Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 17-1: Ma huyễn điện (1)



Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

Băng Huyết đứng lên, nhìn cảnh sắc chung quanh. Nơi này là một gian phòng trống trải, bốn viên dạ minh châu cùng loại được khảm ở bốn góc, cố gắng tản ra ánh sáng. Ba mặt trên vách tường trụi lủi tối như mực, cái gì cũng không có. Chỉ một mặt hình như là cửa vào hắc động, hắc ám khôn cùng.

“Minh, nơi này là chỗ nào vậy? Ngươi như thế nào lại ở đây.”

“Nơi này là một không gian khác dưới nước, từ lúc ta sinh ra tới nay, đã bị phong ấn ở nơi này. Chỉ có máu của ngươi mới có thể mở được phong ấn, ta vừa mới cảm nhận được phong ấn dao động, biết ngươi đã đến, dùng linh lực trong cơ thể đem ngươi đến đây”.

“Máu của ta… khó trách, trong lòng ta vẫn có ý niệm phải đi về phía trước, đến tại chỗ này, hơn nữa không khống chế được đi về hướng này, nguyên lai là vì đến tìm ngươi.”

“Là ai đã phong ấn ngươi ở đây, ngươi là hỏa hệmathú, mà đây là dưới hồ nước, như vậy không phải rất nguy hiểm cho ngươi sao.” Băng Huyết ngẩng đầu nhìn Tử Minh, sát khí nháy mắt phóng thích, làm cho không khí đã lạnh phút chốc giống như địa ngục, âm trầm lạnh như băng.

Nhìn Băng Huyết như vậy, Tử Minh vốn không có cảm tình, lần đầu tiên biết lo lắng, nàng là vì hắn, đau lòng vì hắn. Đôi mắt màu tím thâm tình nhìn Băng Huyết, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn, khuôn mặt cứng ngắt, cố gắng mỉm cười một cái.

“Vì chờ người, hết thảy đều đáng giá.”

Nhẹ nhàng một câu, làm cho hai tròng mắt Băng Huyết dần dần ẩm ướt, dịu dàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tựa vào bờ vai của hắn, im lặng hứa hẹn.

“Minh, về sau ngươi có ta, sẽ không để cho ngươi bị một chút nguy hiểm.”

“Tốt.” Kiên định tín nhiệm, không một tia hoài nghi, cho dù nàng bây giờ còn rất yếu, nhưng hắn tin tưởng, tin tưởng mỗi một câu nói của nàng.

“Huyết, hiện tại ta muốn đi vào không gian huyễn thú để tu luyện, ngươi theo hắc động đi thẳng về phía trước, sẽ có thu hoạch không tưởng. Cố gắng mạnh mẽ đi, nhớ rõ, ta luôn ở bên cạnh ngươi.”

“Được.”

Nhìn nhau cười, không cần nhiều lời, thể xác và tinh thần của họ sớm đã hòa nhập, Tử Minh nháy mắt đã biến mất.

“Ngạch….. Ta quên hỏi hắn, vì sao bộ dạng của hắn lại giống ta như vậy. Quên đi…. Lần sau gặp mặt sẽ hỏi hắn.” Băng Huyết nhìn vị trí trống rỗng trước mặt, lầm bầm lầu bầu nói. Sau đó xoay người, không chút do dự hương về hắc động đi tới, tối đến mức không thấy năm ngón tay, quả thật vô cùng tối.

Nàng tin tưởng Tử Minh, nếu hắn nói nơi đó sẽ có đồ có lợi với nàng, như vậy cho dù là vực sâu, nàng cũng sẽ đi, bởi vì…. Tử Minh sẽ không lừa nàng.

Đứng ở bên cạnh hắc động, tay cầm Huyết sát, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tại nơi này không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đôi mắt ngược lại trởthànhtrói buộc. Trợn tròn mắt, lại không thể nhìn thấy sự vật, ngược lại sẽ làm cho trong lòng sợ hãi, cho nên nhắm mắt lại, dùng tai, dùng mũi, dùng mỗi một tế bào trong thân thể quan sát cảnh giác, như vậy sẽ được hiệu quả tốt nhất.

Kiếp trước huấn luyện, nàng đã sớm gặp qua chuyện như vậy, ở nơi không thể thấy được năm ngón tay, bị một đám mãnh thú bao vây tấn công. Có thể sống sót rời khỏi, là vì nàng lĩnh ngộ được điểm ấy.

