Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 131: Bỏ Lại Phía Sau



Lần đầu tiên anh ta gặp Hoắc Anh Tuấn, lúc đó Hoắc Anh Tuấn giống như là bệnh tâm thần còn tuyên thệ chủ quyền nói Đường Hoa Nguyệt là của anh, hiện tại lại cây ngay không sợ chết đứng gọi anh ta ở lại cùng anh tra chân tướng chuyện Đường Hoa Nguyệt trong vụ nổ năm ấy, thật giống như người đàn ông đang tra không phải…

Thế nhưng mà nhờ có chuyện này, anh mới biết đến người phụ nữ họ Đường này! Đường Hoa Nguyệt đến cùng là có quan hệ thế nào với thầy chứ!

Nhưng không tra cứu cũng không biết được, việc tra cứu như vầy đã hấp dẫn sự chú ý của Lộ Tuấn.

Đây rốt cuộc là vụ gì mà vẫn chưa giải quyết được? Vậy mà tất cả mạng lưới và tin tức có thể cũng không tìm ra được những kiến nghị phản bác chính thức của báo chí cũng chưa đăng tin!

Trừ cái đó ra, tất cả người nhà tội phạm, phương thức liên lạc khi còn sống, các mối quan hệ xã giao, các loại thông tin cá nhân, vậy mà không thể điều tra được!

Lộ Tuấn không thể tin được, đây đã là năm bao nhiêu rồi, lại còn có Hacker làm cho không thể tra được sao?

Vụ việc này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của anh ta, nhưng đã liên tiếp ba lần rồi, kết quả lần nào cũng giống nhau.

Hoắc Anh Tuấn tất nhiên cũng phát hiện chuyện này, con ngươi tĩnh mịch của anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, cau mày, tại sao lại có thể như vậy?

Việc có liên quan tới vụ bắt cóc và bạo lực, tất cả những tin tức mang tính then chốt đều giống như bị hút vào lỗ đen biến mất không còn tung tích, hai người điều tra ra tất cả mọi thứ, chỉ toàn ra mấy cái lông gà vỏ tỏi không liên quan, giống như là bị ai đó cố ý tạo thành bom khói.

Ngón tay gõ phím của Hoắc Anh Tuấn càng nhanh, trong lòng của anh càng sợ hãi. Chuyện này gân như là một bí mật hoàn mỹ mà một mình Uyển Nhan không thể làm được.

Sau lưng cô ta nhất định còn có người khác!

Lúc này, Lộ Tuấn đột nhiên không kìm được sợ hãi, cảm thán một câu: “Tôi thèm vào!”

Lập tức nhận được ánh mát cảnh cáo lạnh như băng của Hoắc Anh Tuấn, vội vàng bịt kín miệng của mình, nhìn vào hình ảnh số khám bệnh mà anh ta điều tra được của Từ Uyển Nhan từ trước kia, không chỉ nạo thai có một lần, còn không đếm hết số lần lộ tin đôn kết hôn với người khác, nội tâm lại con mẹ nó đê tiện như vậy.

Chuyện này Hoắc Anh Tuấn đến cùng là bị sao vậy, trong quá khứ Từ Uyển Nhan bị chơi thành như vậy rồi, mà anh vẫn còn muốn sao!

Khẩu vị cũng quá nặng rồi !

Hoặc Anh Tuấn bị ánh mắt kì quái của Lộ Tuấn làm phiền, cái này đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng là đang điều tra chuyện của Đường Hoa Nguyệt, mà sao anh ta lại không để bụng chút nào vậy?

Hơn nữa nhìn xem không quan tâm chút nào tới quá khứ của Đường Hoa Nguyệt, đã tra tư liệu lại còn ngáp ngủ nữa!

Hoắc Anh Tuấn suýt chút nữa bóp nát bàn phím, nếu không phải nhìn thấy trình độ kỹ thuật?

cao của anh ta, cảm thấy anh ta sẽ quan tâm tới chuyện của Đường Hoa Nguyệt, anh cũng không bao giờ tìm anh ta để điều tra những bí mật trong quá khứ này!

Cái người này không phải vẫn luôn miệng nói Đường Hoa Nguyệt là người phụ nữ mà anh ta yêu nhất sao! Đây là đang có ý gì?

Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa, anh cảm thấy thiếu niên cà lơ phất phơ ở trước mặt này có vẻ mối quan hệ giữa anh ta và Đường Hoa Nguyệt không giống như lời đồn.

Anh lạnh lùng mở miệng hỏi: “Anh và Đường Hoa Nguyệt thân thiết như vậy, năm đó vụ nổ kia, chẳng lẽ cô ấy lại không nói với anh bất kỳ tin tức hữu dụng nào sao?”

… Vụ nổ nào chứ, đương nhiên là không có rồi! Thế nhưng mà Lộ Tuấn biết mình không thể nói ra, lại còn phải diễn, chỉ có thể giả vờ đau khổ buồn rầu nghĩ ra một câu trả lời mà anh ta tự cho là cao thâm: “Cô ấy đã nói nghĩ đến là thấy sợ nên không đáng nhắc tới, cho nên chỉ nói về tương lai tốt đẹp của chúng tôi.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn vào người trẻ tuổi ở đối diện,con ngươi như đang sáng lấp lánh, nội tâm xuất hiện một loại cảm giác bất lực.

