Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 8: Người tôi ghét nhất chính là anh





Đêm yên tĩnh, trong ký túc xá nam của trường trung học trọng điểm cấp tỉnh, cơ hồ không còn mấy người ở lại. Mọi người cơ bản đều đã trở về nhà, nơi này vốn dĩ phần lớn đều là học sinh trong tỉnh, vì vậy cuối tuần liền trở về nhà. Nhưng là cũng có người ngoại lệ, ví dụ như, Trần Phi.


Bên trong ký túc xá nam, cửa phòng 303 đóng chặt, giống như là người bên trong đã ngủ say, nhưng là...


Vu Quần khó chịu uốn éo thân thể, đối với Trần Phi sau lưng cầu xin tha thứ, Trần Phi ôm chặt lấy cơ thể trần trụi của Vu Quần, đem thanh âm kiều rên rỉ kiều mị của Vu Quần toàn bộ nuốt vào miệng mình. Trái tim Vu Quần không ngừng đập bang bang trong lồng ngực, Trần Phi đầu đầy mồ hôi, gặm cắn phiếm môi Vu Quần, đầu lưỡi linh hoạt quấn quít lấy khoang miệng bên dưới.


Hai thân thể trần trụi, da thịt kề nhau đều không lưu lại dù một khe hở, khó nhịn ma sát, hai người ở trên giường dây dưa lẫn nhau. Con mắt Trần Phi tĩnh mịch nhìn thật sâu vào Vu Quần đôi mắt khép hờ, mặt mũi một mạt đỏ hồng. Sau đó liền hung hăng cúi đầu hôn lấy tiểu yêu tinh câu dẫn ben dưới thân mình, hai tay lung tung vuốt ve thân thể kiều mị trơn trượt. Vu Quần hiện tại trong đầu đều trống rỗng, cậu đã không thể nào tư duy nữa rồi, buổi tối ăn xong mỳ sợi trở về, cậu liền bị Trần Phi một hồi liền kéo trở về ký túc xá vắng người, sau đó, đối với cậu như vậy rồi lại như vậy.


Có lẽ ký ức kiếp trước bị khắc sâu vào tâm trí, hiện tại, Vu Quần rất nhanh đã bị Trần Phi dễ dàng khơi mào nên nhiệt tình. Thằng đến khi cảm thụ được quái vật khổng lồ giữa hai chân người kia, Vu Quần lập tức liền thanh tỉnh, mở ra hai mắt mê mang đẫm lệ, Vu Quần dùng sức đẩy người đang áp phía trên mình. Thấy hơi thở dã thú của Trần Phi phả lên mặt mình, Vu Quần liền chảy nước mắt, càng ra sức đẩy Trần Phi, coi như, giờ phút này Trần Phi chính là độc xà mãnh thú.


"Không... Không được, Trần Phi, van cần anh, không thể.... A... Trần... A... Phi..."


Trần Phi tức giận ngăn chặn miệng Vu Quần đang cầu xin tha thứ, hắn phi thường không thích chứng kiến bộ dạng mặt đầy nước mắt của Vu Quần. Trần Phi cảm thấy tâm mình đều bị cậu kéo đến đau nhức, hắn không rằng Vu Quần đẩy hắn là vì muốn lạt mềm buộc chặt, bởi vì, hắn thấy được, trong mắt Vu Quần đều là bi thương nồng đậm.


Thất bại hung hăng hôn Vu Quần một trận, Trần Phi cứ như vậy thẩn thể trần truồng, lạnh lùng đối với người đang co lại thành tôm luộc nói một câu "Ngủ". Vu Quần đêm mình núp lại ở góc trong tường, có chút run rẩy nghe tiếng Trần Phi mạnh mẽ đóng cửa phòng tắm vang lại. Vu Quần rơi lệ, rõ ràng đã tự nói với bản thân không thể cùng Trần Phi lại có quan hệ, nhưng là, vì cái gì sự tình lại diễn biến thành như vậy, nếu như, đêm nay cùng Trần Phi thực sự phát sinh quan hệ, như vậy, cậu sẽ trở thành vạn kiếp bất phục.


