Ác Ma Thuần Sắc Trắng - Priest

Chương 36: Utopia 5



Chương 36: Utopia 5

Lão huynh không tên chết vì một phát súng nổ đầu, tạm gọi là “người chết A”, trước lúc chết, người này đi cùng mấy người trẻ tuổi vác súng, Zoey và gã hói.

Theo lời Zoey miêu tả, cảnh tượng này gọi là “lửa gian lấy danh nghĩa “cứu viện đồng đội” lừa bà ta, Thẩm Phán, mấy lính gác dịch trạm ra ngoài”. Dò số ghế thì hẳn người chết A chính là “lửa gian” trong truyền thuyết, đầu hói là Thẩm Phán.

Theo như Zoey nói thì “bọn họ vừa ra ngoài đã gặp địch nhân mai phục”, nhưng cảnh tượng Quạ Đen nhìn thấy lại không phải là bọn họ “ra ngoài” mà là vừa đi vào từ bên ngoài. 

Mấy người đều trông rất thê thảm, trên người ít nhiều gì cũng có vết thương, Thẩm Phán hói mặt mày âm trầm đi đầu, mấy vệ binh trông thập thò, người chết A có vẻ kích động, Zoey đang kéo gã an ủi. 

Nói “mấy vị nghĩa sĩ vác súng ra cứu viện” là thật. Nhưng dễ thấy, hành động cứu viện thất bại. Nhìn sắc mặt và ngôn ngữ cơ thể người chết A thì có vẻ gã đang to tiếng chỉ trích gì đó. Zoey kéo gã mấy lần đều bị hất ra, sau đấy người chết A gào câu gì đó, mọi người đứng lại cả.

Quạ Đen phán đoán dựa theo khẩu hình, đại khái gã nói là “mấy người không hề muốn cứu người, hoàn toàn là vì mảnh vỡ ngọn lửa thủy tinh”.

Gã gào xong thì hình ảnh im lặng hết vài giây, sau đó Thẩm Phán bất thình lình rút súng ra, xoay tay tiễn người chết A ăn nói không lựa lời đi. 

Khéo không cơ chứ, lúc này người chết B, cũng chính là Lạc phiên bản có tuổi ra tới, đúng lúc gặp phải cảnh này. 

Tận mắt trông thấy thân bằng hảo hữu giết người, phản ứng đầu tiên của người chết B là đi tới chất vấn. Xuất phát từ sự tín nhiệm dành cho ông bạn già của mình, ông ta không phòng bị gì.

Tiếc là ông ta đột nhiên nhảy ra khiến cho Thẩm Phán hói lòng vốn có quỷ nhảy dựng, trong lúc gấp gáp, gã không bịa được lời dối trá cho chỉn chu, lời thoái thác sơ hở trăm bề. Người chết B càng nghe càng nghi hoặc mới hỏi liên tiếp mấy câu, Thẩm Phán hói á khẩu. Cuối cùng người chết B như đã hiểu ra gì đó, đoạn lùi về sau, trên mặt hiện lên biểu cảm không thể nào tin được.

Vẻ mặt kinh ngạc còn chưa thành hình thì đã bị Zoey phía sau một dao đâm xuyên tim. 

Quạ Đen vòng khế ước đen mun trên tay, người chết A họa từ miệng mà ra, di nguyện là: Tố giác chân tướng, khiến cho hung thủ nhận được sự trừng phạt nên có.

Với kẻ luôn từ chối công việc báo thù như Quạ Đen mà nói, công chuyện này có hơi sát lằn, may mà “sự trừng phạt nên có” khá là thoáng. Mà nếu hắn đã không may lựa trúng dịch trạm này, lúc lái xe xông vào thì thân đã vào thế cục, thôi thì nhận luôn.

Gabriel đột nhiên sáp tới trước mắt Quạ Đen, ngón tay tái nhợt vươn về phía con mắt trái của hắn, khó khăn ngừng dưới lông mi… Quạ Đen nắm lấy cổ tay y: “Văn minh lên ngài ơi, vui lòng không sờ mó.” 

“Được thôi.” Gabriel tiếc nuối rút tay về, “Cậu thấy gì thế?” 

“Từ từ nói, ăn trước đã.” Quạ Đen không chút hoảng loạn cuốn tay áo lên, “Đày đọa cả ngày trời dưới thành phố ngầm rồi, hai người không đói hả? Tôi đói muốn xỉu rồi đây.”

