Bị Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm nhất thời có chút bối rối " Ách , tôi có nhìn gì đâu. . . . . .Tôi. . . . . .Đúng rồi , tôi làm cơm cho anh rồi , anh ăn nha? Tôi
đi làm nóng lại." Lâm Khả Tâm giả vờ đánh trống lãng
"Không cần." Tư Đồ Viêm đến sofa ngồi xuống: "Lúc nãy tôi đi gặp khách đã ăn rồi”
Lời nói của tuỳ ý của anh làm cho cô nhất thời phẫn nộ , cái gì mà thôi? Anh bên ngoài ăn uống no nê , một cú điện thoại cũng không gọi? Làm hại cô chờ anh mà đến giờ vẫn chưa ăn gì , thật sự quá đáng.
Tuy rằng Lâm Khả Tâm muốn trút giận ra ngoài nhưng vì sợ hãi nên cô nhịn xuống: " A , tôi biết rồi." Giọng nói mang theo chút không vui , mất mác , nhưng những tình tự nho nhỏ này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua.
Ngay lúc , Lâm Khả Tâm quay người , anh bỗng gọi cô lại: "Cô đi nhà ăn làm cái gì? Lại đây ngồi xuống chúng ta tán gẫu."
Anh thật muốn hỏi , rốt cuộc vì sao không cao hứng , nói ra cho anh biết ..
Lời nói của anh làm Lâm Khả Tâm dừng cước bộ , nhưng không quay đầu lại mà thầm tự xem thường anh . Có lầm hay không? Nói chuyện phiếm với anh sao? Cô không có thời gian rỗi đâu , bây giờ không ăn chắc cô sẽ chết đói mất ...sau đó , Lâm Khả Tâm không nói thêm gì , tiếp tục bước đến phòng bếp.
Tư Đồ Viêm không ngờ cô lại làm trái mệnh lệnh của anh , anh ngồi thẳng , mày cũng hơi hơi nhíu lại :" Lâm Khả Tâm , tôi gọi cô lại đây nói chuyện phiếm chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Anh không chút che dấu sự hờn giận trong lời nói
Bình thường mặc kệ việc gì , anh nói một lần thì sẽ không ai dám làm trái ý anh , cho nên anh đã đủ khách khí với Lâm Khả Tâm , nếu như cô không nghe thì đừng trách ..
Chính là Lâm Khả Tâm dừng bước chân , nhưng vẫn không có ý đi lại :" Thật ngại nha Tư Đồ Đại Gia , lời nói của anh tôi có thể nghe được , cũng rất muốn đáp ứng mà đi nói chuyện phiếm với anh , nhưng nếu tôi quay lại mà nói chuyện chắc tôi sẽ xỉu vì đói , bây giờ tôi cần đi bổ sung năng lực , thứ lỗi tôi không tiếp anh." Nói xong , liền đi vào phòng bếp.