Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản

Chương 97



Cùng lúc đó, tại văn phòng làm việc Tổng Tài của Tư Đồ Xí Nghiệp. "Hắt xì" Tư Đồ Viêm hắt xì một cái...

Đại Vĩ ở một bên trêu ghẹo nói: " Tổng Tài, xem ra có người nhắc anh rồi."

"Đại Vĩ, không có gì thì đừng đùa, bằng không ngày nào đó đầu lưỡi của cậu liền

đứt, cậu sẽ không còn cơ hội để mở miệng nữa." Tư Đồ Viêm lạnh lùng cảnh cáo

Nghe anh nói vậy, Đại Vĩ liền nghiêm túc lại, nhưng trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ, kỳ quái rốt cuộc Tổng Tài bị làm sao vậy? Tại sao từ lúc tiệc về mặt chỉ khư khư lạnh lùng, chẳng lẽ ai đụng đến Tổng Tài sao? Hơn nữa nếu ai dám đụng đến Tư Đồ Viêm, kết cục chắc chắn thảm rồi...... Nhưng người hiện tại thảm tối nay là anh, thật vất vả mới thở phào vì xử lý xong chuyện, nhưng vì tâm tình của Tổng Tài không tốt liền kêu anh tăng ca, anh chọc hay gây sự với ai sao?

"Đại Vĩ,." Tư Đồ Viêm bỗng nhiên mở miệng, doạ Đại Vĩ giật bắn người

Đại Vĩ một bên cung kính nói: " Vâng, Tổng Tài có chuyện gì phân phó sao?"

Tư Đồ Viêm nhìn nhìn văn kiện trên tay, cũng không ngẩng đầu liền nói: " Cậu về đi, không cần tăng ca với tôi."

"Không có gì, tôi không phiền luỵ." Đại Vĩ sờ sờ cái đầu của mình

"Thôi, đừng giả vờ nữa, biểu tình của cậu đã sớm bán đứng cậu rồi." Tư Đồ Viêm ngẩng đầu, liếc mắt một cái: " Tốt rồi, về nhà đi, tôi cũng muốn ở một mình."

Lời nói của Tư Đồ Viêm không khỏi làm cho Đại Vĩ cảm khái, tuy rằng bình thường Tổng Tài lạnh như băng, đối đãi với người không bao giờ lưu tình nhưng thân là thư kí của anh, Đại Vĩ hiểu Tư Đồ Viêm vẫn là đối xử với người thân rất tốt, nhưng muốn biết được điều này phải là người rất thân với Tư Đồ Viêm mới phát hiện ra.

Mang theo tia cảm kích, Đại Vĩ cúi người: " Đã biết Tổng Tài, tôi đi trước." "Ừ, nhớ giữ cửa."

Sau khi Đại Vĩ rời đi, Tư Đồ Viêm tiếp tục đọc văn kiện trên tay, nhưng thế nào cũng không tập trung được bởi vì trong đầu anh toàn suy nghĩ về Lâm Khả Tâm, hiện tại cô đang làm gì? Ở nhà một mình có sợ hay không? Cô có nhớ anh không? Hay là cô đang nhớ Cố Thiếu Kiệt?

Tuy rằng chính mình lúc gặp Cố Thiếu Kiệt, Lâm Khả Tâm vẫn đưa lưng về phía anh, nhưng anh vẫn cảm giác được sự khẩn trương của cô, nhất là khi cô nắm tay anh, toàn thân cô đều run nhẹ một trận..

Nghĩ đến Cố Thiếu Kiệt, Tư Đồ Viêm nhíu mày, nhìn thấy tình nhân cũ cô kích

động vậy sao? Hừ......

Hơn nữa, điều làm cho Tư Đồ Viêm mất hứng nhất là, lúc anh muốn cô giới thiệu anh và Cố Thiếu Kiệt, cô cư nhiên chọn trầm mặc? Này rõ là không muốn để cho Cố Thiếu Kiệt biết quan hệ của hai người, hay cô vẫn còn hy vọng gì đối

với Cố Thiếu Kiệt sao? Hay là do anh dặn cô không được nói chuyện giữa 2 người cho ai biết nên bây giờ cô lại tìm cớ này mà làm vậy?

Tư Đồ Viêm nghĩ nghĩ, rồi nheo mắt lại, tốt lắm, Lâm Khả Tâm không phải không muốn nói cho Cố Thiếu Kiệt biết chuyện anh và cô sao? Cô càng làm vậy, anh sẽ càng tìm cách để cho Cố Thiếu Kiệt biết!

***********************

Ngày hôm sau, khi Tư Đồ Viêm trở về nhà thì Lâm Khả Tâm còn ngủ trên sofa, anh tiến lên, nhẹ nhàng lay nhẹ cô.

"Viêm, anh đã về......Hô......" Lâm Khả Tâm ngáp ngáp, còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

Tư Đồ Viêm bỗng đem điện thoại trước mặt cô:" Gọi điện thoại."

"Sao?" Vốn đang chưa tỉnh ngủ nghe anh nói vậy,càng làm cho Lâm Khả Tâm thêm mơ hồ: " Gọi cho ai?"

"Đưa số điện thoại Cố Thiếu Kiệt đây." Tư Đồ Viêm đem điện thoại nhét vào trong tay Lâm Khả Tâm: " Nói cho anh ta biết quan hệ của em và anh"

"Cái, cái cái cái gì?!" Bị Tư Đồ Viêm doạ một trận, Lâm Khả Tâm liền tỉnh ngủ ngay.

"Tại sao làm vậy?" Cô nghi hoặc nhìn anh, đồng thời ánh mắt có chút khẩn trương, chẳng lẽ anh biết chuyện của cô và Cố Thiếu Kiệt sao?

Mà Tư Đồ Viêm chỉ lạnh lùng nói: " Vì anh muốn em làm vậy."

Mồm mép của anh như là không được xía vào, Lâm Khả Tâm nhìn điện thoại trong tay, sau đó lại nhìn anh, cười mỉa mai nói: " Nếu gọi cho Cố Thiếu Kiệt nói quan hệ của chúng ta không phải làm cho người nhà em mạc danh kỳ diệu sao? Hay là thôi đi, ha hà......"

Thấy Lâm Khả Tâm tìm cớ, sắc mặt của Tư Đồ Viêm lại như pho tượng: " Anh ra lệnh cho em, gọi cho anh ta, ngay lập tức"

"Nhưng mà......" Lâm Khả Tâm cúi đầu, phát sầu, chân mày cứ chau lại.

"Nhưng mà?" Tư Đồ Viêm cười lạnh, sau đó vươn tay túm Lâm Khả Tâm đứng dậy.

"Nói, em do dự cái gì? Tại sao không dám nói cho anh ta biết quan hệ của anh và em? Có phải hai người lại bí mật làm chuyện gì không?"

Bị Tư Đồ Viêm truy vấn, Lâm Khả Tâm liên tục lắc đầu nói: " Không có, thật sự cái gì cũng không có."

"Vậy tại sao không dám gọi cho anh ta, hả?" Tư Đồ Viêm dùng lực nắm chặt Lâm Khả Tâm, ngữ khí mãnh liệt làm cho cô không có đường lui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.