“Bây giờ tôi sẽ báo luôn cho cậu Ngôn biết để cậu ấy mừng.”
Ông bác sĩ cuống quýt, định lấy trong túi ra cái điện thoại gọi ngay cho Ngôn Thần Ngạo.
Nhưng điện thoại còn chưa kịp lấy ra khỏi túi quần thì đã bị Trịnh Vỹ Tuấn chìa tay ra ngăn lại.
Hắn ta nói:
“Đợi một chút.”
Bác sĩ Max ngạc nhiên nhìn hắn, ông nói:
“Có chuyện gì à.”
“Ông hãy nói với Ngôn Thần Ngạo rằng, Linh Linh đột nhiên co giật dữ dội, tình hình chuyển biến xấu, hiện tại đã ổn định trở lại.”
Nhìn biểu cảm trên mặt của Trịnh Vỹ Tuấn đột nhiên thay đổi, ông Max bất ngờ, cau mày:
“Cậu đây là có ý gì? Sao tôi lại phải nói vậy chứ?”
Đối mặt với sự dò xét của ông bác sĩ, thái độ của Trịnh Vỹ Tuấn bình thản đến đáng sợ, hắn đặt bàn tay lên bả vai ông và nói:
“Số tiền tôi đút vào túi riêng của ông không ít đâu nhỉ?”
Hắn nói mà giống như là đang đe dọa khiến ông Max xanh mặt, Trịnh Vỹ Tuấn tiếp tục công kích bằng một câu nói khác:
“Nếu Ngôn Thần Ngạo biết ông nhận thêm tiền của tôi nữa thì coi như sự nghiệp của ông tan tành.”
Mặt ông bác sĩ lúc trắng lúc xanh, nội tâm run rẩy kịch liệt, ngày ông gặp Trịnh Vỹ Tuấn hắn nói hắn là bạn của Ngôn Thần Ngạo cũng là bạn của Linh Linh, hắn cũng tỏ ra là một người tử tế đàng hoàng, nhưng xem ra tình bạn này chính là một vụ lợi, mà ông đã bị hắn cho vào tròng chỉ vì số tiền lớn hàng tháng ông đã nhận.
“Ông tốt nhất là nên nghe lời tôi, nếu không hậu quả tự gánh.”
“Tôi sẽ gọi và nói theo lời cậu.”
Một lời đe dọa khiến ông bác sĩ run rẩy, vội lấy điện thoại ra gọi ngay cho Ngôn Thần Ngạo.
Ông hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần.
Ở thành phố S.
Sau một hồi bị Lâm Di làm phiền, Ngôn Thần Ngạo cũng dần chìm vào giấc ngủ, mới vừa chợp mắt được một lúc chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lại vang lên.
Anh bật dậy cầm lấy điện thoại, dòng chữ "bác sĩ Max" hiện lên cực kì rõ nét khiến tim anh bị kích thích không ngừng đập nhanh.
Ngay khi vừa kết nối, giọng bác sĩ Max hơi run nhẹ nói rằng:
“Vài tiếng trước cô Linh Linh đột nhiên co giật dữ dội, người tím tái, còn bây giờ đã ổn định lại rồi tôi mới dám nói cho cậu biết, xin cậu yên tâm.”
Ngôn Thần Ngạo buông điện thoại xuống, ở bên kia bác sĩ Max không thấy anh trả lời mà chỉ nghe được tiếng thở dài não nề nên ông cũng không biết nói gì đành cúp máy.
“Người nhà của ông sẽ rất hãnh diện về ông đấy ông Max à.”
Trịnh Vỹ Tuấn đứng cạnh quan sát, rồi cười cợt hài lòng với biểu hiện của ông lúc nãy, nhưng hắn cũng không quên lấy người nhà của ông ra để đe dọa bằng một lời lẽ hết sức thâm sâu.