Hoa Nhài không có hứng với chuyện ăn uống là bao, con nhỏ vỗ bàn đứng lên: “Tiền đồ còn chưa biết đây, ăn cái gì mà ăn? Trước tiên anh…”

Quạ Đen mở nắp hộp đồ ăn ra, một hương vị xa lạ chợt bành trướng, chặn đầu lấp lời Hoa Nhài vòng trở vô bụng, đập vô dạ dày, kêu “ục ục”.

“Chội.” Quạ Đen cảm thán, “Được à nha!”

Tuy là nửa giam lỏng, song thức ăn mà Zoey đưa cho bọn họ cũng khá hay, trừ sữa bò tươi mới thì còn cả hoa quả, hồng trà, canh thịt hầm nhừ, bánh mì cuộn nướng mới ra lò…, thêm cả một phần pudding nướng phủ siro lá phong. 

Trong cái túi dệt nhỏ bên cạnh chứa thịt khô và kẹo sữa do các mồi lửa hảo tâm mang tới, ngay cả dụng cụ ăn uống cũng hết sức chu đáo, không có dao nĩa đũa gì gì đấy mà phối cả đống muỗng. 

Đừng nói tới “gia súc” ở thành phố dưới lòng đất, đến cả thú cưng cao cấp ở trung tâm nuôi cấy của ma cà rồng cũng ăn bánh lương khô danh cho quả mọng và thức ăn nhanh trong hộp, thành ra tụi Dâu Tây mới có thể nhận ra Gabriel nhờ vào một miếng bánh quy.

“Cái này… ờm,” Yết hầu Hoa Nhài cử động đầy khả nghi, “Là cái gì?” 

“Là mấy món ăn thông thường,” Quạ Đen nghĩ, “Là thứ mà rất lâu về trước người ta xếp ngẫu nhiên trong bữa ăn sáng buffet ở nhà hàng.” 

Quạ Đen không đáp mà chỉ nói: “Em thử đi.”

Hoa Nhài thận trọng ngửi thử rồi nếm một miếng, nó kinh ngạc kêu: “Đồ nóng.”

Sau đó nó không vãn hồi được nữa, đảo mắt đã vơi nửa bát canh thịt, bị hơi nóng trong bụng thổi bay cơn rùng mình. Tay chân cứng ngắc bị ngâm trong nước cũng ấm trở lại, đến cả thần kinh căng thẳng của con nhỏ cũng được thả lỏng, Hoa Nhài chợt được lần tự kiểm điểm hiếm hoi: “Hình như hồi nãy em hơi nghi thần nghi quỷ rồi.”

Nghĩ kỹ thì người ta đã làm gì đâu?

Cung cấp chỗ ở, món ngon cho bọn họ, giúp xử lý vết thương, chỉ là trước lúc thẩm tra không cho bọn họ ra ngoài chạy lung tung mà thôi, lý do cũng rất chính đáng. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người ta xem, nếu là Hoa Nhài, đột nhiên trông thấy một đám người lạ thì nó cũng sẽ không tin tưởng ngay đâu… Nó chỉ tới một môi trường xa lạ mà cứ nơm nớp giật thót đây.

“Vậy ra mấy thứ em ăn hồi trước là cái quỷ gì đây?” Hoa Nhài không nhịn được kêu lên, “Cái này mới là thứ cho người ăn!”

Gabriel: “Thật xin lỗi.”

Y đột nhiên cất tiếng như thế làm Hoa Nhài giật bắn, lúc này con nhỏ mới nhớ ra ông tướng này khoác da ma cà rồng, làm nhân viên chăn nuôi khách mời vài tháng cho tụi nó.

“Anh… anh còn tạm.” Dù có hơi không tình nguyện, song Hoa Nhài vẫn khách quan, nó rì rầm: “Lúc trước bánh quy tụi tôi còn chưa từng ăn bao giờ… Mà nói chứ sao anh biết nướng bánh quy vậy?” 

Gabriel: “Tôi mượn một quyển “Tự nấu bữa ăn cho quả mọng, từ nhập môn cho đến bậc thầy” trong thư viện.” 

“Không phải anh truy sát “Thấy rõ” sao?”

“Tôi có nhu cầu nghỉ ngơi mà, thời gian không gấp, cũng đâu phải tôi chỉ có mỗi sở thích làm đồ tể này đâu, nấu nướng cũng hay lắm đó.” 

Hoa Nhài quý trọng chia quả nho làm hai lần ăn: “Nhưng anh cũng không nấu món khác, cứ nướng bánh quy suốt.” 

