bàn, nhỏ giọng hỏi Hoàng Tiểu Miêu đang nằm úp sấp trên bàn: "Tiểu Miêu, đây không phải anh họ của cậu sao? Sao anh ấy lại ở đây vậy?"


Kỳ thật vừa rồi thiếu chút nữa là Vu Quần không nhận ra người trên bục giảng. Bởi vì, lúc này người đứng phía trên vô cùng nhã nhặn lịch sự, vóc người tuấn tú, thật sự rất giống mấy nam chính trong phim Hàn Quốc. Hình tượng này cùng Hoàng Kỳ băng sương từng gặp vô cùng bất đồng.


Hoàng Tiểu Miêu vụng trộm đưa mắt lên nhìn người trước mặt, lúc chạm phải ánh mặt vị trên bục giảng liền vội vàng nằm úp xuống mặt bàn, nghiêng mặt nói nhỏ với Vu Quần: "Anh họ tớ nói muốn tới xem tớ học thế nào, nên mới đến trường chúng ta. Vu Quần, chuyện của anh họ, cậu đừng nói cho những người khác được không?"


Nhìn ánh mắt có chút ủy khuất của Hoàng Tiểu Miêu, Vu Quần lập tức đáp ứng, cũng cam đoan nếu mình nói ra liền trượt đại học. Lời hứa này thực sự là vô cùng đáng tin rồi. Hoàng Tiểu Miêu nghe vậy cũng vô cùng cao hứng, vui vẻ cười với Vu Quần.


Hoàng Kỳ đứng trên bục giảng ảnh mắt sắc lạnh bắn về phía Vu Quần cùng Hoàng Tiểu Miêu. Vu Quần đang quay đầu nói chuyện cùng Hoàng Tiểu Miêu lập tức thấy có một luồng hàn khí đánh úp từ phía sau, khó hiểu quay lại nhìn Hoàng Kỳ đứng trên bục giảng. Nhìn ra lãnh ý trong mắt Hoàng Kỳ, Vu Quần bị dọa vội vã cúi đầu xuống, vừa rồi là cậu nhìn nhầm đi, cái người tên Hoàng Kỳ này tuyệt đối không có khả năng nhã nhặn lịch sự a!


Hoàng Kỳ đứng trên bục viết tên và số điện thoại của mình xuống bản đen, cười vô cùng ôn nhu: "Tôi tên là Hoàng Kỳ, thầy chủ nhiệm cũ của các em trong nhà có việc, nên từ nay tôi sẽ làm chủ nhiệm lớp của các em. Hy vọng về sau chúng ta có thể hợp tác, cùng cố gắng."


Đối với người vừa đẹp trai vừa ôn nhu như vậy, mấy đứa nhóc mới lớn đều ồn ào hỏi Hoàng Kỳ có bạn gái chưa. Hoàng Kỳ nhìn mấy cô cậu học trò trẻ tuổi ồn ào hỏi không ngừng cũng không giận, chỉ nghiêm chỉnh dùng dáng cười tiêu chuẩn, từng cái trả lời các nghi vấn của đám học sinh: "Bạn gái à? Thật xin lỗi các em, tôi đã có người yêu rồi."


Các nữ sinh nghe được đáp án như vậy, trong phòng học nhất thời lại càng xôn xao. Chính vì thế mà cũng không ai để ý tới, lúc nói ra những lời này, ánh mắt của Hoàng Kỳ vô ý lướt qua Hoàng Tiểu Miêu, mà Hoàng Tiểu Miêu cũng không tự nhiên khẽ nhéo nhéo cái mũi nhìn người đứng phía trên bục.


"Tiểu Miêu, cậu có chị dâu rồi hả?" Vu Quần kinh ngạc nhìn Hoàng Tiểu Miêu, bất quá nói cũng đúng, Hoàng Kỳ lớn lên đẹp trai như vậy, có bạn gái cũng là dĩ nhiên. Hoàng Tiểu Miêu nghe Vu Quần hỏi, không được tự nhiên, bấm bút bi trong tay, mơ hồ "Ừ" một tiếng.