Bác sĩ Max tỏ ra bình thản, có lẽ Trịnh Vỹ Tuấn chưa làm gì quá đáng khiến ông phải căm phẫn, nhưng một khi hắn đụng đến người nhà của ông thì ông sẽ không ngồi yên để họ chịu khổ cùng mình.
...!
Ngôn Thần Ngạo ngồi trên giường rủ mi mắt xuống, nét mặt buồn u uất nhưng trong đôi mắt buồn thăm thẳm ấy lại pha một chút ngang tàng lạnh lẽo.
Anh xốc chăn đứng dậy đi ra mở cửa, mặt hậm hực bước xuống cầu thang, bàn tay anh từ từ siết chặt thành nắm đấm như cố kìm nén sự cuồng bạo đang dần chiếm lĩnh tâm hồn anh.
Bước chân anh dừng lại ngay chỗ Lâm Di đang nằm ngủ, Ngôn Thần Ngạo lặng người nhìn cô không chớp mắt.
Bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm bất ngờ thả lỏng ra như chứng minh sự kìm nén từ nãy đến giờ đã tan thành mây khói.
Anh túm lấy chiếc áo choàng đang đắp trên người cô vứt sang một bên.
Lâm Di mơ hồ như có ai đang nhìn mình, cô nặng nề mở mắt, chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một lực đạo rất mạnh siết chặt lấy cổ tay và lôi cô dậy.
Không kịp phòng bị gì thì đã bị lôi đi một cách rất mạnh bạo, đến khi hoàn hồn trở lại thì Ngôn Thần Ngạo đã mở xong cửa lớn tiếp tục lôi cô đi.
“Anh phát điên cái gì vậy hả.
Bây giờ là nửa đêm đó, anh định đưa tôi đi đâu?”
Lâm Di cao giọng.
Cổ tay truyền đến cơn đau, Lâm Di kịch liệt vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng sức lực của anh quá lớn Lâm Di không địch lại bị anh lôi kéo mà không thể làm gì.
“Anh định đưa tôi đi đâu vậy.”
Bị Ngôn Thần Ngạo dễ dàng nhét vào trong xe, Lâm Di lớn giọng kêu gào,
nhưng anh cứ dửng dưng mặc kệ.
Ngôn Thần Ngạo như biến thành một con người khác, ánh mắt anh trở nên man dại đáng sợ.
Biểu hiện của anh lúc này làm cô nghĩ ngay đến triệu chứng rối loạn hành vi.
Lâm Di sực tỉnh, rồi sau đó lại rơi vào trạng thái căng thẳng, nếu là như vậy thật thì cô chẳng phải lại bị Ngôn Thần Ngạo hành hạ.
“Anh mau thả tôi ra.” Lâm Di hét to lên với hy vọng đánh tan những cảm xúc tiêu cực trong con người của anh.
Ngôn Thần Ngạo mặc kệ cô, anh phóng xe với tốc độ rất cao.
Anh chở cô đến một khách sạn.
Lâm Di tiếp tục bị anh kéo xuống xe.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi không muốn vào.”
Lâm Di hét lên, kịch liệt phản kháng.
“Không vào cũng phải vào, Linh Linh chịu khổ thì cô cũng phải nếm một chút cay đắng.”
Ngôn Thần Ngạo không nể mặt, bất mãn nói lớn, càng nói càng dùng lực nhiều hơn làm cổ tay của Lâm Di đau đớn như sắp gãy.
“Buông tôi ra tên tâm thần nhà anh.”
Lâm Di muốn khóc quá mà không thể khóc được, cô nhẹ dạ nên mới bị mấy cái kế sách của mẹ chồng làm cho ngu muội, giờ thì hay rồi, muốn chạy cũng không chạy được, không biết cái quái quỷ gì đang ở trong đó chờ đợi cô đây nữa, nhìn cái khách sạn mờ ám này Lâm Di đã cảm thấy lành lạnh sống lưng rồi chứ đừng nói chi đến trải nghiệm trực tiếp.
