Con vịt bị khí thế của ba người Lôi Minh dọa sợ, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ đáng yêu của Băng Huyết, lập tức quăng sự sợ hãi ra sau đầu, nhìn dung nhan tuyệt sắc của người trước mặt, toàn thân lập tức khô nóng, dung mạo vốn đã kỳ quái, lúc này lại càng thêm đáng khinh.
“Ha ha… Đúng vậy. Sao hả? Tiểu đệ đệ là muốn đến giao tiền à!?” Con vịt trưng ra nụ cười tự nhận là đẹp, nhìn Băng Huyết. Nhưng ánh mắt lộ liễu kia lại làm cho ba người phía sau Băng Huyết híp mắt, sát khí tự nhiên nảy sinh.
Tay Băng Huyết ở sau lưng ra ám hiệu, ám chỉ ba người thu liễm một chút, dọa đồ chơi chạy mất, bọn họ phải chịu trách nhiệm. Sau đó dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn con vịt, nhẹ giọng nói: “Nhưng… Ta không có tiền…”
Nhìn thấy Băng Huyết ủy khuất, con vịt thiếu chút nữa nhịn không được ra tay ôm lấy Băng Huyết, cuối cùng vì sợ dọa tới nàng, cố gắng nhịn xuống, không phải hắn tốt bụng, mà là đối mặt với Băng Huyết ngây thơ hồn nhiên lại đầy vẻ tủi thân như kẻ nghèo khó, cho dù là hắn làm đủ loại chuyện ác cũng thật sự không thể xuống tay, có thể thấy được công lực của Băng Huyết thật cao. Nhưng mà khi nghe Băng Huyết nói không có tiền, trong lòng bắt đầu phấn chấn, cười càng thêm khủng bố.
“Hề hề, không có tiền cũng không sao.” con vịt cười một cách kỳ quái, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn vì chuyến đi lần này, không nghĩ tới lại có thể gặp được cực phẩm như vậy, thật muốn lập tức ôm trở về vuốt ve một chút. Ai nói hắn không có đầu óc, xem đi… Không cần người khác, hắn cũng nghĩ được một biện pháp tốt.
“Thật không?” Nghe con vịt nói, ủy khuất trên mặt Băng Huyết lập tức biến mất, hưng phấn nhìn con vịt.
“Đương nhiên, bản thiếu gia nói chuyện cho tới bây giờ đều là thật, nhưng mà… Chiếm phí có thể không thu. Chỉ là…” Con vịt cao ngạo ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt tự nhận là tôn quý.
“Chỉ là cái gì…” Băng Huyết hoàn toàn phối hợp theo. Không biết rốt cuộc là ai đặt bẫy ai, ai tiếp lời ai, chỉ khi có kết quả, mọi người mới hiểu được. Ngay cả con chuột nhắt luôn linh hoạt nhạy bén ở phía sau cũng cảm thấy mờ mịt.
“Chỉ là ngươi phải đến nhà của bản thiếu làm khách, ngươi chỉ cần yên tâm đi theo bản thiếu, bản thiếu đảm bảo cho ngươi ăn sung mặc sướng , vàng bạc đầy người. Được hưởng vinh hoa phú quý khôngbao giờ hết.” Con vịt vẫn đang cao ngạo ngẩng đầu, giống như đây là ban ơn mà người khác cần phải biết ơn.
“Dùng ta gán nợ hả?” Băng huyết cúi đầu, như đang tự hỏi, biểu cảm không ai có thể thấy rõ. “Gán nợ thì không có vấn đề. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì…” Con vịt nghĩ chuyện này lập tức sẽ xong, không chút do dự hỏi. Mà không biết kết cục của đoàn người bọn họ đã định sẵn sau khi họ bước vào nơi này.
“Chỉ là. . . Sau khi dùng ta làm chiến phí, doanh trại này hoàn toàn thuộc về bọn ta. Quy củ nơi này đương nhiên là bọn ta đặt ra rồi. Dựa theo quy củ của bọn ta mà nói, người không mời mà tới, phải giao phí quản lý, phí bảo hộ, phí đi bộ, phí lời nói, phí không khí, phí hơi thở… và các loại chi phí phụ khác. Gộp giá tất cả lại tổng cộng là một trăm ngàn vạn hắc tinh tệ. Mời vị công tử này mau trả tiền, trả đủ tiền thì ta có thể đi với ngươi.”
“Cái gì? Một trăm ngàn vạn hắc tinh tệ?” Con vịt và người hắn mang tới kinh ngạc hô, một đám toàn bộ kinh ngạc.
“Đúng vậy… Sao hả? Đại ca ca không có sao?” Băng Huyết mím môi, hai tròng mắt đơn thuần trong suốt xuất hiện khinh bỉ nhàn nhạt.
“Sao… Làm sao có thể… Ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Tiểu tử thúi ngươi đùa giỡn ta đi.” Con vịt nhìn cặp mắt trong suốt hiện lên khinh bỉ, rốt cuộc hiểu được, không biết là tức giận hay là xấu hổ, mà đỏ bừng cả mặt.
“Không có à…” Băng huyết cúi đầu, trong giọng nói rầu rĩ lại mang theo nghịch ngợm.
