“Tôi không có ý đó… chỉ hơi kinh ngạc…” Nắm chặt di động, hiện tại y muốn… khóc lớn…
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa! Mau uống ly nước rồi đi ngủ nào!” Tiết Dật cầm lấy ly nước để trên tủ đầu giường, đưa cho đại thúc.
“Cảm ơn…” Không chút do dự uống ly nước kia. Hình như hôm nay rất mệt mỏi, buồn ngủ quá…
Tiết Dật tận mắt nhìn thấy Tiêu Tử Nhưng uống hết, nói: “Hôm nay anh ở gian này đi! Tôi không làm phiền nữa! Ngủ ngon!”
Đại thúc nằm trên giường, nhìn anh ta ân cần đóng cửa, nhẹ giọng: “Hôm nay thật sự quá phiền cậu rồi! Cảm ơn!”
“Không có gì! Anh mau ngủ đi!” Anh ta cười đến sáng lạn, đóng cửa. Đứng bên ngoài nhìn cánh cửa nọ, ý cười trong mắt lại càng nồng đậm.
Đại thúc nằm trên giường, không biết làm gì, nhưng chỉ cần ở trên thứ gì đó mềm mại là sẽ muốn đi ngủ… Đêm qua quá phóng túng, xế chiều còn tùy hứng đến tận khuya… Ghét bỏ?! Hai từ này đột nhiên xẹt qua trong trí óc hắn, nước mắt tự đọng chảy xuống… Dùng chăn bông che đầu, không có hơi ấm của Vũ nhi và Vân nhi thật khó có thể tự đưa mình vào giấc ngủ…
Nửa đêm, vửa phòng lần thứ hai mở ra… Tiết Dật đến bên giường, ngồi xuống.
Bỏ cái chăn phủ trên đầu y, lộ ra gương mặt khổ sở vì khóc quá nhiều…
“Ai nha… sao lại khóc đến thảm thế này?” Tiết Dật dùng tay lau mặt y, cẩn thận nhìn động tĩnh người đang ngủ.
Diện mạo y không có, dáng người càng không… Tại sao lại khiến Ám Vũ, Ám Vân si mê đến thế? Nếu dựa vào một chút giao tiếp… thì có lẽ là do tâm đi?
Động thủ gỡ bỏ khuy áo, người này ngay đến cả ngủ cũng phải mang cúc áo cài đến tận cổ sao? Cởi đến hàng thứ ba, đột nhiên phát hiện được một chuyện rất thú vị… hai bên ngực đều phủ kín dấu hôn đỏ nhạt. Nói như vậy đêm qua y vừa bị làm thịt?
“Chậc chậc… Đúng là mau lẹ nha! Tôi đây tiếp tục thêm mấy lần chắc cũng không sao đâu ha!” Cúi xuống, anh ta in lại mấy ký hiệu đè lên. Da dẻ đúng là tốt thật! Tiết Dật lại le lưỡi liếm liếm gắng gọi người đang ngủ tỉnh dậy.
Dời xuống bên dưới, nhẹ nhàng liếm phủ lên hai trái cherry đã bị tàn phá, nhân tiện chú ý xem người kia có phản ứng gì không.
“A…” Biết ngay! Phía đưới ngâm nhẹ, thân thể cũng hơi vặn vẹo.
“Ai nha… Đúng là mẫn cảm! Liếm một tí đã không chịu được!” Dã tâm của Tiết Dật nổi lên, không ngừng liếm láp, tò mò xem phản ứng tiếp theo của y.
“A… đừng như vậy…” Tiêu Tử Nhưng chìm trong giấc ngủ, cảm nhận được có thứ không ngừng làm y nhột, theo bản năng lấy tay đẩy cái đầu đang bừa bãi trong đầu mình ra.
Tiết Dật một tay bắt lấy thứ đang cản chuyện tốt của anh, kề sát bên tai y: “Haha! Cho tôi xem điều thú vị đi!” Nói xong, tay kia luồn vào trong quần bắt lấy dục vọng đang ngủ say.
Trong giấc ngủ, Tiêu Tử Nhưng bắt đầu mộng xuân… Y mơ thấy Vân nhi ở trước ngực làm càn, còn Vũ nhi thì cởi quần áo vuốt ve thân thể y… Rất chân thật, khiến y cảm thấy Vũ nhi, Vân nhi đều đang cùng nhau yêu thương mình, nhưng chỉ một phút sau liền ghét bỏ, không cần y nữa…
“Haha! Thật vui quá!”
Tiết Dật kinh ngạc ngẩng đầu, khiếp sợ cùng nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Nhưng khóc cười lẫn lộn…