Hai ngày sau Tư Đồ Viêm trở về nhà, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng mấy ngày đi công tác anh luôn mong được về nhà nên anh làm nhanh công việc, thậm chí không đợi thêm ngày nào nữa liền mua vé ban đêm để về đây.
"Ai đó?" Trong nhà truyền đến giọng nói của Lâm Khả Tâm làm cho anh có chút hoảng hốt, anh đi mới có hai ngày mà sao cảm thấy như rất lâu rồi?
Ý thức được anh bắt đầu ỷ lại vào Lâm Khả Tâm nên bật người điều chỉnh tâm tình, đem cảm xúc giấu vào bên trong.
"Anh về rồi,mở cửa." Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói
Nhưng điều làm cho anh ngoài ý muốn là Lâm Khả Tâm không có mở cửa liền mà một lúc sau cô mới mở ra.
"Tại sao mở cửa lâu vậy? Em ở trong làm gì?" Cửa vừa mở, Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói, ngữ khí còn tệ hơn lúc nãy.
"Không, không có gì....."
Như là đang làm chuyện áy náy, Lâm Khả Tâm cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, Tư Đồ Viêm đóng cửa lại, ngữ khí lạnh như băng chất vấn hỏi: " Không có làm cái gì? Vậy tại sao em chột dạ? Nếu thật sự không làm gì thì nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời"
"Em thật sự không có làm gì hết, Tư Đồ Viêm anh tại sao không bao giờ tin em?" Tuy rằng ngoài miệng hỏi vậy nhưng Lâm Khả Tâm vẫn không ngẩng đầu.
Thấy bộ dáng áy náy của Lâm Khả Tâm, anh vốn là người đa nghi, như thế nào lại không nghi ngờ, anh liền nắm chặt vai của cô, dồn ép hỏi.
"Tại sao không dám nhìn anh? Hay là em đang làm chuyện mờ ám không thể để cho người khác biết? Em không phải là ra ngoài rồi dắt đàn ông về đây chứ? Mau nói ra." Sự nghi ngờ của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm vô cùng uỷ khuất,
rốt cuộc nhịn không được cô ngẩng đầu hai mắt đầy lệở " Tư Đồ Viêm, anh nói
đủ chưa?"
"Em......" Sỡ dĩ anh nghẹn lời không phải vì Lâm Khả Tâm bỗng nhiên phản kháng mà là vì trên trán của cô, theo gốc độ mà nhìn mặc dù trên trán được phủ rất nhiều lớp phấn nhưng vẫn thấy được vết thương nhỏ.
"Trán của em làm sao vậy?" Nhìn thấy vết thương trên trán của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm một chút lạnh lùng cũng biến mất tiêu không thấy đâu.