Những gì mà bao lâu nay Tiểu Nhưng giấu diếm bà đều nói cho cặp song sinh nghe, Tiêu Linh Khâu cũng không ngại ngần gì nói luôn cả sự việc về cú điện thoại kia, nhìn thấy biểu tình tràn ngập khiếp sợ của hai anh em liền hiểu ra nhất định là có ẩn tình mà!
“Điện thoại? Từ lúc chúng tôi rời đi cho đến bây giờ đều không gọi cho baba!” Ám Vân không thể hiểu được cuộc gọi kia là do ai làm, hơn nữa các cậu cũng không bao giờ có thể làm baba tổn thương được!
“Sẽ không phải là do cha chứ?” Ám Vũ cẩn thận ngẫm lại, nếu gọi điện dọa người thì chỉ có cha hắn mới làm thôi!
“Mặc kệ là ai gọi! Nhưng con trai tôi đã tổn thương rất nhiều! Hiện tại chúng tôi muốn được bồi thường!” Tiêu Linh Khâu mở túi xách đem theo, lấy từ trong ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho Ám Vũ.
“Đây là thứ gì vậy phu nhân?”
“Mẩu giấy này ghi nơi ở hiện tại của Tiểu Nhưng. Lúc trước nó nói với tôi rằng nó muốn đến cô nhi viện trước đây nuôi dưỡng nó dể làm việc. Nếu các cậu muốn bồi thường, vậy thì hãy đến chỗ này tìm nó đi!” Tiêu Linh Khâu biết mình giúp được Ám gia huynh đệ đến thế này là hết nước hết cái rồi! Cũng là bởi vì bà muốn hai người họ chữa lành vết thương trong trái tim con trai bé bỏng.
“Cảm ơn phu nhân đã giúp chúng tôi tìm được baba!” Ám Vũ cùng Ám Vân cúi gập người trước Tiêu Linh Khâu để thể hiện lòng biết ơn vô hạn.
“Không cần cảm ơn làm gì! Tôi là muốn tốt cho Tiểu Nhưng! Lúc trước các cậu không thể tra ra một phần vì tôi o bế tin tức nên các cậu khó thể xác định được! Nhưng mong các cậu đừng đột ngột xuất hiện trước mặt thằng bé, bằng không sẽ vô hiệu!” Tiêu Linh Khâu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.
“Để tôi sai người đưa phu nhân về nhà!” Ám Vũ bấm số phân phó người.
“Cảm ơn! Chúc các cậu thành công!” Tiêu Linh Khâu không quay đầu lại, đứng ở cửa xe nói rồi mới lên, rời khỏi dinh thự Ám gia.
Ám Vũ mở tờ giấy trên tay ra, xem xét một hồi: “Ngày mai chúng ta đến nơi này!”
Sáng hôm sau mười giờ xuất phát, bọn họ đều có một đích đến chung là cô nhi viện XX thanh tĩnh yên bình.
Bỏ lại đô thị tất nập phồn hoa đằng sau, xe tựa hồ đã vào đến một khu vực thôn quê…
“Chủ tịch, thiếu gia! Cô nhi viện được viết trên tờ giấy đã ở ngay phía trước!” Tài xế thông báo.
“Mau dừng tại ven đường! Nhớ đừng tiếp cận gần quá!” Ám Vũ nhớ lời Tiêu Linh Khâu nhắc nhở.
Xe chạy đến đoạn đường cách cô nhi viện không xa, Ám Vũ và Ám Vân cùng nhau nhìn qua khe nhỏ cửa kính được hạ xuống.
Một cô nhi viện có quy mô thật lớn nhưng tương đối già cỗi. Phía trước tòa nhà lớn có một đám trẻ con đang nô đùa, bên trong thoạt nhìn thật sơ sài, giống như thật lâu đã không được tu sửa, thay mới, bàn học, ngăn tủ, các vật dụng đều khá cũ kỹ rồi! Duy nhất chỉ có một tiếng vang thật tươi trẻ là đến từ âm thanh của đám nhóc con huyên náo!
Xe tới gần tới cô nhi viện bao nhiêu thì âm thanh ồn ào lại lớn bấy nhiêu. Cẩn thật nghe liền có thể nhận ra tiếng cười phi thường vui vẻ. Hình như bọn trẻ đều đồng loạt cười to hết! Đang có chuyện gì vui vẻ như vậy sao?
Không lâu sau, cửa lớn mở ra, từ bên trong có một người đàn ông dẫn theo một đám nhóc đi ra ngoài…