Sau đó, Hoàng Kỳ trực tiếp chỉ điểm Hoàng Tiểu Miêu làm trợ lý cho chủ nhiệm lớp, cậu nhóc nghe vậy ngoài thất vọng ra cũng không nói gì. Vu Quần nghe bạn thân bị điểm tên liền vụng trộm cười, trêu chọc nhìn Hoàng Tiểu Miêu đang vô cùng uể oải.


***


Dạo gần đây, mỗi ngày Vu Quần đều cùng Trần Phi đến căng tin ăn cơm. Đối biểu hiện của Trần Phi ở học kỳ này, Vu Quần vô cùng hài lòng. Đặc biệt là bây giờ Trần Phi đã không còn phải đi công trường làm thuê nữa rồi, mỗi ngày hắn đều cùng cậu chăm chỉ đi đến phòng tự học.


Đối việc Vu Quần vừa tìm được một công việc làm gia sư dạy kèm tại nhà, Trần Phi cũng không có dị nghị gì. Chỉ là lúc mới nghe phải đến nhà riêng để dạy học, Trần Phi khẽ nhướn lông mày nhưng hắn cùng không nói gì. Có điều, Trần Phi kiên quyết nói mỗi thứ bảy Vu Quần đi làm thêm, hắn sẽ đích thân đưa đón.


Sáng thứ bảy, Vu Quần xếp đồ đạc, cầm theo balo cùng Trần Phi đi đến chỗ dạy thêm, xe buýt chạy tầm nửa tiếng, hai người đã đến một khu cư xá cách trường không quá xa. Hiện tại Trần Phi không có xe máy, đối với chuyện này Vu Quần có chút buồn bực, cậu nhớ rõ kiếp trước vào thời điểm này hắn đã có một chiếc xe máy cũ – đây cũng chính là tài sản lớn nhất của Trần Phi.


Nhưng mà Vu Quần cũng không thể hiện ra điều gì, dù sao thì chuyện của kiếp trước cậu cũng đã hoàn toàn buông tay rồi, con người nên tiến lên phía trước. Những sự tình đã trải qua vĩnh viên không thể nào thay đổi được nhưng tương lai tươi đẹp còn đang chờ cậu phía trước. Từ lúc nhìn thấy Trần Phi khiêng bao xi măng ở công trường, tất cả những oán hận của Vu Quần đối với kiếp trước đều đã tiêu tan rồi. Kết quả như hiện tại, thực sự đã khiến cậu hài lòng rồi.


Đến hoa viên cư xá, Trần Phi đem balo đưa cho Vu Quần: "Ngoan, nghe lời anh, dạy xong cũng đừng tự đi về, buổi chiều anh tới đón em." Vu Quần nhu thuận gật nhẹ một cái: "Anh đi đường cẩn thận một chút." Tuy rằng bốn bề vắng lặng nhưng Trần Phi cũng không làm ra động tác thân mật gì, chỉ là ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm gương mặt Vu Quần, lấy tay khẽ xoa xoa mái tóc cậu liền quay người rời đi.


Cư xá này là khu biệt thực, mỗi ngôi nhà ở đều đều là nhà 3 tầng thiết kế theo kiểu Châu Âu. Lần đầu cùng Hà Thượng Diễm tới đây, ngoại trừ hâm mộ cùng kinh ngạc ra, Vu Quần cũng cảm nhận được trong xã hội này mình thật nhỏ bé. Ngoại trừ học tập có vài thành tựu nhỏ ra, Vu Quần cậu cũng không có cái gì.


Đứa nhóc Vu Quần dạy là một bé trai, trong nhà hình như là có truyền thống âm nhạc, còn cùng gia đình Hà Thượng Diễm vô cùng thân thiết. Vu Quần đứng trước cửa bấm chuông, chỉ một lát sau đã có bác gái giúp việc chạy ra mở cửa.


Vu Quần đối bác gái giúp việc cười hiền lành, sau đó lễ phép đối người phụ nữ trong phòng khách nói: "Từ phu nhân, Thần Thần có ở đây không?"


