Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 79: 79: Trịnh Vỹ Tuấn Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa




Sáng hôm sau.

Cũng như thường lệ, Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn sẽ ghé siêu thị mua đồ, sau đó lái xe đến nhà Lâm Di ở lì đến gần 2 giờ chiều mới đi về.

Hôm nay cũng vậy, vừa đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng bàng hoàng khi thấy cửa nhà không đóng, tưởng có ăn trộm ông bà hớt hải chạy vào, đồ đạc trong nhà vẫn y như vị trí cũ, hai ông bà chưa kịp thở phào thì trí tưởng tượng của bản thân lại phong phú thêm một bật.

“Hay là nó bị bệnh, hay mình chạy vào phòng nó thử coi sau.”
Đứng trước căn phòng đang khép hờ, hai ông bà đẩy nhẹ một cái, vừa ló đầu vào đã lập tức đứng hình vì thấy quần nhỏ áo lớn nằm vương vãi khắp nơi từ dưới sàn lên tới giường.

Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn bất giác bị đơ mấy giây, sau đó rón rén nhẹ nhàng đi tới lấy điện thoại ra chụp vài tấm làm kỉ niệm.

Nhìn thấy con trai và con dâu ân ái bên nhau hai ông bà vui còn không kịp nên quên mình là người lớn, nên hành động có hơi quá trớn.

Lâm Di vùi mặt vào vòm ng.ực Ngôn Thần Ngạo ngủ ngon lành, cô không hay biết trong phòng mình có sự hiện diện của hai người lớn.

Ngôn Thần Ngạo cảm nhận được có người đang nhìn mình nên mở mắt ra, anh suýt chút nữa đã hét toáng lên vì hoảng hốt, may mà anh đã cố gắng giữ bình tĩnh.

“Trời ơi! Ba mẹ vô đây chi vậy? Lỡ thấy rồi thì phải đóng cửa lại đi ra chứ.” Anh nói khe khẽ.

“Xin lỗi, ba mẹ đi ra liền.” Hai ông bà biết mình hơi quá đáng nên rối rít xin lỗi sau đó thoái lui ra ngoài đóng cửa lại.

Ngôn Thần Ngạo nhìn cô gái đang gối đầu trên bắp tay mình say sưa ngủ với ánh mắt cưng chiều rồi đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn, ánh mắt luyến tiếc nhìn thêm mấy giây sau đó anh nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc vội quần áo.

Trước khi ra khỏi phòng anh còn để lại một lời nhắn cho Lâm Di.

Anh viết trên một tờ giấy để nó vào tay cô.

Anh bước ra khỏi phòng đóng cửa cẩn thận, ra tới phòng khách nghe tiếng cười hí hí, Ngôn Thần Ngạo đen mặt thở dài trong bất lực khi thấy ba mẹ cứ chụm đầu vào nhau cười trong bộ dạng rất mãn nguyện.

Anh cau mày nhăn nhó, cất giọng bực bội:
“Lần sao ba mẹ đừng có như vậy nữa, kì cục chết đi được, đừng làm phiền Lâm Di, để cô ấy ngủ thêm một lát nữa.”

“Ờ ba mẹ biết rồi.”
Khi thằng con đi khuất, Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn nói với nhau rằng:
“Lần này có cháu bồng rồi mẹ nó ơi.”
“Ba nó ơi mình sắp lên chức ông nội bà nội rồi.”
Hai ông bà vui sướng như nhặt được vàng.

“Mình đi nấu cơm bồi bổ cho con dâu đi.” Nói rồi hai vợ chồng già cùng nhau xuống bếp.

Một lát sau, Lâm Di tỉnh lại cô đưa mắt nhìn sang chỗ bên cạnh trống không chẳng có ai, một cảm giác mất mát tràn ngập trong tâm trí làm viền mắt cô đỏ lên, Lâm Di buồn bực rủa một câu:
“Ngôn Thần Ngạo anh là đồ tồi.”
Trút giận xong mới gắng gượng ngồi dậy.

Cơ thể chỗ nào cũng ê ẩm, khiến cô chỉ muốn nằm mãi trên giường thôi, vừa thòng chân xuống sàn tờ giấy trong tay liền rơi ra làm cô chú ý, Lâm Di nhặt lên đọc: “Đợi anh có được không, đợi anh giải quyết xong chuyện của Trần Linh Linh.

Anh yêu em.

