Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản

Chương 76: Tiểu Bảo ~ Tiểu Bối ~



Sự trầm mặc không nói lời nào bây giờ và sự ôn nhu lúc nãy của Tư Đồ Viêm tương phản quá lớn làm cho Lâm Khả Tâm không biết anh nghĩ gì, chỉ biết thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Viêm, suy nghĩ gì vậy?" Nghe Lâm Khả Tâm gọi mình, Tư Đồ Viêm phục hồi tinh thần, lại thấy cô đang cẩn thận nhìn biểu tình của anh.

Vì trấn an cô, nên anh nở nụ cười: " Không có gì, anh chĩ suy nghĩ là Tiểu Bắc Kinh có bị thương nặng hay không thôi, khi nào thì có thể đem về?"

Nói đến Tiểu Bắc Kinh, tinh thần của Lâm Khả Tâm trở nên tỉnh táo: " À, bác sĩ có nói với em, chó cưng chỉ bị thương ngoài da, mai có thể đem về.."

"Tốt, vậy mai chúng ta đi mang nó về, còn bây giờ......" Tư Đồ Viêm dừng một

chút, sau đó ghé bên tai Lâm Khả tâm, hơi thở phà ra nhất thời làm cho cổ của cô ngứa ngáy

"Thừa dịp Tiểu Bắc Kinh không quấy rầy, chúng ta không phải nên hảo hảo hưởng thụ một đêm sau vài ngày không gặp sao?"

Lâm Khả Tâm biết anh muốn nói gì, mặt không khỏi đỏ bừng, thấy cô không nói lời nào, anh biết cô đồng ý nên anh ôn nhu đem cô vào phòng, mà hai người cứ trầm luân ôn nhu triền miên cả đêm...

Ngày hôm sau, sáng sớm Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm mang Tiểu Bắc Kinh về

..

Trên đường trở về, Lâm Khả Tâm một bên chơi đùa cùng Tiểu Bắc Kinh, một bên nói: " Aida, anh có phát hiện, chó cưng còn không có tên, mỗi lần muốn gọi rất phiền nha."

Tư Đồ Viêm quẹo tay lái, ánh mắt nhìn phía trước nói: " Vậy em muốn gọi nó là gì?"

Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " Vượng Tài cùng Tiểu Bạch rất tục, gọi gì cho tốt đây..

.... A, không bằng kêu Tiểu Bối đi."

"Tiểu Bối?" Tư Đồ Viêm nhíu mày: " Em thích xem bóng đá sao?"

Lâm Khả Tâm trừng mắt liếc anh một cái: " Ai nói chỉ có Bối Khắc Hán Mỗ mới có thể kêu Tiểu bối? Tiểu Bối này của em chính là Tiểu Bảo Bối.. Có phải hay không Tiểu Bối?" Cô một bên hỏi, một bên đong đưa chú cún cưng, trên mặt nở ra nụ cười hồn nhhiên ngây thơ.

Nhưng trong lòng Tư Đồ Viêm đã có câu trả lời: " Nếu như là Tiểu Bảo Bối thì tại sao em không gọi nó là Tiểu Bảo?"

Thấy anh hỏi trọng điểm, Lâm Khả Tâm cúi đầu, ánh mắt liếc liếc một bên ngượng ngùng nhìn anh

"Bởi vì tên Tiểu Bảo này em đã nghĩ cho người khác từ trước rồi......" Lâm Khả Tâm nói chuyện không đầu không đuôi làm cho Tư Đồ Viêm không khỏi nhíu

mày.

"A? Là ai?"

"Chính là......Chính là......" Lâm Khả Tâm ấp a ấp úng, như thế nào cũng không nói thành lời, mà mặt cô đỏ bừng tới mang tai: " Chính là em dự định sẽ kêu cục cưng của mình là Tiểu Bảo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.