Ác Ma Song Bào Thai

Chương 54: Hối hận



Phát hiện điện thoại của baba đã ngắt tín hiệu, Ám Vũ ở nhà tức giận đập vỡ bàn trà thủy tinh.

Baba một lần nữa lại biến mất trước mặt bọn hắn! Người kia rõ ràng có ý đồ gây rồi! Quả thật là muốn trả thù riêng?!

Ám Vân từ trên tầng chạy xuống, khẩn trương hỏi: “Có chuyện gì? Sao đột nhiên lại phá đồ thế này?”

“Baba hình như bị bắt rồi…” Ám Vũ chán nản lấy tay nhu nhu thái dương.

“Cái gì?!  Baba bị ai bắt sao?!” Ám Vân ngồi lên salon, chỉ cần nghe đến chuyện có liên quan đến đại thúc là cậu  đã lập tức kích động rồi… huống chi còn bị bắt cóc!

“Anh không biết…” Ám Vũ nhắm mắt, nói ra những gì vừa phát sinh.

Ám Vân nghe xong, tức tối đứng lên: “Tắm?! Tên khốn kia muốn làm cái gì?!”

Đây cũng là điều khiến Ám Vũ lo lắng… Baba đi tắm, có nghĩa là y tự nguyện. Thằng cha kia tám phần là đã bày mưu lừa baba… Nếu phát sinh cái gì, hậu quả sẽ rất khó lường… Hơn nữa người nọ nhất định biết thân phận của anh em hắn, bằng không sẽ không hung hăng càn quấy. Nói vậy bệ đỡ cũng không nhỏ… Nhưng để tìm người, chỉ sợ hơi khó…

“Sao bây giờ caca?! Mau phái người đi tìm! Chỉ sợ tối rồi sẽ không thành…” Ám Vân bấm bàn phím điện thoại, mệnh lệnh cho toàn bộ đàn em đào xới, tuy hi vọng rất nhỏ…

“Hiện tại chỉ có thể tận lực, thuận theo cuộc gọi kia làm manh mối… nói không chừng có thể tra được gì đó… Bây giờ, chỉ có thể đợi… Hắn ta bắt baba, nhất định có mục đích… Chờ hắn đưa ra điều kiện, chúng ta mang baba trở về…” Ám Vũ lo lắng rằng, đợi đến lúc thương thảo, không biết baba đã xảy ra chuyện gì… Đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được sự bất lực, vô dụng… bản thân như thể phế vật…

Ám Vân tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào ra thịt, thẳng đến chảy máu cũng không buông lỏng… Lần đầu tiên chứng kiến baba bị người khác đùa bỡn, anh em cậu còn nhỏ, không có năng lực cứu được y… từ đó đã quyết định mình phải càng mạnh mẽ hơn để bảo vệ người quan trọng nhất! Nhưng vẫn… trơ mắt nhìn baba rơi vào tay người khác… nghĩ đến hắn ta dùng thủ đoạn ép buộc baba, cậu hận không thể lấy chính cái chết để tạ tội!

“Tiết Dật! Sao cậu lại cầm điện thoại của tôi?” Tiêu Tử Nhưng ra khỏi phòng tắm, nhìn Tiết Dật cầm điện thoại của mình, ngây ngô cười

“A! Vừa có người gọi điện cho anh, mà anh lại đang ở trỏng nên tôi giúp anh nhận ấy mà!” Anh ta đưa trả cho y.

“Ai gọi thế? Có chuyện gì?” Sẽ không phải Vũ nhi, Vân nhi đâu…

“Người nọ là Ám Vũ. Anh ta nói giờ muộn rồi, bây giờ về rất nguy hiểm nên nhờ tôi nhắn anh ở lại chỗ này một đêm!” Vẻ mặt xem kịch vui, Tiết Dật nhìn chòng chọc đại thúc.

“Thật? Nó thật sự nói thế?” Không ngờ Vũ nhi có thể để y ở nhà người ta, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn nhìn thấy y?

“Nếu anh không tin thì cứ gọi lại đi!” Chỉ qua một thời gian ngắn, anh ta đã thừa hiểu bản tính củ đại thúc. Y một chút cảnh giác đều không có, anh ta tin là y không sẽ không gọi đâu!

“Tôi không có ý đó… chỉ hơi kinh ngạc…” Nắm chặt di động, hiện tại y muốn… khóc lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.