Đừng gặp Trịnh Vỹ Tuấn nữa.” Đọc xong khóe mắt cô bắt đầu cay cay, bao nhiêu cảm xúc bắt đầu theo những giọt nước mắt tuôn rơi, nói yêu cô vậy mà lại đồng ý ly hôn, nói yêu cô vậy mà đánh cô trước mặt người ta, cái thứ tình yêu khó hiểu cô không cần.

Lâm Di vò tờ giấy đến nhàu nhĩ vứt xuống sàn nhà để trút giận.

Sau đó lê thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm, suýt chút nữa cô còn không nhận ra chính mình  trong gương, từ cổ trải dài xuống tận hông chỗ nào cũng có dấu hôn, như vậy sao cô dám ra ngoài gặp ai nữa chứ.

Sau khi tắm xong, Lâm Di lục tung cái tủ cuối cùng cũng tìm được chiếc áo cổ lọ có thể che đi những dấu hôn xấu hổ này, mặc thêm chiếc quần kaki màu xám, cầm theo điện thoại và ví tiền mới bước ra khỏi phòng.

“Ba mẹ hôm nay đến sớm thế ạ.” Lâm Di luống cuống khi nhìn thấy ba mẹ chồng, họ có biết con trai họ qua đêm ở đây không, cô ngượng đỏ mặt bất giác không biết nói gì.

"Ba mẹ tới như mọi khi, tại con dậy trễ quá đấy.”
“Thế ạ! Vậy ba mẹ ở lại chơi nhé, con đi ra ngoài có chút chuyện.”
Vừa dứt câu, còn không đợi ba mẹ chồng đáp lời Lâm Di đã  chạy một hơi ra ngoài.

Hai ông bà ở trong nhà nhìn nhau cười nắc nẻ.


Lâm Di đi tìm Thái Hà, cả hai cô gái đi tìm mua thêm vài bộ quần áo tương tự Mai Oanh.

Sau đó Lâm Di đi tìm Thế Thanh, Du Nguyệt và Tinh Vân nhờ họ giúp đỡ lột mặt nạ của Trần Linh Linh.

Ban đầu Lâm Di đến chợ đen tìm mua những loại thuốc gây ảo giác, sau đó cô sẽ thuyết phục ba mẹ chồng cho Thái Hà và làm việc giúp ở nhà họ Ngôn.

Cả bọn thống nhất với nhau từng bước từng bước thực hiện kế hoạch.

Lâm Di trở về nhà lúc 11 giờ, đối diện với ba mẹ chồng cô cố gắng tự nhiên nhất có thể, nói chuyện một cách cực kì nghiêm túc:
“Trịnh Vỹ Tuấn và Trần Linh Linh là đồng lõa của nhau, con nghi ngờ cái chết của Mai Oanh có liên quan tới Linh Linh, chiều nay con đưa tới cho ba mẹ một cô gái giống hệt Mai Oanh, ba mẹ đưa cô ấy tới trước mặt Trần Linh Linh nói rằng cô ấy là giúp việc mới tới, ba mẹ quan sát biểu hiện của Trần Linh Linh giúp con.

Với lại đây là một loại thuốc gây ảo giác mẹ tìm cách nào đó cho Trần Linh Linh uống vào mỗi tối, giúp con.”
Lâm Di lấy một vỉ thuốc đưa ra trước mặt hai người, mong chờ đồng ý từ ba mẹ chồng.

“Được rồi, ba mẹ sẽ làm theo ý con.”
“Ba mẹ đừng nói cho Ngôn Thần Ngạo biết nhé, con không muốn anh ấy bận tâm.”
“Ừm.

Ba mẹ không nói cho nó biết đâu.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Di xin phép hai người vào phòng nghỉ ngơi, dư âm của cuộc hoa,n ái khiến cơ thể cô rã rời, muốn ngủ một giấc cho khuây khỏa.

...!
Cùng thời điểm, Trịnh Vỹ Tuấn nộp đơn xin điều tra lại vụ án lên phòng cảnh sát điều tra công an tỉnh.

Lúc trở về hắn ghé nhà thuốc mua thuốc giảm đau về uống chứ không chịu đến bệnh viện.

Khi thuốc giảm đau có tác dụng Trịnh Vỹ Tuấn mới trở lại bình thường, lúc này hắn nghĩ đến Trần Linh Linh nên lấy điện thoại nhắn tin cho cô ta:
“Đến nhà tôi ngay, nếu không những cảnh â.n ái trầ.n trụi của tôi và cô sẽ được gửi đến Ngôn Thần Ngạo ngay lập tức.”