Vu Quần dùng mu bàn tay hung hăng lau sạch nước mắt của chính mình, Vu Quần là một người cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, kiếp trước, bởi vì Trần Phi bá đạo, dù cho Trần Phi như vậy đối xử với mình, cậu cũng chưa từng nghĩ qua muốn ly khai Trần Phi, bởi vì, Trần Phi trong lòng cậu giống như một ngọn núi vững chắc, một nơi cho cậu dựa vào, là ngọn núi có thể cho cậu cảm giác an toàn. Vu Quần biết rõ, ly khai Trần Phi, cậu sẽ lâm vào cực độ khủng hoảng, nhưng là, vì cái gì ở kiếp này, cậu đã quyết định vào thời điểm thích hợp sẽ cùng một người nào đó cùng nhau cả đời, Trần Phi lại một lần nữa xuất hiện trong nhân sinh của cậu.


Vu Quần làm ổ trên giường không ngừng nghĩ ngợi lung tung, Trần Phi đi ra ngoài xanh mặt, trên người mặc đồ lót màu đen, nằm lên phía mép bên ngoài của giường Vu Quần, trắng trợn kéo lấy chăn Vu Quần đang bao thành một vòng, đem người trong chăn tiến vào ngực của mình. Vu Quần đôi mắt đỏ bừng mở to, có chút đáng thương nhìn đến sắc mặt thật không tốt của Trần Phi, Trần Phi bất đắc dĩ nhìn Vu Quần khóc tới mắt đều hồng, dán tại lỗ tai trắng nõn của cậu, nhẹ giọng đối Vu Quần nói ra.


"Tốt rồi, ngủ đi! Đêm nay buông tha cho cậu."


Vu Quần xoay người đưa lưng về phía Trần Phi, mắt lại có chút cay cay, cậu tình nguyện Trần Phi đối với chính mình bá đạo tàn nhẫn, cũng không muốn hắn đối mình bày ra vẻ ôn nhu như vậy. Trần Phi chính là độc dược, sẽ khiến cho cậu bất tri bất giác mà trúng độc, nhưng là, độc này không có thuốc nào chữa được.


Đêm, yên tĩnh an tường, Trần Phi mở to con mắt màu đen không chút nào buồn ngủ, lẳng lặng Vu Quần đã an ổn ngủ trong lồng ngực mình. Bàn tay lớn nhẹ nhàng ma sát lông mày thanh tú của Vu Quần cùng hai mắt nhắm chặt, tiếp đó là cái mũi xinh xắn, miệng nhỏ đỏ tươi. Cuối cùng lại trở về vuốt vuốt lông mày đang nhíu chặt của Vu Quần. Trần Phi có chút nghi hoặc, giấc mộng của Vu Quần là gì mà có thể khiến cậu bất an như vậy, Trần Phi tiến đến đôi môi của Vu Quần, cẩn thận từng li từng tí đặt lên một nụ hôn, đối với gương mặt quen thuộc đang ngủ của Vu Quần nỉ non nói:


"Sau này, anh sẽ đối với em thật tốt."


Đáp lại Trần Phi, chính là tiếng hít thở nhè nhẹ của Vu Quần.


Chín giờ sáng ngày hôm sau, Vu Quần mới từ giấc mơ đêm qua hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nháy mắt mấy cái, Vu Quần liền chứng kiến gương mặt Trần Phi gần trong gang tấc. Vu Quần hoảng hốt nhìn đến bộ dạng ngủ say của Trần Phi, Vu Quần có chút bị mê hoặc, giống như trở lại lúc trước khi bọn họ còn ở căn gác nhỏ kia. Mỗi sáng sớm tỉnh lại, Trần Phi khi đó sẽ cho cậu một cái hôn bá đạo, sau đó, đứng dậy đi làm cơm.


Năm đó, bọ họ vẫn giống như những đứa trẻ, cứ như vậy coi trọng một chữ "thích", dù cho là một chút chuyện nhỏ cũng khiến cho bọn họ cảm động. Nhưng là, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cho thế giới nhỏ của hai người kinh thiên động địa. Ở thời điểm lùi lại hai năm của kiếp trước, Trần Phi vẫn luôn đích thân nấu cơm cho Vu Quần, đó là lúc Trần Phi mới chỉ là một tên côn đồ không danh tiếng, làm thủ hạ cho lão đại ở khu Nam.