Lẽ nào trong đó còn có thâm ý nào đó chăng?

Gabriel - thiên thần giết chóc đam mê nấu ăn đáp: “Là vì mấy món khác chưa học làm.” 

Hoa Nhài: “...” 

Quạ Đen nói chen vào: “Vật liệu không đầy đủ à?”

“Ừ, tôi xin mua ít trái cây tươi, quản gia lâu đài cảm thấy vượt dự toán nên từ chối rồi.” 

Bàn tay sắp nắn quả nho của Hoa Nhài khựng lại: “Mắc lắm hả? Không phải mọc trên cây sao?” 

“Không phải cây dại như em nghĩ đâu, đa số trái dại ăn vào không chết chứ không ngon, quả ngon có cả đống động vật nhỏ xếp hàng chờ hái rồi, không tới lượt đám khỉ ngũ cảm thoái hóa, ngủ suốt một đêm như chúng ta đâu.” Quạ Đen đoán con nhỏ ăn no rồi mới chậm rãi mở miệng, “Loại trái cây tươi này được đưa tới trên bàn ăn của em, đầu tiên phải có người gây giống, quản lý vườn tược. Trái cây từ lúc chính tới lúc thối không mất bao nhiêu ngày, hái xuống vận chuyển khó khăn thế nào em cứ tưởng tượng thử, mấy chuyện này ai làm đây?” 

“Canh thịt em ăn cũng không phải động vật hoang dã lão Ethan săn bắn được. Dạ dày chứa đầy đồ hộp và lương khô cho quả mọng đâu tiêu hóa nổi lũ động vật hoang dã da dày thịt béo.” Quạ Đen ngừng lại, hắn nghĩ tới đám “con non mập” trên lầu, vẫn là nuốt xuống câu “đây là gia súc nuôi từ nhỏ” lại rồi bẻ một mẩu bánh mì cuộn cho nó xem, “Cho dù giảm vớt quá trình trồng trọt thu hái, từ tiểu mạch cho tới bánh mì cũng phải không ngừng lựa hạt, nghiền nát, còn phức tạp hơn cả quá trình phóng hỏa giết người ở thành phố ngầm… đâu chỉ quý, món này phải gọi là xa xỉ.”

Hoa Nhài ngây ra. 

Cả lúc nói mớ nó cũng kêu “tôi là người”, song thật ra nó chưa từng làm người.

Lúc làm thú cưng trong tay ma cà rồng, hình như thức ăn quả mọng và đồ hộp đều từ trên trời rơi xuống, tự nhiên tựa như không khí, mà trong lời Erry miêu tả, trên “thuyền Noah” là cố hương, pho mát mềm mại, đường mật óng ánh cũng là chuyện đương nhiên, hệt như một phần của phép màu mang tên kỳ tích trên thuyền Noah vậy. 

Nó chỉ biết con người là cao quý, trời sinh sống nhờ vào động thực vật, có thể hứng gió dưới ánh mặt trời, không giống như lũ ma cà rồng đê tiện, chỉ biết bám vào thân chủng tộc khác để hút máu.

Chiến sĩ nhỏ bé lớn lên trong câu chuyện cổ tích chưa từng lây nhiễm mùi tiền hôi.

“Kinh nghiệm đầu tiên để sinh tồn trong xã hội loài người, đó là chúng ta đều là “kế toán”, ăn no ở không thì sẽ tự động định giá cho tất cả các đồ vật, bao gồm cả bản thân mình.” Quạ Đen nhắc nhở nó, “Lúc đi vào đây, em có thấy mấy người mặc quần áo xám dưới lầu không? Có người đang ăn, họ ăn cái gì?”

“Em không để ý, là vì lúc đó anh…” Hoa Nhài chợt ý thức được gì đó, “Á, đúng rồi!”

Nếu như lúc đó có người đang ăn món tươi mới nóng hôi hổi thì chắc chắn đã có hương bay mười dặm khắp sảnh, đâu thể nào mà nó lại “không để ý” kia chứ.

Giờ nghĩ lại, mấy người ở đại sảnh khiến nó nhớ tới “trại chăn nuôi quả mọng” của người đầu chuột, mọi người mặc quần áo là vải bố thô ráp không vừa người, ngơ ngác lại mịt mờ, hoàn toàn không có dáng vẻ thoát ly bể khổ, có được tự do mà nó hằng tưởng tượng.