“Nếu không có, đành phải dùng vật phẩm để thay thế.” Sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần biến mất không còn tăm hơi, khóe miệng nhếch lên, hai mắt nheo lại, một thân bộc lộ khí tức yêu tà lười biếng không thể nghi ngờ. Làm cho con vịt nhất thời sửng sốt, đây thật là tiểu thiếu niên ngây thơ đơn thuần đáng yêu vừa nãy sao? Vì sao đột nhiên có cảm giác cả người phát lạnh.
Mà con chuột nhắt phía sau, nhìn thấy Băng Huyết thay đổi một cách kinh dị, không dám tin mở to hai mắt, không rõ vì sao có người có thể đồng thời hòa hợp hai loại tính cách trái ngược là ngây thơ và yêu tà như vậy. Chuyển biến tự nhiên như vậy, làm cho người ta căn bản không hề phòng bị. Chẳng lẽ tiểu thiếu niên này so với thiếu chủ Lôi Minh bên cạnh hắn còn khủng bố hơn.
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Băng Huyết làm cho con chuột nhắt hoàn toàn xác thực ý nghĩ của mình.
“Lột sạch hết quần áo của những người này, cắt đứt hai cánh tay, sau khi lấy một phần máu thì ném ra ngoài, coi như lần này là phí thế thân.” Giọng nói tà mị lười nhác ở doanh trại vang lên, trong lòng mỗi người đều kinh sợ.
Biểu cảm của ba người Lôi minh, Ám Dạ, Hàn Khải Minh từ đầu tới cuối đều không có biến hóa, nghe thấy câu cuối cùng của Băng Huyết cũng không có kinh ngạc hay chán ghét. Ngược lại nhìn Băng Huyết đầy cưng chiều.
Hàn Khải Minh âm thầm gật đầu với Cát Kiệt.
Cát Kiệt lĩnh mệnh, nhìn về phía Băng Huyết, đáp lại: “Dạ.” Sau đó tự mình dẫn các hắc y hộ vệ khác tiến hành hành động thu phí.
Truyện được edit tại DGQ và chia sẻ ở DĐLQĐ, mọi web khác đều là ăn cắp!!
Con vịt bây giờ mới phản ứng lại, vội vàng hô to về phía đám người Băng Huyết: “Các ngươi dám, các ngươi biết ta là ai không? Ta là… Ưm ưm ưm… Ưm.” Lúc này con vịt và bọn người này mới phát hiện, bọn họ không thể mở miệng nói chuyện. Ngay cả con chuột nhắt phía sau có ý đồ cầu cứu cũng không thể mở miệng, ngay cả cử động đều không thể thì đã hiểu.
Lôi Minh nhìn một đám người kỳ quái, nhíu mày, tò mò nhìn Băng Huyết.
“Ha ha…” Băng Huyết mỉm cười nhìn Lôi Minh, nâng cánh tay trắng nõn tinh tế lên, giật giật ngón tay: “Thật ra ta càng thích độc dược hơn là đan dược cứu người.”
“Ngươi nha.” Nhẹ nhàng búng cái trán Băng Huyết một cách cưng chiều, bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu lời này để cho luyện đan sư tự cho là cao quý mà nghe được, không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
Bốn người Băng Huyết, Lôi Minh, Ám Dạ, Hàn Khải Minh lành lùng nhìn hành vi cực kỳ tàn ác trước mặt, không có ai xuất hiện vẻ mặt không đành lòng, tất cả đều như đang nhìn phong cảnh xinh đẹp nên phải hưởng thụ. Đương nhiên không tính Ám Dạ… Hắn trừ bỏ mặt than chính là mặt than.
Cát Kiệt dẫn theo một nửa hắc y hộ vệ, mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh đám người con vịt, đầu tiên là cởi hết quần áo của họ ra, sau đó lấy một cái lọ miệng lớn có thể đựng chất lỏng ra, đặt ở dưới cánh tay đối phương, không nhìn mặt người nọ sớm đã chuyển xanh đen, trường kiếm rút khỏi vỏ, máu chảy ra, cho đến khi lọ đầy máu, người nọ sắc mặt trắng bệch ảm đạm. Sau khi máu người nọ ngừng chảy, lại chém một đao, một cánh tay như lá rụng, vĩnh viễn rời khỏi thân thể, máu đã sớm bị loại thuốc đặc biệt của Băng Huyết làm cho ngừng chảy, thật sự là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Cho đến cuối cùng hoàn toàn áp dụng quy tắc Băng Huyết vừa mới lập ra để đáp trả, mới ném những người toàn thân không mặc gì nửa chết nửa sống ra ngoài. Mà vừa đúng lúc Băng Huyết nhìn như lơ đãng vung tay nhưng thực chất là giải độc cho những người đó.
“Cút.” Một tiếng quát to, uy áp mười phần, làm cho đám người con vịt vừa mới phát hiện có thể cử động, còn không kịp kêu rên, liền bị dọa đến mức chạy nhanh về phía trước, giống như sau lưng có ácmaở đuổi theo.
Nhưng mà bọn họ không biết là… Sau lưng bọn họ lúc này quả thật là một ácmakhát máu tàn nhẫn, chỉ là ácmanày có thể khoác lên mình lớp áo thiên sứ mà người khác không thể nhìn thấu mà thôi. Nhưng cho dù biết, cũng đã quá muộn.