Đúng vậy, quá khứ của bọn họ là đoạn thời gian bị lạc mất kia, có gì tốt mà lại nghĩ về chuyện đó chứ, đại khái cũng chỉ có anh mới như vậy đi…

Hoắc Anh Tuấn đưa tay mệt mỏi xoa thái dương của mình, thuận miệng hỏi, “Vậy bình thường anh và K chung sống thế nào?”

Đến rồi đến rồi! Vấn đề này đã có sẵn trên kịch bản rồi!

Lộ Tuấn đơn thuần, chưa nghĩ đến hơi chớp mắt, không phải rõ ràng là vẫn luôn trò chuyện về người gọi là Đường Hoa Nguyệt sao, tại sao lại đột nhiên nói sang K rồi?

Anh ta căn bản chưa nghĩ tới, thật ra Đường Hoa Nguyệt bây giờ đã đổi tên gọi là Đàm Ngôn, biệt danh K…

Thế là Lộ Tuấn mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn tự tin lấy những lý do thoái thác thầy dạy cho anh ta nói ra không thiếu một chữ, còn nói bừa bãi thêm mắm thêm muối một phen.

Dứt lời, anh ta tự hào ưỡn ngực, cảm thấy Hoắc Anh Tuấn nhất định sẽ hài lòng với câu trả lời này của anh ta!

Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm biểu cảm của Lộ Tuấn có vẻ như đã thay đổi, lại càng cảm thấy hoài nghỉ dò hỏi thử.

Anh ta vừa mới nói Đường Hoa Nguyệt không đề cập tới những chuyện đó với anh ta, nhưng sau khi nói về K anh ta lại nói ra hết những chuyện trước kia… Suy nghĩ đang hỗn loạn của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên trở nên nhạy cảm.

Đây có phải là nói rõ rồi không, người tên A trước mắt này, căn bản không biết Đường Hoa Nguyệt và K chính là một người!

Hoắc Anh Tuấn càng nghĩ càng thấy khả nghị, trách không được mỗi lần nhắc đến Đường Hoa Nguyệt, anh ta đều chần chờ mấy giây, sau đó nói ra mấy câu trả lời không rõ ràng! Nhưng vừa nhắc tới K, anh ta lại thao thao bất tuyệt… Giống như là đã sớm học thuộc lòng từ trước.

Đây là đã rõ ràng, người tự xưng là A ở trước mắt này, căn bản cũng không phải là A thực sự, anh ta biết rất ít chuyện của Đường Hoa Nguyệt!

Hoắc Anh Tuấn tức giận trong lòng giảm bớt, lại cảm thấy bất ngờ.

Đường Hoa Nguyệt cho tên giả mạo không biết giữ bí mật này đến bên cạnh anh, rốt cuộc là có ý gì? Vì sao mà A chân chính lại không đến?

Đường Hoa Nguyệt có thể không… Chẳng lẽ là suy nghĩ một đằng nói một nẻo, vẫn không thể rời bỏ anh?

Nghĩ đến chuyện này, Hoắc Anh Tuấn lại trào phúng cười một tiếng, quên đi, lần trước trời mưa to, Đường Hoa Nguyệt từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc một ánh mắt đã nói rõ tất cả.

Cô phái người này đến, chỉ có khả năng là sắp xếp vào bên cạnh anh làm gián điệp thôi.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, trước mắt cái tên giả mạo này cũng coi như là mối liên hệ giữa anh và Đường Hoa Nguyệt.

Nghĩ đến việc này, Hoắc Anh Tuấn giật giật cột sống cứng ngắc của mình, nói với Lộ Tuấn: “Hôm nay chỉ tới đây thôi. Biểu hiện gần đây của anh rất tốt, tôi quyết định để anh gia nhập vào tổ hạng mục trọng điểm, ngày mai anh tới thì có thể đi tìm HR, ra ngoài đi.”

Lộ Tuấn không giải thích được chữ “Tốt”, nội tâm cảm thấy cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ biểu hiện như vậy cũng coi như là tốt sao?

Nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là Hoắc Anh Tuấn khen thưởng anh ta,nhanh chóng về nói với thầy! Nói không chừng thầy cũng cảm thấy anh ta hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, sẽ cao hứng dạy cho anh ta một chiêu nữa!

Anh vừa đẩy cửa ban công của Hoắc Anh Tuấn ra, thì người đứng ở phía sau thì gọi anh ta lại, Lộ Tuấn nghỉ ngờ quay đầu, chỉ thấy tay phải của Hoắc Anh Tuấn đang chống trên bàn, trông như ở trong miệng hổ, ngón trỏ gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, dáng vẻ như muốn tâm sự chuyện gì mở miệng: “Đúng rồi, để cho anh thoải mái báo cáo công việc, sau này anh cứ làm việc ở bên cạnh tôi. Sau có vấn đề gì, tôi có thể giảng, tôi sẽ giúp đỡ anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.