Nhưng là, hắn sẽ bởi vì Vu Quần một câu muốn ăn mỳ sợi ở khu Bắc, mà liền chạy xe gắn máy đi nửa giờ mua một bát mỳ sợi nho nhỏ. Khi đó, Trần Phi thật rất thương Vu Quần, bởi vì, Vu Quần chính là người vợ mà hắn dùng mọi sức đoạt về, bảo vệ cậu còn không kịp. Trần Phi không nỡ để Vu Quần mệt nhọc, nhưng là, con người sẽ theo thời gian mà biến đổi, nhất là tình cảm.


Vu Quần ngu ngơ nhìn gương mặt say ngủ giống như đứa nhỏ của Trần Phi, có bao lâu rồi bọn họ không giống như bây giờ ấm áp cùng nhau trải qua một buổi sáng, lại có bao lâu Vu Quần phát hiện trái tim vốn đã khô héo cùng thời gian của mình vì một buổi sáng ấm áp liền trở nên mềm mại. Vu Quần đều đã nhớ không nổi nữa rồi, kiếp trước ở hai năm cuối, Vu Quần đã hoàn toàn không muốn vì Trần Phi mà mở rộng trái tim, cảm nhận không nổi hỉ nộ ái ố, chỉ còn lại bi thương cùng chết tâm mà thôi. Vu Quần nhắm lại hai mắt, khuyên bảo chính mình, con đường kiếp trước đều đã sai đến như vậy, con đường kiếp này không thể đi nhầm nữa.


Vu Quần mặt không biểu tình đứng dậy mặc quần áo của mình, còn chưa kịp hoàn toàn bước xuống khỏi giường, đã bị người từ phía sau kéo lại. Vu Quần đứng nguyên tại chỗ bất động, Trần Phi cơ thể trần truồng, có chút bất đắc dĩ đứng dậy. Trên người chỉ mặc duy nhất quần lót màu đen, hắn cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, liền từ phía sau ôm lấy cơ thể cứng ngắc của Vu Quần. Trần Phi thật cao hứng, buổi sáng mở mắt liền có thể chứng kiến thân thể mềm mại thơm ngào ngạt của bé thỏ trắng.


Nhưng là, Vu Quần không có cảm giác giống như vậy, Vu Quần giẫy giụa khỏi ôm ấp của Trần Phi, quay người lại nhìn về phía Trần Phi. Giống như cố gắng lấy dũng khí rất lớn, Vu Quần hai bàn tay nắm chặt, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định, ánh mắt quyết tuyệt trừng mắt nhìn thần sắc có chút lười biếng của Trần Phi.


"Trần Phi, tôi chịu đựng anh đủ rồi, tôi cho anh biết, tôi chán ghét đồng tính luyến ái, nhất chính là anh!"


Vu Quần khẽ cúi đầu, hai tay nắm chặt có chút run rẩy, giống như nói xong mấy lời đó xong cậu lại càng trở nên sợ hãi, nhưng là cậu không có hối hận vì những lời này, cậu không muốn tiếp tục giống như kiếp trước có cuộc sống đau khổ như vậy.


Trong ký túc xác tĩnh lặng đáng sợ, Trần Phi trên mặt phủ kín băng sương, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm lên khuôn mặt can đảm của cậu, môi mỏng đối Vu Quần phun ra thanh âm băng lãnh.


"Cậu lặp lại lần nữa, chán ghét đồng tính luyến ái? Ha ha, thật sự là chuyện nực cười, nếu như cậu chán ghét đồng tính luyện ái, vậy cái người đêm qua trong lồng ngực tôi không ngừng kích động như vậy, rên rỉ dâm đãng như vậy là gia hỏa nào a? Ân, cậu mau nói xem!"


Trần Phi ôn nhu dùng tay nâng lên cái cằm của Vu Quần, ngữ khí rất nhẽ nhàng, nhưng là, ánh mắt nhìn Vu Quần lại lạnh như băng không có một tia độ ấm.


Vu Quần bị ép phải ngẩng đầu, nghe được lời Trần Phi nói... Vu Quần trong lòng liền bị đâm một phát, không biết phải đáp lại thế nào, nước mắt thấy nhanh đã tràn ra hốc mắt. Nhưng là, Vu Quàn không có lùi bước, môi khẽ run rẩy, cái cằm giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của Trần Phi, lui về phía sau vài bước, đối Trần Phi quát to.


