Lôi Minh, Hàn Khải Minh nhìn người phía trước, mỉm cười lắc đầu.... Đây là tên tiểu gia hỏa đáng yêu mà bọn họ không thể nào buông tay. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng ăn ý xảo trá, sau đó lắc mình, xông vào bầy thánh thú, nhiều năm phối hợp ăn ý, bọn họ đã sớm không cần bàn bạc, mặt dù bề ngoài tính cách của bọn họ bất đồng, nhưng có một điểm cực kỳ giống nhau, đó chính là bọn họ đều không phải người tốt, bọn họ đều có một trái tim phúc hắc.
Không thể không nói, hai tiểu đội này, phối hợp cực kỳ vô sỉ biến thái. Trong trận chiến chém giết hỗn loạn, lại có thể phối hợp không chê vào đâu được. Tiểu Quai dựa vào thực lực thánh thú cấp bảy dùng hình dáng tự vệ nhẹ nhàng linh động, tùy ý đi lại giữa đám thánh thú, luôn bất ngờ cho đối phương một móng vuốt hoặc tung ra một ra hỏa cầu nhỏ nhưng lực công kích cực mạnh vào đám thánh thú. Đợi đến khi mấy con thánh thú hợp lực vây công con meo nhỏ vô sỉ này thì Ám Dạ xuất hiện, nhẹ nhàng đâm vài nhát vào chỗ bị Tiểu Quai đánh lén, mấy con thánh thú còn chưa kịp phản ứng, cả người tê dại nhìn chằm chằm Bằng Huyết đột nhiên xuất hiện, trong đôi mắt trong suốt kia là ý cười vô cùng nồng đậm, đưa tay ra phất qua bọn chúng một cái, thì bọn chúng đã bị đưa vào hắc tinh giới chỉ.
Nhưng lúc này, Băng Huyết đang rất bội phục tổ đội của Lôi Minh và Hàn Khải Minh, đừng thấy bọn họ bình thường một người rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời, một người thánh khiết lạnh nhạt. Khi làm chuyện hại người lợi mình, căn bản không hề kém nàng một chút nào. Nhìn hai người kia phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, vừa đánh cướp còn làm cho người ta biết ơn mình. Hai người bọn họ phối hợp tập kích thánh thú, một người thừa dịp đối phương đang chiến đấu mà đâm mấy kiếm sau lưng, hạ thuốc mê, còn người kia thì tiện tay thu hết thánh thú vào không gian giới chỉ, xoay người tiếp tục tham gia trận chiến.
Cứ như vậy, mấy tên vô nhân tính này đánh tới chỗ nào thì chỗ đó sẽ bị càn quét một mảng lớn, không chút tiết chế. Nhưng mấy người bọn họ lại phối hợp rất tốt, để cho đám ma thú kia không có cơ hội phản kháng nào, tốc độ nhanh đến mức làm cho ma thú không thể đánh tới, dù đánh liên tiếp cũng không thể đánh trúng, một người đánh trực diện một người đánh lén, ma thú để ý phía trước nhưng không tránh được phía sau. Kết quả chỉ có thể bi thảm bị nhét vào không gian giới chỉ, như thế thì bảo sao đám thánh thú bọn họ không buồn rầu đây, buồn rầu đến mức hộc máu luôn! Có thiên lý hay không!!
So với những người khác đang khổ chiến, quẩn quanh bên bờ sinh tử, thì mấy người này và một con ma thú rất nhàn nhã, vui thích phấn chấn vừa đánh lén vừa bắt cóc.
Nhưng mà, may mắn lúc đó những người khác bao gồm các cao thủ cấp bậc thiên gia cũng không rảnh chú ý đám biến thái này. Những cao thủ cấp bậc thiên giai lúc này không chỉ phải đối chiến ma thú mà còn phải tận lực chiếu cố những tiểu bối có thiên phú trong gia tộc. Nếu không lúc này nhất định bọn họ sẽ bị hành động biến thái của đám Băng Huyết làm cho kinh sợ, mắt đầy tơ máu, đồng thời càng thêm rối rắm ảo não, thánh thú làm cho bọn họ chật vật không chịu nỗi, khi vào tay mấy tên biến thái kia, thì hoàn toàn thay đổi, biến thành mấy tên tay mơ không có năng lực phản kháng, mặc cho người khác xẻ thịt.
Không thể không nói, những thánh thú này đã gặp phải mấy tên biến thái, nhưng chỉ có thể âm thầm bi thương, ngay cả khóc cũng không có chỗ để khóc.