Cho nên hiện tại, Băng Huyết ở trong hắc động, càng thêmthànhthạo. Mỗi một giác quan đều đề cao cảnh giác bốn phía, nàng phát hiện nơi này ngoại trừ bóng tối, không có hơi thể của bất kỳ sinh vật nào, ngay cả tử khí cũng không có. (D: nguyên văn là “không thuộc nhân loại tử khí “–à chắc là linh hồn người chết đế, nhưng ta để vậy)

Nơi này chỉ có nàng, đều nàng làm cho nàng đối với phía sau hắc ám càng thêm hiếu kỳ.

Tuy rằng tò mò, nàng cũng không vội vàng đi về phía trước. Quy tắc của sát thủ cho dù ở bất kỳ tình huống nào, đều phải bảo trì bình tĩnh vững vàng tâm trí, bằng không giây tiếp theo người chết chính là ngươi.

Băng Huyết liên tục đề cao cảnh giác hai ngày, không có một tia mệt mỏi. Đây đúng là của việc thực hiện những huấn luyện của sát thủ sau khi vào thân thể này, hai linh hồn dung hợp hoàn mỹ, khiến cho tinh thần lực của nàng so với thần giai cao thủ chỉ có hơn chứ không kém. Bởi vì thần thức của nàng khi tiến và tinh thần lĩnh vực, hoàn toàn không thể đến được điểm cuối.

Nghiêng đầu, tai phải vừa động, cảm giác được phía trước có trở ngại, nhắm chặt hai mắt, có một chút ánh sáng, không còn tối đen một mảnh.

Chậm rãi mở hai mắt, ánh vào trước mắt là một cánh cửa lớn phủ đầy màu lam, cánh cửa được điêu khác những hoa văn cổ xưa, kinh ngạc quỷ mị.

Đem huyết sát chủy thủ đặt vào vỏ kiếm ở bên hông, hai tay đặt trên cánh cửa, dùng sức đẩy.

Không ra…

Lại dùng lực…

Vẫn là đẩy không ra….

Ta lau….. Không mở cửa ta làm thế nào đi vào!?

Băng Huyết buồn bực.

“Tiểu ngu ngốc, dùng một giọt máu nhỏ lên cánh cửa thử xem.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo ý cười vang lên trong đầu Băng Huyết làm cho hai má nàng có chút nóng lên.

Thật mất mặt…. Khó được tính trẻ con, còn để cho Minh nhìn thấy.

Giựt giựt khóe miệng, cắn một cái ở đầu ngón tay, một giọt máu tươi nhẹ nhàng nhỏ lên cánh cửa. Ánh sáng màu lam chói mắt nháy mắt phát ra làm cho nàng không thể không nghiêng đầu, nhắm chặt hai mắt.

Hào quang biến mất, một luồng hơi thở cổ xưa đánh tới, nói cho người biết nơi này đã tịch mịch rất lâu.

Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía nội môn, đó là nơi giống với thư phòng, nhưng nơi này rất rộng, giống như là toàn bộ sân bóng lớn hợp lại. Một loạt giá sách ước chừng hai mươi thước, dùng nửa hình tròn bao vây lại, trên đầu một mảnh sương mù lam sắc, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy áp lực, ở giữa đặt một cái bàn, hoa văn trên bàn cùng cánh cửa lớn giống nhau, rất cổ xưa. Hai bên cái bàn có hai cái bình đài cao hơn mặt bàn hai tấc. Bình đài bên phải ở mặt trên đặt vài giá để hàng, phía trên là một loạt thùng được sắp xếp gọn gàng, ở giữa là một cái dược đỉnh đỏ như máu. Bên trái bình đài bốn phía bị một đoàn sương mù lam sắc bao phủ, loáng thoáng nhìn thấy bên trong ở giữa có một cái đệm hình tròn.

Mà cảm giác của Băng huyết đối với nơi này….. rất quen thuộc. Giống như nàng vốn thuộc về nơi này hoặc là nói nơi này là thuộc về nàng. Đây là vì sao?

“Nơi này làMahuyễn điện.” Giọng nói của Tử Minh đúng lúc vang lên, giải tỏa nghi hoạc của nàng.

“Mahuyễn điện… tại sao nơi này lại có chổ này?” (D: ý chỉ nới tại sao dưới nước lại có có phủ vậy đó.) Băng Huyết chậm rãi bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.