Ông ta lập tức thu lại ý cười, dọa Từ Uyển Nhan sợ đến mức run cả người: “Nghĩ tới sao? Tôi tuổi cũng lớn rồi… Tôi chẳng muốn nhúng tay vào chuyện yêu hận tình thù của mấy người trẻ tuổi nữa đâu, bây giờ chỉ muốn làm sao để hai thằng con trai sống yên ổn thôi. Đặc biệt là Cao Lãng, nó ÿ lại cô như vậy, cô lại luôn một lòng với Hoắc Anh Tuấn, nếu cô có thể thuận lợi gả vào nhà họ Hoắc, chẳng phải mọi người đều vui mừng sao?”
Ông ta đúng lúc dừng lại vài giây: “Cho nên, chuyện này chắc là cô có thể xử lý tốt mà, đúng không?”
Trên trán Từ Uyển Nhan đã thấm ra vài giọt mồ hôi lạnh, cô ta vốn sợ hãi cực độ, cũng không biết Hoắc Trình Sơn rốt cuộc đang mỉa mai hay đang nhắc nhở cô ta nữa, lúc nhắc tới Hoắc Cao Lãng, Từ Uyển Nhan cảm thấy bản thân càng thêm có khả năng.
Đúng vậy, bất luận thế nào Hoắc Cao Lãng sẽ mãi mãi là con át chủ bài của cô ta! Chỉ cần không hủy bỏ thôi miên trong đầu Hoắc Cao Lãng, Hoắc Anh Tuấn sẽ không bao giờ dám làm vậy với cô ta!
Hơn nữa, những người biết vê vụ tai nạn năm năm trước, ngoại trừ Đường Hoa Nguyệt và Lục Xuyên Mạn, tất cả đều đã chết, không còn một ai! Cô ta đúng là đã tốn sức lực cả đời mới xóa sạch chút manh mối còn lại kia, Hoắc Anh Tuấn cho dù có đi điều tra thì có thể tìm được cái gì?
Mà bây giờ Lục Xuyên Mạn là người không có khả năng giúp Đường Hoa Nguyệt tiết lộ chuyện năm đó cho Hoắc Anh Tuấn nhất.
Nghĩ vậy, Từ Uyển Nhan mới tìm lại được một chút tự tin, vâng vâng dạ dạ cúp điện thoại, nhưng khi nghĩ tới Hoắc Cao Lãng, đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân không thể nằm chờ nữa, mà vừa hay đã nhiều ngày không gặp, cô ta phải nhanh chóng đến chỗ cậu ta xem xem.
Cùng lúc đó, trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho bệnh nhân VỊP trên tâng cao nhất, Tạ Quốc Nhật vừa nhìn Hoắc Cao Lãng ăn xong một phần thức ăn dinh dưỡng đặc biệt mà anh chuẩn bị.
Hoắc Cao Lãng cũng cảm thấy Tạ Quốc Nhật này hình như có một loại sức lôi cuốn kỳ lạ, cậu rõ ràng ghét tiếp xúc nhất với người lạ, đối với việc đột nhiên thay đổi bác sĩ tâm lý, đúng ra vốn dĩ không thể chấp nhận được, nhưng Hoắc Cao Lãng không biết bản thân mình có vấn đề gì mà lại cực kỳ thuận lợi tiếp nhận Tạ Quốc Nhật, thậm chí còn cho phép anh ở trong phòng bệnh của mình cùng ăn cơm.
Thật ra, Hoắc Cao Lãng biết bản thân và người thường không giống nhau, cậu nhút nhát, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, trí nhớ không tốt, mắc chứng PTSD (chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương), lại thường xuyên không khống chế được cảm xúc của mình.
Cho nên cậu vẫn luôn tránh để lộ những điểm khác thường của mình cho người khác thấy, không ai sẽ bao dung một người mà không hề có mục đích, Hoắc Cao Lãng không muốn làm hại người khác, lại càng không muốn tự rước lấy nhục.
Trên thế giới này, ngoại trừ anh trai, chị Uyển Nhan và bác sĩ Dư lúc trước, Hoắc Cao Lãng cho rằng mình sẽ không tìm được người thứ tư có thể tin tưởng, nhưng có lẽ đây lại là Tạ Quốc Nhật!
Hoắc Cao Lãng nghĩ có chút xấu hổ và buồn bực, mới chỉ trải qua một khoảng thời gian ngắn, mình cũng đã lộ ra vài thứ chân thật trước mặt anh!
Hoắc Cao Lãng đưa lưng về phía Tạ Quốc Nhật, lặng lẽ đếm đầu ngón tay, cậu khàn giọng nổi giận với anh, lật đổ thuốc và cơm xuống đất giống kẻ điên, đồng ý đi dạo với anh nhưng vừa quay đầu đã quên sạch… làm Hoắc Cao Lãng đỏ mặt, vậy mà anh giống như bị mê hoặc, còn cho cậu mượn con búp bê anh đã cất giữ nhiều năm!
Đếm tới đây, cậu cũng không đếm nổi nữa, chỉ muốn đắp chăn, sau đó đuổi bác sĩ Tạ phiền phức kia đi.
Nhưng ngay khi cậu vừa di chuyển cơ thể thì một bàn tay to lớn mảnh khảnh mang theo hương thơm lành lạnh từ sau lưng vươn tới đặt lên má cậu, Hoắc Cao Lãng bị dọa sợ, vừa mở miệng định hỏi anh muốn làm gì! Người kia liền nhét thứ gì đó trong tay vào miệng Hoắc Cao Lãng.
Cậu theo bản năng liếm liếm, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Vì thế cậu cũng quên mất mình vừa muốn nói gì, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tạ Quốc Nhật.
Khí chất người lạ chớ tới gần của bác sĩ Tạ chỉ khi đối mặt với Hoắc Cao Lãng mới hoàn toàn dịu đi, Hoắc Cao Lãng làm gì anh đều chấp nhận toàn bộ vô điều kiện, tất cả đều cảm thấy đáng yêu, nếu không phải điều kiện không cho phép thì anh nhất định bất kể Hoắc Cao Lãng đi đến đâu anh sẽ theo tới đó.
Tạ Quốc Nhật hoàn toàn không nhận ra, bản thân bình thường có thể đông chết người, nhưng dáng vẻ lúc đối diện Hoắc Cao Lãng, so với chó khi nhìn thấy thịt sẽ vấy đuôi chảy nước miếng chẳng khác gì nhau.
Anh gõ nhẹ lên trán Hoắc Cao Lãng hai cái: “Hôm nay ăn cơm biểu hiện tốt, thưởng cho cậu, vị coca, có thích không?”
Hoắc Cao Lãng không cảm thấy cách Tạ Quốc Nhật đối xử với mình giống như đang dỗ dành một đứa trẻ chút nào, ngược lại có chút vui vẻ đẩy viên kẹo qua lại hai cái: “Ừ, lần đầu tiên tôi ăn vị này đấy, rất đặc biệt”
Ánh sáng trong mắt Tạ Quốc Nhật đột nhiên ảm đạm đi trong nháy mắt, lần đầu tiên ăn sao?
Anh có chút tự giễu lắc đầu, rõ ràng cũng đã chấp nhận Hoắc Cao Lãng hoàn toàn quên bản thân rồi, sao bây giờ anh lại cảm thấy mất mát chỉ vì chuyện nhỏ này?
Anh thu lại cảm xúc của mình, ngồi xuống bên giường Hoắc Cao Lãng, đeo ống nghe, giơ lên trước mặt Hoắc Cao Lãng. Hoắc Cao Lãng lập tức ngoan ngoãn mở chăn ra, hai tay buông xuống bên cạnh, Tạ Quốc Nhật nở nụ cười, trưng ra khuôn mặt đẹp trai làm cho Hoắc Cao Lãng có chút xấu hổ, giây tiếp theo, ống nghe mát lạnh dán lên ngực Hoắc Cao Lãng.