Lôi Minh mỉm cười khi nghe thấy lời nói của thị vệ giữ cửa, sâu trong ánh mắt thoáng qua một chút cưng chiều, nhanh đến mức không người nào có thể thấy rõ. Sau đó nhìn Lạc trưởng lão, vẻ mặt lắc đầu đầy bất đắc dĩ, thở dài nói: “Ta nói Lạc trưởng lão này, cái này là ngươi không đúng rồi, ngươi đã đến đây, muốn vào địa phận của người ta, cũng không báo tên rõ ràng, bây giờ lại trách cứ người ta chậm trễ với ngươi, đây không phải là không nói đạo lý sao.” Lôi Minh bày ra vẻ mặt ‘ngươi quá cố chấp’, khẽ thở dài, hoàn toàn không cho Lạc trưởng lão có cơ hội phản bác, lại nói tiếp: “Được rồi, quên đi. Tiểu Huyết cũng không phải là người hẹp hòi, nếu không. . . . .có cảm giác bên này có hơi thở ma thú, đặc biệt để cho ta tới xem chuyện gì xảy ra, cũng may là ta tới đây, nếu đổi lại là Tiểu Huyết đến, chẳng phải hiểu lầm này càng lớn hơn.” Lôi Minh nói một cách buồn bực, lại tỏ ra dáng vẻ đại nhân không so đo với tiểu nhân, nhất thời khiến Lạc trưởng lão thiếu chút nữa hơi thở không thông mà ngất xỉu, đột nhiên có cảm giác khổ mà không nói ra được, nét mặt như nuốt phải con ruồi chết, trừng mắt nhìn chằm chằm Lôi Minh và hai thị vệ giữ cửa. Thiếu chút nữa khiến Lôi Minh nhịn không được mà bật cười.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, nhìn thị vệ gác cổng khoát tay áo, nói: “Mở cửa rào chắn đi, Bổn Thiếu chủ có quen biết bọn họ, yên tâm. . . . .Tiểu chủ nhà các ngươi sẽ không trách tội.” (Lạc Huyên-DĐLQĐ-Diệp Gia Quán-Đọc chính chủ nhé)
“Vâng.” Hai thị vệ có chút lạnh nhạt mang mặt nạ kỳ dị cung kính cúi người trả lời Lôi Minh, đôi mắt bên ngoài mặt nạ trong trẻo lạnh lùng, âm thành càng thêm lạnh lẽo thấu xương, khiến mọi người thuộc Tứ đại gia tộc rối loạn ở trong lòng suy đoán là hạng người gì, lại có thị vệ như vậy, chẳng lẽ là tổ chức sát thủ nào đó, nghĩ đến đây, Diệp Hề cùng Hỏa Viêm Trần ở nơi không ai thấy liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Mà đoàn trưởng Dong binh đoàn Ô Nhĩ vẫn luôn núp ngoài cùng đội ngũ, lúc này ở trong lòng không ngừng chửi mắng con trai của mìnhthành công thì ít thất bại thì nhiều, bây giờ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, người bọn họ chọc phải không giống như kiểu người mà bọn họ suy đoán.
Một nhóm người chính thức đi qua rào chắn tiến vào địa phận của đám người Băng Huyết. Các lều trại màu đen ở bên trong rào chắn được sắp xếp tạo thành một vòng tròn lớn, hoàn toàn che chắn phần đất trống ở giữa, mọi người chưa từng thấy cách bố trí doanh trại như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Ở nơi này nguy hiểm khắp nơi, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu đều có thể bị ma thú trong Ma Thú Sâm Lâm hoặc kẻ địch công kích, lựa chọn nơi đóng quân và cách thức xếp đặt doanh trại rất quan trọng. Bọn họ thường sẽ chọn nơi có phạm vi nhìn bao quát và không có không gian để ẩn nấp làm nơi đóng doanh trại. Mà bình thường lều vải trong doanh trại sẽ được đặtthành một hàng, đối mặt với bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt sẵn sàng đối mặt với công kích. Tuy nhiên sắp đặt lều vải tạothành một vòng tròn lớn bao bọc phần đất trống ở giữa, toàn bộ lều vải đều màu đen, màu sắc như vậy trong đêm tối ở nơi kinh khủng như Ma Thú Sâm Lâm là cách bảo vệ tốt nhất. Rào chắn bên ngoài là tầng phòng hộ thứ nhất, lều vải màu đen hoàn toàn có thể làm tầng phòng hộ thứ hai. Như vậy có thể khiến mọi người ngay lập tức sẵn sàng ứng chiến hoặc tìm ra cơ hội lùi lại chuẩn bị đầy đủ. Một doanh trại có thể vừa phòng thủ vừa tấn công như vậy, quả thực là chưa bao giờ nghe thấy, thật sự là. . . . .Làm cho người ta rất kinh ngạc, càng làm cho người ta khâm phục.