Trần Linh Linh đang trong giờ giải lao, nghỉ ngơi ở trung tâm tập vật lý trị liệu, nhận được tin nhắn đe dọa của Trịnh Vỹ Tuấn cô ta bắt đầu lo sợ nên đón taxi đến nhà hắn ngay.

15 phút sau, Trần Linh Linh đứng trước cửa nhà hắn bấm chuông cửa.

“Cô nhanh hơn tôi tưởng đấy.” Trịnh Vỹ Tuấn mở miệng châm chọc.

“Anh muốn gì.” Trần Linh Linh tỏ thái độ thờ ơ, không quan tâm.

“Phục vụ tôi.”
“Tôi không muốn.”
Trần Linh Linh dứt khoát từ chối, Trịnh Vỹ Tuấn cười mỉa mai, điệu bộ giọng nói như kẻ bề trên, từng câu từng chữ đều muốn lấy mạng người:
“Cô nhìn lại mình đi nát hết rồi, có chỗ nào còn nguyên đâu, tôi chơi cô cả trăm lần rồi có lần nào cô không rên la, có lần nào cô vùng vẫy thoát khỏi tôi không- không hề, cô toàn nhắm mắt hưởng thụ kh.oái cảm, trong lúc làm cùng tôi cô cứ gọi tên Ngôn Thần Ngạo suốt, không phải sao.

Trên đời chỉ có người ngu như Ngôn Thần Ngạo mới xem cô là thiên thần nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, xem lai cái nhân cách rẻ rách của mình đi.”
Trần Linh Linh nắm chặt thành quyền, đáy mắt hằn lên những tia máu, sự tức giận đạt đến đỉnh điểm, cô ta lấy túi xách quật liên tiếp vào đầu của Trịnh Vỹ Tuấn, vừa đánh vừa quát lớn: “Tại ai, tại ai, tại cái lũ ác ôn chúng mày hại tao, cả cái dòng họ Trịnh chúng mày là lũ ác quỷ.” Gương mặt của Trần Linh Linh đỏ ngầu, ánh mắt mang mai dại như lang sói, cất lên mấy lời phẫn uất.

Trịnh Vỹ Tuấn chụp được chiếc túi xách của Linh Linh đang quật liên tiếp về phía mình, hắn hung hăng vứt nó xuống sàn, đồ đạc trong đó văng tung toé, chiếc máy ghi âm rơi ra văng vào góc tường hư hỏng.

“Tao không muốn phục vụ chúng mày nữa.” Nói rồi cô ta ngoảnh mặt đi ra cửa.

“Cô dám bước khỏi đây thì Ngôn Thần Ngạo lập tức được chiêm ngưỡng những clip s.ex của tôi và cô.”
Trịnh Vỹ Tuấn lạnh lùng cưỡng ép Trần Linh Linh khiến cô ta nấc nghẹn từng cơn, nước mắt đầm đìa rơi trên mặt, trước kia hắn dùng thân thế giả mạo của cô để uy hiếp buộc cô phải phục tùng hắn vô điều kiện, bây giờ hắn trơ trẽn giở lại chiêu cũ nhưng cô lại không có cách nào kháng cự lại khi Ngôn Thần Ngạo chính là hy vọng và tương lai của cô.

Ở công ty, Ngôn Thần Ngạo chỉ nghe được đoạn hội thoại tới đây thôi thì mất kết nối, đang bực bội thì điện thoại nhận được tin nhắn của ba mẹ.

Tưởng có chuyện gì quan trọng Ngôn Thần Ngạo vội vã mở ra, đập vào mắt anh là những bức ảnh anh ôm Lâm Di ngủ, thân thể trần tru.ồng của Lâm Di bị một tấm chắn che phủ, còn anh nữa người trên khỏa thân, Ngôn Thần Ngạo ngạc nhiên đến không nói nên lời.

Cái dòng chữ “thấy ba mẹ chụp đẹp không con, mẹ định chụp nữa mà mày không cho.” Ngôn Thần Ngạo đọc được cười ra nước mắt, nếu Lâm Di biết được chuyện này không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào.

Anh cảm nhận từ ngày Lâm Di xuất hiện bên đời không chỉ anh cười nhiều hơn mà ba mẹ cũng ngày càng trẻ hoá, trời ạ không biết là nên vui hay nên buồn.

Ở nhà của Trịnh Vỹ Tuấn.