Lâm Di không biết rằng mọi chuyện đều do cuộc điện thoại đó mà ra.
Hai người dây dưa trước cửa khách sạn không ai chịu nhường nhịn ai.
Đang giằng co thì một người phụ nữ từ bên trong bước ra, người này mập lùn, mắt hếch trông khá hung dữ.
“Có chuyện gì hay sao mà hôm nay lại đến tìm dì, còn cô bé này là ai vậy?”
Thấy Ngôn Thần Ngạo, bà ta tỏ ra khép nép, giọng điệu nhỏ nhẹ.
“Dì” Lâm Di ngạc nhiên đôi mắt mở to hết cỡ để nhìn cho kĩ, gen nhà họ Ngôn đỉnh thế vậy mà có bà dì nhìn lần một đã không muốn nhìn lại lần hai.
“Cho bà thêm một con gà, cẩn thận giữ cho kĩ.
Còn nữa bà và mẹ tôi có họ hàng rất xa, đừng có mà không biết điều đi khắp nơi rêu rao ảnh hưởng uy tín của mẹ tôi.”
Bà này tên Tâm có họ hàng xa với mẹ anh, sở dĩ quán massage kích dục này còn hoạt động là bởi vì nó núp bóng khách sạn, xung quanh con phố này toàn là quán ăn nên đa phần chỉ hoạt động đến 11 giờ đêm thì họ sẽ đóng cửa, thời gian còn lại chính là của khách sạn này.
Ngôn từ giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng vậy mà lại khiến bà Tâm chết trân tại chỗ, mặt mày biến sắc, còn Lâm Di thì bị dọa cho khiếp vía.
“Gà hả...!Là cô sao, làm gái sao?” Mặt cô tái đi, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch liên hồi, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là cái khách sạn này là động mại dâm.
“Thả tôi ra Ngôn Thần Ngạo.”
Cô cắn vào vai anh, liều mạng vùng vẫy, anh bị đau nhíu mày nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
Ngôn Thần Ngạo trao cô cho đám đàn em của bà Tâm đem đi, còn bản thân anh thì lái xe mất hút.
“Ngôn Thần Ngạo anh đứng lại cho tôi.
Khốn nạn thả tôi ra.”
Lâm Di điên cuồng gào thét, chửi bới kêu cứu, những giọt nước mắt hoảng sợ, bất lực cứ vậy mà lặng lẽ tuôn ra từ hốc mắt rồi rơi xuống hai bên má.
Hơn 1 giờ sáng rồi, cô có hét toáng lên cũng vô dụng.
Cửa lớn đóng chặt lại, Lâm Di càng hồi hộp căng thẳng hơn.
Sau khi tĩnh tâm lại, Lâm Di không hét không khóc nữa mà cam chịu để tìm đường sống cho bản thân, bởi vì lúc này cô càng phản kháng thì càng thê thảm.
Mấy tên to con của bà Tâm dẫn cô vào một căn phòng kín.
Ngay khi vừa đẩy vào, Lâm Di ngỡ ngàng tại chỗ khi không chỉ có mình cô mà còn có nhiều cô gái khác nữa, họ còn rất trẻ, ai nấy ăn vận trống trên hở dưới, người thì tô son người thì chải tóc, cô thấy trên gương mặt họ còn có một chút háo hức.
Cô hiểu rồi, trong phòng này chỉ có mình cô là bị ép buộc mà tới, còn họ chính là tự nguyện, nói chính xác hơn họ mới là gà chính hiệu.
Một lúc sau.
Bà Tâm đem tới cho cô một bộ quần áo sexy chói mắt bảo cô mặc vào.
Lâm Di nhíu mày khó chịu, nhưng buộc phải mặc vào vì không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn.
Sau khi mặc xong được mấy phút, thì có một người đàn ông bước vào phòng.