Từ Uyển Nhan nắm chặt tay, hít thở sâu đứng dậy, không phục nói, “Thế nào! Tôi không chỉ muốn tới GS, mà ngay cả cuộc họp báo của TDT buổi tối tôi còn muốn lên sân khấu đấy!”
“Cô điên rồi!”
Từ Uyển Nhan trợn mắt nhìn, hai tay đập xuống bàn, “Các anh đừng quên, Giám đốc kỹ thuật A của GS hiện nay, là ai tốn trăm cay nghìn đắng ký xuống! Chỉ bằng điểm này, các anh ai có thể so với tôi?”
Lộ Tuấn nghe thấy cô ta chủ động nhắc tới A, liếc mắt nhìn cô ta một cái, cảm thấy người này có chút buồn cười, tuyển một nội ứng vào, cô ta còn rất tự hào?
Bản lĩnh cưỡng từ đoạt lý của Từ Uyển Nhan rất lớn, nhất thời trong phòng họp vậy mà không ai có thể nói qua được cô ta.
Tám giờ tối cuộc họp báo sẽ bắt đầu tiến hành, mọi người cũng không có thời gian dư thừa lãng phí ở trên người cô ta, nên đúng giờ tan họp.
Từ Uyển Nhan có chút đắc ý đi thang máy lên văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cô ta, lạnh lùng mở miệng: “Cô tới làm gì?”
Đương nhiên anh không quan tâm trước đây Từ Uyển Nhan chơi bao nhiêu mồm mép, anh lại không cưới cô ta, cô ta sạch sẽ hay không không liên quan tới anh.
Muốn nói lo lắng, nhiêu nhất anh lo lắng Từ Uyển Nhan như vậy sẽ làm hỏng cậu Lãng hay không? Nhưng cũng không có biện pháp, cho dù Từ Uyển Nhan lại làm loạn, cậu Lãng cũng chỉ nhận một mình cô ta.
Từ Uyển Nhan áp chế nỗi bất an trong lòng, xoay đến trước bàn làm việc của Hoắc Anh Tuấn, chỉnh lại mái tóc của mình, nói: “Cuộc họp báo của TDT chúng ta không phải sắp bắt đầu rồi sao, chuyện công ty rất nhiêu, em không đến giúp đỡ cũng không tốt, tránh cho người ta nói anh thiên vị em. Hơn nữa game này em ít nhiều cũng có tham gia khai thác phát triển nha, anh cũng không biết, phiên bản beta kia, những ngày này bản thân em ở nhà luyện tập đối chiến rất lâu đấy.
Bây giờ kỹ thuật đã rất dày công tôi luyện rồi, cho nên anh nhất định phải đưa em đi mới được. Em chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt”
Hoắc Anh Tuấn giơ tay nhìn đồng hồ, không chút để ý “ừ” một tiếng, thời gian sắp đến rồi, anh phải đi tới hội trường, cuộc họp báo hôm nay anh đã đợi quá lâu rồi, mọi thứ đều phải bảo đảm không chút sai sót nào.
Vê phần Từ Uyển Nhan……thích đi theo thì đi theo thôi.
Dù sao nói thế nào đi nữa cô ta cũng là Hoắc Trình Viễn chỉ tên nói họ đặt vào GS, cho dù như thế nào, ở trước mặt bố anh, Hoắc Anh Tuấn nhiều ít cũng phải làm ra vẻ một chút.
Từ Uyển Nhan lại không ngờ Hoắc Anh Tuấn có thể bằng lòng mang theo cô ta đi tới hội trường, đây không phải chứng tỏ Hoắc Anh Tuấn vẫn công nhận cô ta sao!
Cô ta lập tức thay đổi dáng vẻ sợ hãi không chịu nổi một ngày trước kia, đúng vậy, cô ta cần gì phải để ý những đồ vô dụng kia nghĩ thế nào, chỉ cần Hoắc Anh Tuấn không nói gì, thì cô ta cái gì cũng không cần quan tâm!
Sự kiêu ngạo và hống hách của Từ Uyển Nhan lại trở về trên người cô ta, cô ta ưỡn ngực, chậm rãi đi theo phía sau ra ngoài.
Lần này, cô ta có thể làm được ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả âm thanh phía sau, nhưng không có biện pháp buông xuống oán hận với Đường Hoa Nguyệt, cho dù không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng Từ Uyển Nhan trăm phần trăm xác định, loại chuyện thiếu đạo đức này nhất định là đồ đê tiện kia làm!
AI Cô ta nghĩ tới chính mình hao tâm tốn sức mới mượn được bộ “chiến-bào”.đó, quyết định đêm nay nhất định phải hung hăng dẫm nát Đường Hoa Nguyệt ở dưới chân mình!
Bởi vì Hoắc Anh Tuấn muốn đổi trang phục, cho nên Từ Uyển Nhan đi tới bãi đỗ xe trước.
Như vậy là để chắc chắn ngồi lên xe của Hoắc Anh Tuấn.
Với tính cách của Hoắc Anh Tuấn, nếu cùng đi ra nhất định sẽ không lựa chọn cùng xe với cô ta.
Tổ dự án GS lần này đi mười mấy người, cô ta cũng không muốn ngồi chung với người khác.
Từ Uyển Nhan không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của La Cơ Vị Y, chậm rãi ngồi vào ghế sau.
Lấy ra chiếc gương nhỏ sửa sang lại đầu tóc của mình.
Một lát sau, Hoắc Anh Tuấn vào bãi đỗ xe, cho dù cách khung xe cứng rắn, thân ảnh của Hoắc Anh Tuấn đều không thể khiến người ta coi nhẹ.
Từ Uyển Nhan nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn Hoắc Anh Tuấn một hồi đến xuất thần.
Hoắc Anh Tuấn đổi một kiểu tóc thường chải trước kia, tóc mái trên trán được thả xuống, chia hơi lệch sang hai bên, rơi xuống chỗ xương chân mày cao ngất của anh, trên người mặc một bộ âu phục đặt may thủ công màu lam, dưới ánh đèn sợi chỉ bạc của đường may tối ánh lên lấp lánh, cả người nhìn qua trẻ ra không ít.
Hoắc Anh Tuấn như vậy, khiến Từ Uyển Nhan nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn, La Cơ Vị Y sớm đã mở cửa xe chờ rồi. Hoắc Anh Tuấn hơi cúi đầu, vừa muốn ngồi ở ghế sau; đã nhìn thấy người bên trong.
Anh nhíu nhíu mày, cơ thể dừng lại, rời khỏi cửa xe, nói với La Cơ Vị Y, “Anh, ngồi vào đi”
“Tổng giám đốc Hoắc, cái này không tốt “Đừng nói lời vô ích!”
Không nghỉ ngờ gì nữa, Hoắc Anh Tuấn đã dẫn đầu bước đến vị trí phó lái, không nói hai lời ngồi vào, Từ Uyển Nhan trơ mắt nhìn vị trí bên cạnh mình bị La Cơ Vị Y ngồi rồi.
Từ Uyển Nhan oán hận liếc La Cơ Vị Y một cái, cảm thấy thế giới này sao lại có người không có mắt nhìn như vậy! Anh ta một trợ lý ngồi phía sau cái gì! Không biết lưu-lại thế giới hai người cho cô ta và Hoắc Anh Tuấn sao!
La Cơ Vị Y cảm nhận được thái độ thù địch của cô ta, không nói hai lời,:đáng thương dựa thân hình cao lớn của mình về phía cửa, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình.