Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản

Chương 153



"Nhưng nếu xuất phát từ lợi ích, theo năng lực của anh hoàn toàn có thể mang đến hơn 30% cổ phần, thậm chí có thể áp đảo cả vị trí chủ tịch, nhưng anh không có làm vậy, tại sao?"

(TT: cái này thay đổi lại xưng hô nha, mày tao nghe nặng quá) T_T

Tần Hữu Minh hỏi xong cũng không đợi Tư Đồ Viêm trả lời, liền thử giải đáp nói: " Ngay từ đầu tôi đã không rõ điểm ấy, hơn nữa vì cổ phần của tôi và anh cũng ngang nhau, chỉ cần anh thêm một chút cổ phần nữa thì vị trí chủ tịch tôi khó mà giữ được, nên tôi thuỷ chung lo lắng đề phòng, sợ một lúc nào đó anh

giở thủ đoạn cướp đi vị trí chủ tịch của tôi, sau này tôi hiểu ra, anh chính là muốn dùng phương pháp để cuộc sống hằng ngày của tôi thật khó khăn, mỗi một ngày đều không sống tốt, đúng hay không?"

Với sự hoài nghi của Tần Hữu Minh, Tư Đồ Viêm chỉ là giễu cười " A, xem ra tôi và anh nói chuyện nhiều như vậy anh vẫn là không tin tôi......Bất quá cũng đúng, vốn thanh danh của tôi cũng không tốt", dừng một chút Tư Đồ Viêm giải thích thêm:"Thành thật nói cho anh hiểu tôi chưa bao giờ nghĩ tới độc chiếm Tần Thị cả, tuy rằng anh làm cho sự nghiệp của Tần Thị trở nên khó khăn, nhưn g tôi một chút cũng không lạ, nó cũng không phải một tay tôi xây dựng nên lấy lại cũng không có cảm giác gì, mà tôi phải mua Tần Thị là vì phải báo đáp Tần Lão nên không muốn nó phải đóng cửa, dù sao năm đó không có Tần Lão thì Tư Đồ Xí Nghiệp cũng không thể đứng dậy".

"Vậy vì cái gì mà anh cố tình phải có cổ phần giống tôi đều là 30%?" Tần Hữu Minh vẫn không hiểu được

Tư Đồ Viêm nhún nhún vai: "Không có biện pháp, tuy rằng tôi không muốn làm tổng tài nhưng tôi cũng không thích người khác thay tôi làm vị trí trên, đương nhiên tôi không thể kiềm giữ cổ phần nhiều hơn nhưng tôi biết anh hận tôi, hiện tại tôi chỉ giữ đúng cổ phần ngang anh để ít nhiều anh nghĩ muốn giết tôi, nếu như tôi đoạt lấy Tần Thị còn không biết anh sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với tôi? Hơn nữa tôi lấy 30% đó vốn cũng nên thuộc về tôi, năm đó Tần Lão lấy gia sản nhà tôi để mang lợi thì ít nhiều 30% đó cũng đáng."

Nghe Tư Đồ Viêm giải thích, Tần Hữu Minh mới hiểu hết thảy phiền não là do chính anh mua dây buộc mình, anh kinh ngạc hết sức không khỏi có chút hổ thẹn.

Tần Hữu Minh à Tần Hữu Minh, lần này đúng là khôn ngoan lầm chỗ, lấy lòng tiểu nhân đo với quân tử...

"Nếu như không có gì nữa tôi đi tìm Khả Tâm, tôi tin cô ấy hẳn là đã đến nhà của Cố Thiếu Kiệt." Tư Đồ Viêm tươi cười mang theo chút khẩn cấp cùng khẩn trương.

Tần Hữu Minh nhất thời tỉnh ngộ, nguyên lai Tư Đồ Viêm vẫn là đùa giỡn: anh sở dĩ không nhanh không chậm đối với chính mình nói nhiều vậy, trên thực tế chỉ muốn kéo dài thời gian, miễn cho tâm mình hung ác, hảo hảo đem Lâm Khả Tâm trở lại —— Tư Đồ Viêm vẫn là muốn đảm bảo Lâm Khả Tâm đã bình yên vô sự.

Tuy rằng Tần Hữu Minh không thừa nhận nhưng anh không thể không thừa nhận là mưu lược anh vĩnh viễn thua xa so với Tư Đồ Viêm.

Nhưng lúc này đây, Tần Hữu Minh không vì đó mà giận ngược lại tiêu tan nở nụ cười, ngay tại lúc Tư Đồ Viêm chuẩn bị rời đi, Tần Hữu Minh gọi lại:" Tôi còn một vấn đề cuối cùng."

"Cái gì?" Tư Đồ Viêm không quay đầu, hỏi lại

Tần Hữu Minh do dự một chút, sau đó mở miệng: " Anh hận Tần Lão sao?"

Tuy rằng Tư Đồ Viêm đưa lưng về phía anh nhưng Tần Hữu Minh nghe được Tư Đồ Viêm cười nhạo " A, nếu tôi hận ông ta thì còn có thể phái người bảo hộ sự an toàn của ông ta sao? Nếu như người tôi có thể hận thì chỉ có 2 người, một là Mục Phong, 2 là chính bản thân tôi."

Nói xong câu này Tư Đồ Viêm định sẽ bỏ đi, nên anh không phát hiện Tần Hữu Minh ở đằng sau cầm nắm tay làm như một cái quyết định: " Chờ một chút, đừng đi vội, hiện tại đi đến nhà Cố Thiếu Kiệt sẽ không thấy Lâm Khả Tâm."

Tần Hữu Minh nói xong chỉ thấy Tư Đồ Viêm cứng đờ, sau đó anh quay đầu, nụ cười nguyên bản đã bị lo lắng và nghi hoặc thay thế: " Đây là ý gì? Anh không phải đem Khả Tâm giấu đến nơi khác chứ? Mau nói"

Tần Hữu Minh liên tục lắc đầu: " Không phải, lúc trước Lâm Khả Tâm là ở đây nhưng vì phòng ngừa cô ấy trốn đi nên tôi kêu người trói tay chân cô ấy lại, nên tỷ lệ cô ấy tự chạy trốn là rất ít, tôi nghĩ có người vào đây mang cô ấy đi rồi." Nói xong, Tần Hữu Minh tiến lên, vỗ vỗ thư kí trên mặt đất, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì nhưng Tư Đồ Viêm đã mở miệng trước.

"Chờ một chút, không cần, tôi biết là ai làm."

"Ý người anh nói là......" Tần Hữu Minh đại khái cũng đoán được.

Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói: " Là Tần Hiểu Linh, ngoại trừ cô ta thì còn ai?"

Ngoại trừ Tần Hiểu Linh thì còn có ai biết địa phương bí ẩn như vậy, cùng với tin tức Tần Hữu Minh bắt cóc Lâm Khả Tâm? Mà ngoại trừ cô ta thì ai có thể vì thích Tư Đồ Viêm mà làm chuyện điên cuồng?.

Không chút suy nghĩ, Tư Đồ Viêm nhanh lấy điện thoại gọi cho Tần Hiểu Linh nhưng bên kia truyền đến giọng nữ lạnh như băng, báo cho Tư Đồ Viêm biết là Tần Hiểu Linh đã tắt máy.

"Đáng giận" Tư Đồ Viêm nặng nề đập vào vách tường, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.