Lúc này Gabriel ở bên cạnh sinh ra hứng thú với chiếc pudding siro lá phong mới lịch sự hỏi một câu: “Cái này cho tôi một miếng được không?” 

“Hỏi nó.” Quạ Đen chỉ vào Hoa Nhài, “Cái này là cho em gái, đôi ta chỉ hưởng sái nó thôi, thai phụ trẻ em trên lầu chắc cũng không có được đãi ngộ này đâu.”

Hoa Nhài: “Em không hiểu, sao Zoey lại phân biệt đối xử thế? Em cũng đâu quen bà đó… Bà ta nhìn ra em là mồi lửa rồi sao?”

“Nhìn ra thì bà ta đã không dám, giữa các mồi lửa cấp thấp có vẻ không cảm ứng được gì, anh thấy mấy “thần thánh” đều không phát hiện ra. Dịch trạm không sản xuất gì, vật tư đều tới từ nơi khác. Mấy người dưới lầu đã định sẵn nơi sẽ đi, chi phí ăn ở hẳn là nơi thu nhận ứng trước. Về sau những người có thể sinh nở, người có thể làm việc sẽ biến thành tài nguyên của bên thu nhận, những thứ bọn họ ăn bây giờ được thanh toán bằng thứ họ làm ra trong tương lai… Bọn họ coi như số má không tệ, bên thu nhận trông có vẻ đàng hoàng.”

“Vậy mấy cái này ai trả đây? Trưởng dịch trạm nói tụi mình còn chưa có ai thu nhận.”

“Em không nhìn ra sao? Trưởng dịch trạm nói không tính, “Thẩm Phán” không gật đầu, trưởng dịch trạm không thể làm chủ, thu nhận chúng ta; Cần sắp xếp tạm thời cho chúng ta thì cậu ta lại đi xin Zoey, có vẻ quyền phân phối tài nguyên trong dịch trạm này cũng không nằm trong tay cậu ta… Tới cả vệ binh ngoài cửa cũng là tới trông cửa cho Zoey.” 

Hoa Nhài: “...”

Hoàn toàn không nhìn ra. Cái này cũng nhìn ra được á!

Lần nữa nó lại sinh ra nghi ngờ cực độ với “sức mạnh mồi lửa” của Quạ Đen, rõ ràng mọi người ai cũng hai mắt hai tai, thế mà sao suốt đường đi người này cứ biết tỏng chuyện người khác không biết thế này?

Quạ Đen cười cười: “Cái này là Zoey đầu tư cho em, bà ta muốn em dùng tương lai tới trả.”

Một sản phẩm tinh túy, tươi đẹp, ngây thơ, hoạt bát do ma cà rồng nuôi dưỡng… biết ăn biết nói, thoạt trông còn rất thông minh, 

Nên được người ta thích biết nhường nào.

Quan trọng nhất, đây là “vật vô chủ”, ai ra giá cao thì được. 

“Nếu anh đoán không sai, lát nữa Zoey sẽ tới tìm em, bà ta sẽ làm như vô tình để lộ cuộc sống sau này của mấy người áo xám đó với em, sau đấy cho em hai lựa chọn, hoặc là làm việc nặng nhọc, ăn uống kham khổ như họ, hoặc là đi tới nơi có thể ăn ngon mặc đẹp, tiếp tục làm thú cưng, chỉ là chủ nhân đổi thành con người.”

Lúc Quạ Đen nói những lời này, hắn tựa đầu vào khuỷu tay bên mép bàn, trên gương mặt là vẻ lạnh lùng thờ ơ. 


“Thật ra trừ thực đơn và nhịp sống ngày đêm, giống loài của chúng ta không khác ma cà rồng là bao, ngay cả dáng dấp và thẩm mỹ cũng rất gần. Anh không hiểu cái xưng hô “người” có gì mà ham trộm thế, ma cà rồng và Bí tộc đều tự xưng cả, cứ như vinh dự lắm vậy.”

Hắn không thần kinh, cũng chẳng dịu dàng, gần như là hà khắc: “Nhặt thứ rách rưới làm hoa cài, hài ghê.” 

Hoa Nhài đã nghe hiểu, ăn không vô nữa. 

“Tất nhiên, em vẫn còn lựa chọn thứ 3.” Quạ Đen nói, “Em có thể tranh thủ chạy đi tìm tiểu đội thần thánh, nói với bọn họ mình là mồi lửa lộ tuyến thần thánh, như vậy thì đã hoàn toàn trở thành “người thượng đẳng” rồi. Về sau không phải liên lụy với mớ hàng lung tung nữa, giống người bạn Erry của em...” 

