Đây không phải là kết quả anh muốn ngay từ đầu sao? Nhưng khi y bị cha bắt đi, chính mình lại càng phiền lòng hơn.
Không được! Không thể để cho cha có được y! Như vậy đại thúc sẽ bị ông ta ngược đãi! Nghĩ đến cảnh y bị chính cha mình làm nhục, anh càng thêm có động lực cứu người. Nhanh chóng lên xe, khởi động máy, lén lút theo dõi xe bắt y, xem bọn họ muốn đen Tử Nhưng đi đâu…
Cứ vậy đi đến một kho hàng hẻo lánh ngoài ngoại ô, hóa ra là đem y đến nơi này… Hiện tại thì sao? Cứ vậy xông vào cứu người?
Ngẫm lại, vẫn là gọi cho hai người kia… Mặc dù cuối cùng anh sẽ bị tẩn cho một trận, nhưng hiện tại an nguy của Tử Nhưng mới là trọng yếu nhất!
Ám Vũ ở nhà buồn bực chờ điện thoại… tại sao người kia không gọi lại?! Chẳng lẽ thật sự đem baba…?!
Ám Vân cũng ngồi trên salon chờ đợi, chỉ cần gọi một cuộc thôi là sẽ tra được vị trí của baba…
Leng keng! Leng keng!
“Ai vậy? Canh đúng lúc này đến làm gì?”
“Còn chê bọn này chưa đủ phiền não sao?!” Ám Vân vừa mắng mười tám đời tổ tông của kẻ không biết điều kia, vừa chạy đến bên cửa.
“Ai vậy?” Ám Vân ấn nút bộ đàm, hỏi.
“Xin hỏi Ám Vân hoặc Ám Vũ có ở nhà không?” Người bên ngoài vội vàng hỏi.
Ám Vũ nghe thấy thanh âm, lập tức chạy đi mở cửa chính… Giọng nói này hình như là giọng mà cậu nghe được trong điện thoại hôm qua.
Đứng trước cửa đúng là Tiết Dật vẻ mặt cấp bách nhìn Ám Vũ.
“Anh là người đêm qua gọi?!” Ám Vũ nắm cổ áo anh, lăm lăm sát khí.
“Đúng vậy! Nhưng nói sau đi! Bây giờ các anh mau đi cứu Tử Nhưng! Còn tôi thế nào về sau tùy các anh xử lý!” Tiết Dật đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
“Anh nhìn rất quen mắt! Không phải là con trai của chủ tịch Tiết thị sao? Hóa ra anh chính là kẻ đã lừa baba?! Từ từ đã… Anh mới nói ‘cứu’?! Không phải baba ở chỗ anh sao?!” Ám Vân kéo cao ống tay áo, chuẩn bị điên tiết đánh người nhưng lại bị ngăn trở.
“Từ từ đã Vân! Anh thấy cậu ta không giống như đang nói dối! Trước mắt mau đi cùng!” Ám Vũ hướng gara bước đi, lái ra một chiếc xe thể thao màu đen rồi nói với hai người: “Mau lên xe!”
Ám Vũ lái xe theo chỉ dẫm của Tiết Dật. Hắn cũng có xúc động muốn nhào đến đánh người giống Ám Vân, nhưng dù thế nào cứu được baba rồi giết người sau cũng được…
Tiết Dật sẽ không ngốc đến nỗi đem chuyện ăn vụng đậu hủ của Tử Nhưng nói ra, chỉ mới nói qua qua một tí thì nhiệt độ đã giảm xuống đáy… nói ra thì hậu quả sẽ khó lường lắm… nói không chừng ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa!
Không lâu liền tới địa điểm đại thúc bị bắt đi… Ám Vân cùng Ám Vũ đồng loạt tiến tới cửa kho hàng… đá mạnh cửa…
Bên trong một mảnh tối đen, vài giây sau điện được mở lên, chiếu sáng toàn bộ kho hàng.
“Không ngờ hai đứa mày đến thật!” Tiết Xích thỏa mãn ngồi trên sopha.
“Tôi thấy xe của Tiết Dật lén theo, không nghĩ rằng nó có gan tìm được hai vị đại nhân vật nha!” Ông ta dùng ngữ khí thoải mái nói, nhưng lại khiến người nghe không rét mà run, ánh mắt bay qua đằng sau hai người.
Tiết Dật làm nền nghe thấy cha ám chỉ mình, anh cố lấy dũng khí trả lời: “Con sẽ không để người làm hại anh ấy!”
Ám Vũ, Ám Vân không nói gì mà chỉ nhìn theo baba… hiện tại y đang bị dây thừng buộc vào bên cạnh sopha. Nhìn thấy baba phải nằm trên mặt đất lạnh như băng, nháy mắt sự phẫn nộ của cặp song sinh bị bốc đến đỉnh điểm.