"Hơn nữa , con là của em , em gọi sao là do em , hừ!"
Nghe được Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm không vì cô chống đối mà tức giận , ngược lại anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô: " Được rồi , em muốn gọi là 「Tiểu Bảo 」 thì là vậy , bất quá anh phải thanh minh một chút.
. . . . ."
Giọng nói ngập tràn từ tính của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm không còn tức giận nữa , ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mờ ảo: "Cái gì. . . . . .?"
" 「Tiểu Bảo 」 không phải chỉ là con em , đó là con của chúng ta." "Con của chúng ta. . . . . .?
Nghe Tư Đồ Viêm không nói là con của anh , mà nói là con của hai người , cảm thấy kinh ngạc , chẳng lẽ anh thay đổi chủ ý , đồng ý cùng cô nuôi dưỡng đứa bé ? Hay là anh thích cô?
Mang theo nghi ngờ , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nhìn thẳng vào con ngươi của anh , mà anh thì nở nụ cười vui vẻ để cô không đoán ra nguyên cớ gì , ngón tay anh xẹt qua xương quai xanh của cô , cảm xúc tê dại như có luồng điện xẹt qua cơ thể làm cho cô chấn động.
"Khả Tâm , anh muốn có đứa nhỏ , cục cưng sẽ là của chúng ta . . . . . .được không?" Tư Đồ Viêm nhìn thẳng vào Lâm Khả Tâm , con ngươi đen láy toả ra mị lực làm cho cô bị lôi cuốn vào.
"Uhm. . . . . ."
Lâm Khả Tâm nhắm mắt lại , cô đón nhận đôi môi của anh đang tiếp xúc lên từng nấc da thịt của mình , mang theo một luồn nóng rực , như vậy trong nháy mắt , những điều khoản trong hợp đồng liền hiện lên , nhưng sau đó sự lo lắng của cô hoà tan theo động tác ôn nhu của anh , chỉ còn lại triền miên . . . . . .
----------
Từ lúc Tiểu Bắc Kinh trở về , Lâm Khả Tâm đối xử với nó rất cẩn thận , cô ăn cơm xong sẽ mang cún raa ngoài dạo phố hơn nữa thật lâu mới trở về , tuy rằng anh cũng muốn đi theo nhưng gần đây công việc rất nhiều , về nhà còn có văn kiện xử lý huống chi Lâm Khả Tâm có kinh nghiệm trong việc chăm sóc Tiểu Bối , vì không muốn anh chấn động nên hy vọng anh không đi theo , cho nên Tư Đồ Viêm cũng đáp ứng ..
Lúc đầu còn bình thường nhưng sau một thời gian Tư Đồ Viêm bắt đầu hoài nghi.