Còn không đợi Tư Đồ Viêm kinh ngạc, Lâm Khả Tâm tiếp tục nhận hai chú chó
Đức khác.
Tư Đồ Viêm nhìn nhìn, một nơi đứng giữa bày chó, thân hình của cô càng thêm nhỏ bé, như vậy rất mắc cười.
Bất quá tuy rằng một chút hứng thú với chó anh cũng không có nhưng vì làm vừa lòng Lâm Khả Tâm nên anh mới cùng nhau dắt chó đi dạo xong mới về nhà.
Trở lại phòng, Lâm Khả Tâm để Tiểu Bối xuống đất, chú chó con liền đi đến chậu đồ ăn của mình.
Tư Đồ Viêm đứng phía sau, tháo càvạt: " Lâm Khả Tâm, không phải chó của khu này đều là em giữ chứ?"
Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu: " Không có, hiện tại tính luôn Tiểu Bối thì tổng cộng là 8 con, so với tất cả chó trong khu này còn kém xa."
Cô muốn ôm đồm cả bày chó của khu này, nhưng người ta không đồng ý đó chứ~
Đi qua đi lại, Tư Đồ Viêm bỗng nhớ cái gì: " Đúng rồi không phải em nói sợ loại chó bự sao? Như thế nào còn gan dạ mà giữ nó?"
Nghe Tư Đồ Viêm hỏi vậy, Lâm Khả Tâm tự hào một chút: " Đúng vậy, lúc đầu em rất sợ nhưng sau đó em phải tự vượt qua bằng chính thực lực của mình, thấy em lợi hại không?"
Nhìn bộ dáng đắc ý của Lâm Khả Tâm, anh không kìm lòng nở nụ cười, sau đó hướng đến gần cô một chút: " Ý anh không phải vậy, ý anh hỏi là em nghĩ sao
nếu phải giữ một con chó bự?"
"Nha, này à......" Lâm Khả Tâm dừng một chút sau đó không cam lòng nói: " Này em có thấy người khác làm, nên em làm theo, ngay từ đầu em cũng không muốn giữ chó bự, nhưng chỉ có chó bự như vậy mới cần ra ngoài thôi, dù sao khu nhà của anh rất lớn, nếu chó nhỏ thì người ta tự giữ được đâu có cần bỏ tiền mướn em đâu."
Tư Đồ Viêm nghe xong hiểu được, nói một lèo thì ra nguyên nhân vẫn là Lâm Khả Tâm vì tiền mới giữ chó, anh ôm cô vào lòng nói: " Đừng giữ nữa, nếu như em thiếu tiền, chỉ cần chăm sóc anh là được, sẽ không lo vì không có tiền chi tiêu
, không phải vất vả như thế."
Chính là điều làm cho anh ngoài ý muốn là, Lâm Khả Tâm cự tuyệt: " Không cần." Mà cũng vì cự tuyệt đã làm cho một trận gió to kéo đến.