“Lôi thiếu chủ, không biết vị tiền bối nào bố trí xếp đặt doanh trại hoàn mỹ như vậy, quả thật khiến Diệp mỗ bội phục, bội phục a.” Trong đám người ở nơi này thì Diệp trưởng lão có quan hệ với Lôi Minh hòa hợp nhất, sờ sờ cái bụng tròn trịa mập mạp của mình, cười hì hì hỏi. (Lạc Huyên-DĐLQĐ-Diệp Gia Quán-Đọc chính chủ nhé)
Lôi Minh cúi đầu cười nhẹ, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua một chút sắc bén, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp trưởng lão bên cạnh, cũng chỉ là một giây mà thôi, giọng hòa nhã nhẹ nói: “Diệp trưởng lão khách khí, Tiểu Huyết thật không gánh nổi Diệp trưởng lão gọi một tiếng tiền bối a, bây giờ ‘hắn’ còn chưa tới mười hai tuổi, còn bố trí doanh trại và cả lều vải màu đên cũng là do ‘hắn’ nghĩ ra.” Lôi Minh nói ngang đây rồi dừng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua vẻ mặt như đang suy nghĩ đến điều gì đó của mấy vị trưởng lão, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, chỉ từ vẻ mặt của bọn họ cũng có thể đoán ra, hiện tại nhất định là bọn họ đang nghĩ đến việc lôi kéo Tiểu Huyết như thế nào, sử dụng cho gia tộc của mình, thuận tiện còn có thể lôi kéo thế lực sau lưng của Tiểu Huyết. Có điều kết quả sẽ như thế nào thì mình không cần đi hỏi Tiểu Huyết cũng có thể đoán được. Muốn lợi dụng Tiểu Huyết, đến cuối cùng sợ là bọn họ cũng bị Tiểu Huyết lột da mà thôi. Huống hồ còn có thế lực thần bí sau lưng Tiểu Huyết, đều không phải là bọn họ có thể so sánh, ôi ~ một nhóm người mơ tưởng a.
Lôi Minh âm thầm buồn cười lắc đầu, nói tiếp: “Lần này Tiểu Huyết cũng chỉ là mang theo mấy người thân cận ra ngoài lịch lãm mà thôi, chỉ là không ngờ chúng ta tới Ma Thú Sâm Lâm mấy ngày, các ngươi lại tới, thật đúng là trùng hợp đấy.”
“Ồ! Nói như vậy, lần này các ngươi không phải vì quả Hỏa Long thànhthục mới tới.” Âm thanh khàn khàn trầm thấp của Hàn Vu truyền đến, hơi thở có chút ấm càng thêm âm u.
“Hàn trưởng lão lo lắng quá rồi, chúng ta cũng là hôm qua mới biết.” Lôi Minh quay đầu nhìn Hàn Vu, biểu tình cười nhạt nhã nhặn như cũ, khiến cho không người nào có thể thật sự thấy rõ tính chân thật trong lời nói của hắn.
Mà ba chữ quả Hỏa Long lại làm cho Lôi Minh có phần hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt như cũ vẫn cười nhạt nhã nhặn trước sau như một, làm giống như không nghe thấy, hoặc là hoàn toàn không để ý. (Lạc Huyên-DĐLQĐ-Diệp Gia Quán-Đọc chính chủ nhé)
Lạc trưởng lão vừa rồi vẫn còn khó chịu, lúc này cũng đã lấy lại lý trí. Âm thầm tự trách mình kích động. Tiếp theo liền nghe được Hàn Vu không phân biệt rõ ràng địch ta đã dễ dàng đem mục đích của bọn họ nói ra, trong lòng có chút bất mãn, lặng lẽ quan sát nét mặt Lôi Minh, khẽ nhíu mày một cái. Hắn sống đến tuổi này, người nào mà chưa từng thấy qua, duy chỉ có Lôi Minh này, luôn làm cho hắn có cảm giác nhìn không thấu đoán không ra, nhưng mà có suy nghĩ như vậy cũng không phải chỉ có mình hắn.
Tác phong của Hàn Vu mặc dù hung tàn ác độc, nhưng cũng coi như là túc trí đa mưu (nhiều mưu trí), không như vậy thì sẽ không thường xuyên khiến đối thủ chết thảm trong tay mình, cái này cũng không chỉ đơn giản là dựa vào thực lực, mà còn có âm mưu và đầu óc tính toán.
Vừa rồi hắn nói ra mục đích hôm nay đến Ma Thú Sâm Lâm, dĩ nhiên là vì thử dò xét Lôi Minh, muốn nhìn xem sau khi Lôi Minh nghe được tin tức hiếm có như vậy sẽ xuất hiện thái độ gì. Quả Hỏa Long kia là vật quý báu khó có được, ăn một quả Hỏa Long có thể đột phá bình cảnh của bất kỳ gia đoạn nào, con đường tu luyện về sau sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió. Quan trọng hơn là quả Hỏa Long năm trăm năm mới xuất hiện một lần, địa điểm càng thêm không cố định. Nhưng không nghĩ tới Lôi Minh vẫn không có một chút cảm xúc biến hóa, ngay cả một chút xíu hơi thở dao động hắn cũng không cảm thấy. Chẳng lẽ. . . . . Lôi Minh thật giống như trong lời đồn, đối với bất kỳ cái gì cũng hoàn hoàn không để ở trong lòng, luôn hành động tùy ý. Hay Lôi Minh căn bản chính là người cực kỳ đáng sợ, lòng dạ sâu đến mức ngay cả những người khôn khéo như bọn họ cũng không nhìn ra được. Bốn vị trưởng lão bởi vì suy nghĩ của chính mình mà kinh ngạc, nhận thức kinh khủng đối với Lôi Minh càng sâu sắc thêm một tầng.