Hoa Nhài ném chiếc muỗng đi.

Quạ Đen: “Xin lỗi.”

“Không phải với anh…” 

“Xin lỗi, anh đã đập vỡ giấc mơ của một người bạn nhỏ.” 

Nếu như là tự nó mang theo di vật mồi lửa quay về với thế giới con người, hẳn là vừa gặp, nó sẽ thẳng thắn nói ra lai lịch của mình. Dịch trạm sẽ tôn nó là thượng khách, nó sẽ không có cơ hội cảm nhận được sự dòm ngó bẩn thỉu, cũng sẽ không phát giác ra những dây mơ rễ má lợi ích xấu xa trong này.

Nó có thể sống cả đời trong lý tưởng, chiến đấu vì nó rồi chết đi, hoặc giả trở thành người vĩ đại hơn…

“Em có thể đi xin những “thần thánh” ấy giúp đỡ.” Hoa Nhài nói, “Erry bảo với em, chỉ có được tín ngưỡng tác động mới có thể trở thành “thần thánh”, bọn họ hẳn sẽ không phải là kẻ xấu.”

“Đừng nói tới thần thánh, thiên thần còn chẳng giải quyết được mấy chuyện củi gạo mắm muối đâu. Giống mấy bên đàng hoàng thu nhận mấy người dưới lầu đó, cũng chỉ có thể cho bọn họ ăn lương khô mặc áo vải thô ráp. “Tiểu đội mồi lửa” vừa nhìn là biết chẳng làm lụng gì, nhiều lắm cũng chỉ đưa em đi, em bảo bọn họ sắp xếp mấy người trên lầu thế nào?” 

“Đến thuyền Noah,” Hoa Nhài không nghĩ gì đã bật thốt, “Thuyền Noah là nơi bồi dưỡng mồi lửa, mọi người đều có thể trở thành mồi lửa…”

Quạ Đen bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy mọi người ăn gì?” 

“Đi giành lại thế giới của chúng ta.” Hoa Nhài mang theo vẻ mặt “sao các anh không thể nói lý như vậy”, “Không phải mồi lửa càng nhiều càng tốt sao? Mồi lửa càng nhiều, sức mạnh của chúng ta càng lớn, chúng ta có thể…”

“Chắc chỉ có mồi lửa đời đầu với bạn nhỏ như em mới nghĩ thế,” Quạ Đen xoa đầu nó, nhìn con nhỏ thật dịu dàng, “Những người ở chốn này… kể cả tiểu đội mồi lửa ở cách vách chắc cũng không cảm thấy thế giới ngoài kia vốn thuộc về chúng ta. Em không nghe cha già Ethan nói chúng ta “trộm người” à? Ắt hẳn điều mà mọi người quan tâm là trốn tránh thế, làm sao để sống sót.”

Hoa Nhài á khẩu.

Dạ dày quanh ăn lương khô đã không còn thích ứng với thức ăn tươi ngon nóng sốt nữa, Hoa Nhài thấy hơi trào dạ dày.

Nó vốn tưởng chỉ cần mình đủ dũng cảm, không chùn bước đuổi theo ánh lửa là có thể thẳng tiến, đi tới nơi không còn tăm tối nữa, nhưng lại chỉ là đến một chốn không thấy ánh mặt trời khác. 

Thành phố ngầm là hang hổ, có thể khơi dậy hung tính của nó, mà dịch trạm ở trấn nhỏ có ánh mặt trời rực rỡ lại là đầm lầy, Hoa Nhài cảm thấy được sự bất lực xưa nay chưa từng có.

Ở đây chỉ có nó với Quạ Đen, Quạ Đen miệng nói không sao nhưng bàn tay mới nãy xoa đầu nó còn nóng hổi. Dâu Tây với Tháng Năm không thể dùng như người, chỉ còn sót lại tù binh chó săn của ma cà rồng, một yêu quái tóc trắng không rõ địch ta, không biết lúc nào sẽ trở mặt. 

Mà sau lưng bọn họ còn hơn 20 thai phụ và trẻ em ngờ nghệch, trước mặt là vô số ánh mắt nhìn trộm chẳng hề có ý tốt.

Nhất thời cũng chẳng ai nói gì, chỉ có Gabriel không hề xúc động.

Y sử dụng muỗng với kỹ xảo cao siêu, chia pudding ra thành 16 miếng vuông vắn cùng kích cỡ.

