Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

Chương 89



Tư Đồ Viêm bị câu hỏi của Lâm Khả Tâm làm cho sửng sốt , sau đó anh nhếch miệng nở nụ cười: " Lâm Khả Tâm , nếu em cho rằng anh tốt là vì anh bỏ tiền ra dẫn em đi chơi này nọ thì anh có thể nói cho em biết em lại suy nghĩ quá nhiều rồi , anh đối với mỗi bạn gái đều vậy , dù sao anh chính là người có tiền mà."

Anh cố ý nói với giọng bạc tình bạc nghĩa , nhất là 「Mỗi người bạn gái 」 , cái cụm từ này làm cho Lâm Khả Tâm chói tai , tuy rằng anh không thừa nhận nhưng cô cũng hiểu sự thật không như anh nói.

Mặc dù nhìn qua người ta có thể chỉ thấy anh tiêu tiền vì cô nhưng trên thực tế mà nói chính là cô cảm nhận được sự ôn nhu che chở của anh đối với mình .

Bất quá Lâm Khả Tâm cũng hiểu , dù cho đem những gì cô nghĩ mà nói ra anh cũng sẽ không thừa nhận , vì vậy cô không trực tiếp bản phác anh mà chỉ thay đổi phương pháp một chút :" Chỉ là vậy sao? Chẳng lẽ không có lý do khác?"

Thấy ánh mắt mong chờ của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm thở dài: "Có" , anh dừng một chút: " Khả Tâm , em là bà xã của Tư Đồ Viêm , nếu như để cho người ta biết em là vợ anh mà ăn mặc cổ hủ như vậy , thì anh còn mặt mũi nào nhìn đời? Anh nói vậy em hiểu không?"

Lâm Khả Tâm không nghĩ tới , thì ra trong ánh mắt của anh , chính cô chỉ là đồ đạc làm nền , cái đó và quần áo thì có gì khác nhau?

"Thực xin lỗi , em không hiểu. . . . . ." Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu " Em không hiểu rốt cuộc anh xem em là gì?"

Nhìn ánh mắt ẩn ẩn nước của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm không khỏi có chút

khẩn trương: " Em khóc?!"

Lâm Khả Tâm liên tục lắc đầu: " Không , tại sao chỉ vì việc nhỏ này mà em phải khóc ?" Cô vừa nói xong , liền nở nụ cười tỏ vẻ như chính mình không sao nhưng nụ cười kia không bao lâu liền vụt mất: " Em chỉ là cảm thấy , mình tự đa tình , thực buồn cười quá đi. . . . . ."

Nhìn thấy biểu tình mất mác của cô , trong lòng Tư Đồ Viêm mềm nhũn ra , không kìm được nói " Thật ra không phải tự em đa tình , hôm nay quả thật cũng muốn đối xử với em tốt một chút."

Không nghĩ tới anh sẽ thừa nhận , Lâm Khả Tâm ngạc nhiên trừng to mắt. "Vì cái gì?"

"Vì chuyện lần trước em giữ chó mà anh hiểu lầm em , nên phải bồi thường cho em một chút." Trong lúc Tư Đồ Viêm nói lời này , Lâm Khả Tâm cẩn thận nhìn vào ánh mắt của anh , để biết được anh có nói thật hay không .

Không biết vì sao , tuy rằng anh đã thừa nhận muốn đối xử tốt với cô nhưng trong lòng càng nghe càng hụt hẫng.

Thì ra chỉ là muốn bồi thường cho cô thôi sao? Cô còn tưởng rằng. . . . . . Lâm Khả Tâm cúi đầu , nở nụ cười khổ sở , nếu sớm biêt là nguyên nhân này thì thà cô không hỏi anh sẽ tốt hơn , cuối cùng vẫn là tự cô đa tình . . . . . .Về phần Tư Đồ Viêm , lấy chỉ số thông minh của anh thì cũng có thể hiểu vì sao cô lại như vậy , anh biết , Lâm Khả Tâm đã yêu anh , nên mới vì một đáp án mà lo được lo mất , bất quá dù cho cô có muốn đáp án thật lòng , anh vẫn không thể nói ra ..

Nhìn thấy biểu tình mất mác của Lâm Khả Tâm , trong lòng Tư Đồ Viêm bỗng có tiếng nói vọng ra:không lẽ là anh yêu Khả Tâm sao?

Đối với vấn đề này , Tư Đồ Viêm không lập tức phủ nhận , anh trố mắt nhìn , giống như là tìm ra đáp án , không , Lâm Khả Tâm bất quá chỉ là con mồi ti tiện rơi vào bẫy của anh , hướng chi chính anh sớm đã có người trong lòng , nên vĩnh viễn anh không thể yêu Lâm Khả Tâm !

Nghĩ vậy một chút , Tư Đồ Viêm quyết định không an ủi , chỉ nói ra một câu: " Ăn thôi." Ngữ khí của anh lạnh như băng , làm cho mọi thứ xung quanh cũng đều

băng giá theo .

Lâm Khả Tâm bắt đầu ăn , mặt không chút thay đổi , tuy rằng đồ ăn rất ngon đáng với giá trị mà Tư Đồ Viêm đã nói nhưng cô đã sớm không còn tâm tình ăn uống ..

"Ngày mai em chuẩn bị tốt một chút , tối theo anh đi dự tiệc."

"Dự tiệc?" Lâm Khả Tâm dừng nĩa trên tay: " Chính là , có phải đột ngột quá hay không. . . . . ."

Tư Đồ Viêm bỏ dao nĩa đang cầm trên tay xuống bàn, động tác không mạnh nhưng âm thanh lại vang dội , chặn lời nói của Lâm Khả Tâm: " Lâm Khả Tâm , đừng vì anh tốt với em mà quên thân phận của mình , nơi này không có chỗ cho em có quyền lựa chọn , anh đã quyết thì ngày mai em phải đi."

"Được. . . . . ." Lâm Khả Tâm cúi đầu , không có chút tinh thần nào.

Ngày hôm sau , Lâm Khả Tâm chọn trang sức , quần áo mà Tư Đồ Viêm mua cho cô , mặc vào , cô đứng trước gương nhìn bản thân mình , ruy rằng quần áo không quá rực rỡ nhưng đều toả sáng thêm cho thân thể của cô , thoạt nhìn ngươi thiên kim tiểu thư xinh đẹp ...

Lâm Khả Tâm nghĩ trước kia cô đâu có mặc những trang phục thế này , khó trách Tần Hiểu Linh nghĩ cô là người hầu của Tư Đồ Viêm .

Lúc này , anh mở cửa ra đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.