Sau khi đám biến thái càn quét một đường, thì không có một con thánh thú nào dám đến gần bọn họ, nếu đụng phải bọn họ thì sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, tiếp cận mục tiêu khác, không liểu mạng công kích. Chỉ đánh cho có, đám người Băng Huyết thoải mái đi lại, còn những người khác đã thành con tốt thí mạng để những thánh thú phát tiết buồn bực trong lòng. Hết cách rồi, bọn chúng là thánh thú đã sống rất lâu, mà lại bị mấy tên nhân loại biến thái bắt hết một nữa, nên tên nào bị não tàn mới đến gần mấy tên biến thái kia.
Cứ như vậy, chỉ có đám Băng Huyết bị đám thánh thú tận lực lãng tránh, tạo được một lối đi xuyên qua đám thánh thú. Đi tới cây Hỏa Long ở vách núi.
Cây Hỏa Long cao gần mười mét nằm ở vách núi, xung quanh trơn truột, chỉ có một sơn động nhỏ bên cạnh. Băng Huyết nhìn quanh bốn phía, không phát hiện bất kỳ bóng dáng ma thú nào, ngay cả khí tức cũng không có, cuối cùng dời mắt nhìn chằm chằm cái lỗ nhỏ bên cạnh cây Hỏa Long.
“Huyết, Hỏa Long Quả để Ám Dạ lấy, ngươi đi vào sơn động đi.” Âm thanh tràn đầy tà mị từ tính vang lên trong đầu Băng Huyết, làm Băng Huyết vui mừng. Hai tròng mắt lạnh như băng, nháy mắt thay đổi, tràn đầy ấm áp và nhu tình.
“Minh, ngươi đã tỉnh.”
“Ừ... Huyết, ngươi làm rất tốt. Sự cố gắng của ngươi, ta vẫn luôn biết.”
“Minh, ta tuyệt đối sẽ không buông tay, ta sẽ càng thêm cố gắng.”
“Ta tin tưởng ngươi, vạn sự cẩn thận. Nếu gặp nguy hiểm thì lập tức gọi ta, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.”
“Được, ta biết, vẫn luôn biết.”
Cảm nhận Tử Minh đã rơi vào trạng thái tu luyện, Băng Huyết vô cùng vui vẻ nhìn người bên cạnh, nhìn vẻ mặt đầy mê mang của Lôi Minh và Hàn Khải Minh.
“A Minh, ta không sao.” Băng Huyết mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cây Hỏa Long kia, trong mắt trong mắt lóe lên một tia sáng xảo trá âm hiểm: “Hỏa Long Quả tổng cộng có mười quả, sản lượng lần này thật sự cao.”
“Đúng vậy. Nghe nói, mỗi lần Hỏa Long Quả hiện thế, tối đa cũng chỉ có hai quả, lần trước xuất hiện cũng chỉ có một quả mà thôi. Lần này lại có mười quả, không thể không nói, lần nào Tiểu Huyết cũng vô cùng may mắn.” Lôi Minh cưng chìu nhìn đôi mắt xảo trá của Băng Huyết một cái, dịu dàng nói.
Băng Huyết chớp mắt, dí dỏm nói: “Là chúng ta may mắn.” Sau đó nhìn cái động nhỏ kia, trong mắt là sự tìm tòi: “Ta nghĩ nhất định phía sau sơn động này có thứ gì đó tràn đầy linh khí chi phối, cây Hỏa Long mới có thể cho ra sản lượng cao như vậy.”
“Ám Dạ, ngươi hái chính quả Hỏa Long Quả xuống, thủ pháp phải nhanh và chuẩn, không được để lại dấu vết, dùng bụi đấy làm mất đi dấu vết.” Băng Huyết lấy chín cái hộp ra đưa cho Ám Dạ.
“Dạ.” Ám Dạ lên tiếng đáp lại.
“Tại sao lại chừa lại một viên.” Hàn Khải Minh không hiểu nhìn Băng Huyết.
“Đương nhiên là để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, như vậy ta mới có thời gian để đi vào sơn động.” Băng Huyết nhún vai, vô vị nói.
“Cái gì, đệ muốn đi vào?” Lôi Minh, Hàn Khải Minh đồng thời kêu lên, cau mày, có chút không đồng ý. Sau đó hai người nhìn nhau một cái, cùng nói: “Bọn ta cùng vào với đệ.”