Từ phu nhân nhìn Vu Quần nhu thuận lại lễ phép, cũng vui vẻ đứng dậy đón cậu vào: "Vu Quần à, Thần Thần ở đây, cháu mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."


Vu Quần cùng Từ phu nhân ngồi trên ghế sô pha, nửa tháng quen biết, so với lần đầu khẩn trương đến đây Vu Quần đã tự nhiên hơn không ít. Nhưng là vẫn không tự chủ cảm thấy mất tự nhiên, có lẽ cái này chính là khoảng cách giữa người có tiền cùng người nghèo a!


Tiến vào một căn phòng tràn ngập ánh sáng buổi sớm, liền nhìn thấy một bé trai đang tập trung tinh thần chơi Piano. Vu Quần cũng im lặng đứng ở cửa nghe lắng cậu nhóc, thẳng đến khi một nốt trầm sâu lắng kết thúc giai điệu, căn phòng lại trở về im lặng, đứa nhóc mới phát hiện ra Vu Quần đã đến.


Doãn Thần trông thấy Vu Quần ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng chạy lại gần Vu Quần, hơi ngẩn đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu: "Vu ca ca, ca đã đến rồi, hôm nay ca đến sớm."


Vu Quần cười sờ sờ đầu nhóc: "Nhớ Thần Thần rồi, nên đến sớm một chút." Mặc dù mới chỉ ở quen biết nửa tháng, nhưng Vu Quần thật tình đã xem Doãn Thần giống như em trai ruột, có thể vì đứa nhỏ này luôn cô độc một mình khiến cậu luôn muốn che chở. Từ phu nhân nói cho cậu biết, cha mẹ Doãn Thần – bọn họ đều rất bận, lúc bình thường không có thời gian chăm sóc Doãn Thần, vì vậy khiến cho đứa nhỏ này tính cách trầm mặc, hướng nội.


Hàn huyên một hồi, Vu Quần bắt đầu chương trình dạy học, hai thầy trò say sưa 4 giờ đồng hồ, rất nhanh đã tới giờ nghỉ trưa. Sau đó Vu Quần cũng ở lại ăn trưa cùng Doãn Thần, mới đầu cậu cũng không có ý này, nhưng thực sự không chịu nổi dáng vẻ đáng thương, cô đơn của Doãn Thần. Vu Quần đành đáp ứng cậu nhóc trưa thứ bảy mỗi tuần sẽ cùng cậu nhóc dùng bữa.


Đúng 11h50, cửa phòng mở ra, Vu Quần đặt sách trong tay xuống bàn, nhìn Từ phu nhân đi tới: "Hai thầy trò mau dừng tay đi ăn cơm đi!" Doãn Thần nghe vậy lập tức nhảy xuống ghế, lôi kéo tay Vu Quần xuống nhà bếp. Bình thường, sau khi ăn uống xong xuôi, Vu Quần thường sẽ ngồi xem TV hoặc qua phòng luyện nhạc nghe Doãn Thần chơi ghi ta hoặc thổi Saxco.


Ngoài trừ Piano đặt trong phòng Doãn Thần, tất cả những nhạc cụ khác đều đặt trong phòng luyện nhạc này. Có đôi lúc, Vu Quần đều cảm thấy Doãn Thần còn nhỏ như vậy đã phải học tất cả những thứ này, quả thực rất mệt mỏi. Nhưng là Doãn Thần nói không sao cả, cậu nhóc nói ngoài học nhạc ra, cậu nhóc cũng không còn chuyện gì để làm. Nghe giọng điều cô đơn của Doãn Thần, Vu Quần đặc biệt đau lòng vì đứa nhỏ yên tĩnh, hiểu chuyện này.


Gần đến 3h chiều, Vu Quần bắt đầu thu dọn giáo án của mình. Doãn Thần uể oải nhìn Vu Quần xếp sách vào túi, nói: "Vu ca ca, tuần sau ca cũng đến sớm được không?"


Vu Quần xếp xong đồ vào ba lô, mím môi xoa đầu Doãn Thần: "Được thôi, tuần sau ca cũng đến sớm chơi với em, nhưng em phải làm bài tập cho tốt vào, nếu không thì anh sẽ đến vô cùng muộn."