Trần Linh Linh bị hắn ép uống một loại thuốc kích d.ục, tác dụng của thuốc khiến Trần Linh Linh không thể khống chế chính mình cô điên cuồng thoát y trước mặt hắn, uốn éo cơ thể trần tru.ồng nằm dưới thân của Trịnh Vỹ Tuấn mở miệng van xin hắn cư.ỡng h.iếp mình, cô bị Trịnh Vỹ Tuấn hành hạ dày xéo thân xác, cho tới khi thuốc giảm đau hết tác dụng cơn đau đầu bắt đầu hành hạ hắn, lúc này Trịnh Vỹ Tuấn mới chịu buông tha cho cô.

Trần Linh Linh bước đi thất thểu trong cái nắng oi bức cháy da, mồ hôi tuôn rơi như tắm.


Cô bắt xe taxi trở về nhà, uống một lượt 3 viên thuốc tránh thai, tự nhốt mình trong phòng để ngâm nước lạnh suốt hàng giờ đồng hồ.

Ở thành phố A, Bạch Tuệ San đã nghe hết cuộc hội thoại của Trịnh Vỹ Tuấn và Trần Linh Linh, còn có cảnh ân ái mặn nồng của hai người cũng bị cô ta thu được thông qua chiếc camera ẩn trong phòng của Trịnh Vỹ Tuấn.

Bạch Tuệ San lập tức đem những bí mật của Trịnh Vỹ Tuấn thu hết vào trong cái USB chuẩn bị tống tiền hắn, trong số thứ mà cô ta lấy từ nhà của hắn trước đây có những clip s.ex của hắn với những diễn viên, người mẫu trong showbiz, thông tin này mà lọt ra ngoài Trịnh Vỹ Tuấn sẽ nổi tiếng lắm.

Còn Trần Linh Linh nữa, cô ta sẽ không dễ dàng tha cho bất kì ai.

...!
Buổi tối hôm đó, Thái Hà tới nhà họ Ngôn và được ba mẹ dẫn vào trong, nhìn cách ăn mặc trang điểm đều hao hao Mai Oanh khiến hai ông bà hết sức ngạc nhiên.

Cho tới khi bà dẫn Mai Oanh đứng trước mặt của Trần Linh Linh, còn chưa nói câu gì mặt cô ta đã tái đi trông thấy, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Thái Hà, đôi bàn tay cô ta nắm chặt lại như đang kìm nén sự run rẩy trong lòng.

"Này cô bị sao vậy? Có sao không? Uống nước đi.” Lâm Huệ Mẫn lấy ly nước để trên bàn có  pha sẵn thuốc gây ảo giác đưa cho Trần Linh Linh uống, cô ta uống xong lấy cớ đi vào phòng.

Thấy cô ta có biểu hiện đáng ngờ, Thái Hà càng thêm khẳng định Trần Linh Linh có liên quan đến cái chết của Mai Oanh.

Cho tới nửa đêm, Trần Linh Linh bất ngờ hết toáng lên còn luôn miệng kêu "cứu tôi với, cứu tôi với", Ngôn Thần Ngạo nằm cạnh Linh Linh bị dọa hoảng sợ, cả nhà ai cũng bị cô ta làm phiền.

Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn chẳng thấy phiền gì cả vì họ sắp đuổi được nàng dâu bất đắc dĩ này ra đường.

Hai ngày sau đó.

Bạch Tuệ San từ thành phố A bắt xe về thành phố S để thực hiện kế hoạch mình đã tính toán.

Còn Trịnh Vỹ Tuấn Không chịu nổi những cơn đau đầu ngày một gia tăng nên đã tới bệnh viện để kiểm tra và kết quả không khác những gì hắn nghi ngờ.

Được bác sĩ thông báo mắc căn bệnh ung thư não giai đoạn cuối, suýt chút nữa hắn đã té ngã xuống đất vì không chịu nổi cú sốc bất ngờ ập đến.

Hắn thất thần rời khỏi bệnh viện mặc cho bác sĩ khuyên nhủ hắn nhập viện, hắn liều mạng lái xe trở về nhà.

“Khối u đã xâm lấn những mạch máu, nếu còn điều gì nuối tiếc với thế giới này thì hãy làm nốt đi bởi vì mạng sống của cậu chỉ còn đếm được từng ngày.” Ngồi trên xe, lời bác sĩ nói không ngừng văng vẳng bên tai hắn khiến hắn rớt nước mắt, trong thâm tâm suy nghĩ điều gì làm hắn tiếc nuối đây, hắn nghĩ mãi cũng không biết.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.