"Tôi chán ghét nhất chính là anh, anh về sau đừng có lại quấn quít lấy tôi nữa."


Vu Quần không đợi Trần Phi có bất cứ động tác nào, rất nhanh kéo lấy cửa phòng chạy ra ngoài. Đã qua hồi lâu, Trần Phi nâng lên hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa Vu Quần dùng sức đóng lại, ánh mắt dị thường lạnh lùng. Chốc lát trong ký túc xá, Trần Phi bảo trì động tác lúc trước, hồi lâu, đột nhiên tự giễu mà nở nụ cười, cười đến trong mắt cũng tràn ra nước. Đây là lần đầu hắn muốn đối với một người thật tốt, nhưng là, người nào đó tựa như cảm thấy rất chán ghét đây này!


Vu Quần mặt mũi tràn đầy nước mắt, chẳng có mục đích mà chạy trên sân trường vắng vẻ, dừng lại bên cạnh một cây đại thụ. Vu Quần vịn vào thân cây lớn mà tận lực thở dốc, Vu Quần không ngừng tự nói với chính mình, làm như vậy là đúng, đối với ai cũng đều tốt. Thoát lực nhắm lại hai mắt dựa vào thân cây, theo thời gian cơ thể dần trượt xuống, ngồi dưới đất, đem đầu mình thật sâu vùi vào đầu gối, trong đầu Vu Quần lúc này hiện lên vô số hình ảnh.


Trần Phi tốt đẹp, Trần Phi ôn nhu, Trần Phi bá đạo, Trần Phi không biết xấu hổ, Trần Phi lạnh lùng, Trần Phi vô tình, Trần Phi tàn nhẫn, Trần Phi... buông tay. Dù cho kiếp trước Trần Phi chết rồi, Vu Quần cũng không tới bệnh viện nhìn Trần Phi một lần cuối. Nhưng là người đàn ông bá đạo giày vò cậu trong 5 năm kia đã không còn tồn tại nữa rồi, người hiện tại chính là Trần Phi khi 19 tuổi.


Vu Quần thống khổ gào thét trong lòng, vì cái gì chỉ có cậu mới bị ký ước kiếp trước tra tấn thống khổ, mà Trần Phi đem lại thống khổ cho cậu lại cứ như vậy vô cùng đơn giản, một lần nữa lại muốn chiếm lấy thế giới của cậu.


Vu Quần không cho phép, tuyệt đối không cho phép, cậu nên buông xuống trí nhớ của kiếp trước, hảo hảo vượt qua kiếp này. Số mệnh của mình chính mình mới là người quyết định, cậu sẽ không để Trần Phi một lần nữa chiếm lấy cuộc sống của mình như 5 năm kia.


Vu Quần đứng lên, lau nước mắt mắt trên mặt, kiên định đi về hướng hiệu sách. Vu Quần trong tiệm sách ngu ngơ một ngày, không có ăn cơm, dù cho cậu có đồ ăn đi nữa, hiện tại Vu Quần cũng nuốt không trôi. Vu Quần muốn gọi điện về nhà, nhưng làm, nhà của cậu không có điện thoại, nếu như muốn gọi về cũng chỉ có thể gọi tới quầy bán tạp hóa trong thôn, lại để cho bọn họ đi tìm mẹ Vu Quần tới nghe máy. Quá trình rất phức tạp, nhưng là, mặc kệ hết thảy, Vu Quần hiện tại bức thiết muốn gọi cho mẹ cậu.


Ánh tà dương buổi chiều xéo qua cành cây chiếu xuống một mảnh sân trường. Các bạn học cùng trường lục tục trở lại ký túc xá, tiếng cười cười nói nói vang vọng từ cổng trường. Vu Quần mặc một chiếc áo sơmi vải vông trắng, trên đùi là quần jean ngày hôm qua mới mua được từ cửa hàng tạp hóa, chân đi một đôi giầy thể thao giá rẻ. Vu Quần khẽ cúi đầu, lặng lẽ đi ra khỏi cổng trường. Ánh chiều tà đem bóng cậu kéo xuống mặt đường thật dài thật dài, lộ ra cô đơn cùng tịch mịch, hoan thanh tiếu ngữ bên cạnh toàn bộ đều không có thứ gì liên quan đến Vu Quần cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.