Doãn Thần lớn tiếng đối Vu Quần cam đoan, mình nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Vu Quẫn vẫy tay tạm biệt mẹ con Doãn Thần, trên lưng khoác ba lô, quàng lại chiếc khăn Trần Phi mua cho mình, cũng kéo kín khóa áo lông lúc này mới bước ra ngoài. Vu Quần vừa bước đến cổng khi cư xá đã thấy Trần Phi tựa người cạnh một chiếc xe mô tô, lẳng lặng nhìn mình.


Vu Quần mặt mũi tràn đầy kinh ngạc chạy về phía Trần Phi, lại nhìn xuống xe mô tô mới tinh bên cạnh, có chút bồn chồn mở miệng: "Cái này anh mới mua sao? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trần Phi chưa trả lời, chỉ giúp Vu Quần đội mũ bảo hiểm, "Về nhà mới nói cho em biết."


Trên đường đi, Vu Quần suy nghĩ rất nhiều, hai ngàn mẹ Trần Phi đưa chắc chắn đã tiêu hết rồi, có lẽ nào anh ấy lại gia nhập bang phái lưu manh, rồi lại làm mấy việc phi pháp nên mới có tiền mua xe không?


Về đến nhà, Vu Quần mặt mũi nghiêm túc ngồi trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm bộ dạng vui vẻ của Trần Phi. Trần Phi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Vu Quần, có chút buồn cười kéo người ôm vào trong ngực, "Làm gì mà em trưng ra cái vẻ mặt này? Chồng em cũng không làm gì phạm pháp."


Nghe Trần Phi nói cái gì mà chồng em không biết ngượng, Vu Quần vừa vội lại vừa tức, quay mặt không thèm để ý đến Trần Phi. Không nhìn được sắc mặt Vu Quần, Trần Phi cũng liền ăn ngay nói thật cho cậu biết chuyện mình chơi cổ phiếu, hơn nữa buôn bán có lời không ít. Còn đối với chuyện mình trọng sinh, Trần Phi ý định cả đời sẽ vùi xuống, một câu cũng không hé ra với Vu Quần.


Đầu tư cổ phiếu gì đó Vu Quần thật sự là dốt đặc cán mai, nhưng cậu cũng biết chơi cổ phiếu tỷ lệ rủi ro rất cao, Vu Quần có chút lo lẳng hỏi: "Anh sẽ không gặp gì khó khăn chứ? Tiền đủ dùng là được, anh cũng đừng dùng toàn bộ tiền đầu tư vào cổ phiếu."


Trần Phi xoa xoa đầu Vu Quần: "Được, anh biết chừng mực, đừng lo lắng. Sau này anh nhất định đem lại cuộc sống tốt đẹp nhất cho em, tin tưởng anh." Kỳ thật hôm nay Trần Phi có qua nhìn chỗ cố phiếu của mình, quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn đã lãi được hai mươi lăm vạn rồi. Nhưng Trần Phi cũng biết rõ, cái cổ phiếu này không quá ba ngày sẽ sụt giá. Trần Phi đem hai mươi lăm vạn rút ra gửi ở ngân hàng, còn năm vạn sẽ dùng để tiếp tục đầu tư.


Mã cổ phiếu này biến đổi rất lợi hại, một hồi tăng vọt một hồi giảm mạnh, chỉ cần Trần Phi căn đúng thời gian, hắn cũng không sợ hụt tiền. Chỉ có điều, hôm nay lúc đến sàn giao dịch chứng khoán, Trần Phi phát hiện hắn bị người khác theo dõi. Cũng không phải bị nhìn chằm chằm, chỉ là Trần Phi phát hiện có một đường nhìn vô cùng sắc bén đứng yên tại người mình khoảng bao mươi giây. Nhưng là khi Trần Phi quay lại tìm ánh mắt kia thì người đã không thấy rồi.


Trần Phi đối với sự kiện nhỏ như vậy cùng không dám xem thường, hắn tự nghĩ về sau tới sàn chứng khoán vẫn là cẩn thận một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.