“Thật kỳ diệu.” Gabriel khoét hai miếng đối xứng nhau, cất nên lời tán dương đầy vẻ tà dị, “Hai người cãi nhau xong chưa? Thử cái này đi, có thể dẫn con người ta bán đứng linh hồn đó.”

Quạ Đen nghe xong lời đánh giá này, lại nhớ tới tác phẩm bánh quy của ngài đây, vị chua lập tức lan tràn, thế là hắn kiên quyết cám ơn tạm biệt. 

Gabriel tiếc nuối nhìn hắn: “Tiếc ghê, tôi cảm thấy đây là mỹ vị chỉ xếp sau cậu.” 

Mới nãy Hoa Nhài còn đang nghĩ Gabriel có thể trở mặt bất cứ lúc nào, sau khi nghe lời táo bạo này thì nhảy vọt lên, phản ứng dữ dội: “Anh!”

“Ài, ngồi xuống… thiên thần giết người không báo trước.” Quạ Đen thản nhiên chấm bánh mì vào sữa bò, “Anh ta sẽ đứng về phía chúng ta.”

Hoa Nhài với Gabriel nhìn sang hắn cùng một lúc.

Gabriel chớp mắt: “Sao thế?” 

“Đã biết người bình thường hay mồi lửa cũng vậy, tủy não không có công dụng đặc biệt, vậy nên anh rất muốn biết phần nào của cái gọi là “mồi lửa” tôi đây có thể giảm bớt… ừ, chút hậu di chứng của anh.” 

Gabriel từ tốn đặt chiếc muỗng xuống, sống lưng Hoa Nhài chợt phát lãnh, cảm giác nguy hiểm vô hình bò lên cổ nó.

“Suốt dọc đường anh đều đang nghĩ nên chiết xuất phần đó ra thế nào, là nhiệt độ cao, áp suất cao, ép nước hay là cắt lát? Với cả…” Giọng điệu của Quạ Đen hệt như đang thảo luận vấn đề dinh dưỡng học vậy, “Sau khi chiết xuất, là một lần thì có thể giải quyết vấn đề vĩnh viễn hay là chỉ có thể làm giảm bớt một lần.”

Hoa Nhài nghe mà “Xét xử” sắp nổi ánh sáng trắng. 

“Tôi cứ ngỡ cậu có “Thấy rõ” của gia tộc ngạo mạn,” Gabriel nói, “Giờ xem ra cậu còn có “Liền tâm” đọc suy nghĩ và kiểm soát tâm trí của gia tộc sắc dục, cậu có bao nhiêu vị đây?” 

“Tên của 7 đại tội à?” Quạ Đen suy ngẫm, đoạn dõng dạc đáp, “Vậy có khi tôi có cả 7 vị, dù sao ngũ độc toàn là lục căn không tịnh mà… Về sau ra ngoài, có thể kêu nghệ danh “bột 7 vị”, cảm giác cao cấp hơn Quạ Đen nhiều.” 

Gabriel do dự chốc lát, lần này y chọn đứng về phía thẩm mỹ bình thường: “Thế thì không có.”

Quạ Đen xòe tay với Hoa Nhài: “Em xem.” 

“Em xem cái búa!” Hoa Nhài chỉ vào Gabriel, “Anh ta muốn giết anh, còn muốn… em không hiểu sai chứ?”

Quạ Đen: “Anh ta chưa nghĩ ra bước kế, vậy nên sẽ không ra tay, anh chỉ xem như lương thực dự trữ thôi.”

Hoa Nhài: “...”

“Trước lúc nghĩ ra, để đảm bảo nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trưởng thiên thần đại nhân của chúng ta sẽ không phải kẻ địch,” Quạ Đen không chút khách sáo vỗ vai Gabriel. “Có nguyện vọng gì có thể ước với anh ta, đừng ngại.” 

Gabriel kéo thẳng nếp áo bị hắn vỗ ra: “Tên của tôi đại diện cho ngọn lửa, hình phạt và tai họa, cầu nguyện với tôi sẽ không có kết cục tốt đâu, đã định sẵn là sẽ không như ý nguyện.”

“Còn tên tôi là “tiêu trừ tác dụng phụ” đó,” Quạ Đen tiếp lời, “Đã đích thân kiểm nghiệm và rất linh.”

Gabriel chợt ngẩn ra, hồi lâu sau, y rũ mắt, vậy mà lại ngầm thừa nhận. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.