Một lúc sau.
Tất cả mọi người cũng dần giải tán, chỉ có Trần Linh Linh chưa thể nào chấp nhận được sự thật nên vẫn còn ngồi thụp xuống sàn, gương mặt đờ đẫn như kẻ mất trí, cô ta nhìn xuống chiếc váy cưới được đính pha lê đắt tiền mà đáy lòng tiếc nuối.
Trần Linh Linh không thể nào chấp nhận được sự thật rằng cô ta đã mất tất cả rồi, có chết cô ta cũng không muốn tay trắng rời đi như thế, phải cô ta còn có Lâm Ngọc người mẹ chưa bao giờ tồn tại trong tâm trí sẽ giúp cô ta lấy lại những gì đã mất.
Mặc kệ danh tiếng, mặc kệ tất cả cô ta chỉ cần tình yêu và sự yêu thương vô bờ bến của Ngôn Thần Ngạo mà thôi, Trần Linh Linh tin anh chỉ đang nhất thời giận dỗi mà thôi, chỉ cần cô ta nhắc đến Lâm Ngọc là anh sẽ xiêu lòng ngay.
Nghĩ là làm Trần Linh Linh phấn khởi đứng dậy, đón một chiếc taxi trở về nhà.
Ngôn Thần Ngạo lái xe trở về nhà, anh bảo tất cả người làm lui xuống hết, còn mình chờ đợi Trần Linh Linh, hôm nay anh quyết một lần nói hết tất cả, giải quyết triệt để để Trần Linh Linh biết khó mà rút lui.
Năm xưa, anh bị người xấu bắt cóc nhờ có Dì Ngọc nên anh mới được sống, lần đó Ngôn Thần Ngạo như được tái sinh lần thứ hai, anh luôn xem Dì chẳng khác nào mẹ ruột.
Anh sống cùng Dì suốt một năm, con gái của Dì khi ấy còn chưa tới một tuổi còn anh thì đã sắp lên 7, khi được ba mẹ đón về anh đã trao cho Dì sợi dây chuyền làm tín vật còn hứa sẽ đón Dì ấy về ở cùng, ai ngờ sau đó gia tộc nhà họ Ngôn trải qua một cuộc thanh trừng lớn, sóng gió liên tục ập đến khiến ông nội qua đời, mọi ân oán được giải quyết hết.
Đúng sáu năm sau khi anh trở lại ngôi nhà năm xưa thì nhà đã trở nên hoang tàn lạnh lẽo, lúc anh biết Dì đã qua đời con gái nhỏ thì được đưa vào cô nhi viện, Ngôn Thần Ngạo nén đau thương tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng được tìm thấy, sau 20 năm con tim anh như bị đục khoét đau đớn khi biết mình đã nhận nhầm người, sự yêu thương che chở, tin tưởng tuyệt đối mà anh dành cho Trần Linh Linh suốt 20 năm qua chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mọi cảm xúc đều theo sự thật này tan biến thành hư vô.
Trần Linh Linh nắm chặt vạt váy kéo lên cao chật vật xuống xe taxi, cánh cổng mở toang chứng tỏ Ngôn Thần Ngạo vẫn đang đợi mình, Linh Linh vội vã bước lên từng bậc thềm.
Vào đến phòng khách thấy Ngôn Thần Ngạo đang đứng bất động giữa nhà, bước chân Trần Linh Linh khựng lại mấy nhịp sau đó không màn tất cả chạy lại ôm anh từ phía sau, lúc này nước mắt thi nhau rơi xuống, Trần Linh Linh cất giọng nghẹn ngào:
“Cầu xin anh hãy tha thứ cho em, em cầu xin anh.”
Ngôn Thần Ngạo ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn đang siết chặt lấy eo mình, rồi bất ngờ anh nắm chặt cổ tay của Trần Linh Linh, đối với anh lúc này mọi sự đụng chạm của của cô ta với mình đều là một sự sỉ nhục.
Ngôn Thần Ngạo dồn hết sức lực vào bàn tay kéo mạnh một cái, đôi tay nhỏ nhắn đang đan siết chặt vòng eo của anh tách ra, Trần Linh Linh bị mất trọng tâm cả người lảo đảo lùi ra sau suýt nữa té ngã.
Trần Linh Linh sững sờ thần sắc biến đổi, nhìn người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh như dao mà tâm can bắt đầu run rẩy.
“Dọn đồ cút khỏi nhà tôi ngay.
Tôi cho cô căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô và một tỷ đồng trong tài khoản, từ nay về sau cô không quan hệ gì với nhà họ Ngôn chúng tôi nữa.” Ngôn Thần Ngạo nói xong câu này ánh mắt bắt đầu chuyển xuống sợi dây chuyền mà Trần Linh Linh đang đeo trên cổ, anh tiến về phía cô ta không ngần ngại chộp lấy nó giật mạnh:
“Sợi dây chuyền này không còn là của cô nữa rồi.” Ngôn Thần Ngạo ngắm nghía sợi dây chuyền trong tay rồi bất ngờ đổi giọng: “À không! Nó chưa bao giờ thuộc về cô cả.”
Chất giọng lạnh lùng pha chút châm biếm cộng thêm gương mặt không cảm xúc của Ngôn Thần Ngạo đã khiến tâm lý Trần Linh Linh trở nên kích động, cô ta quỳ thụp xuống sàn nhà cố chấp ôm lấy bắp chân của Ngôn Thần Ngạo khóc lóc van xin:
“Anh đuổi em đi cũng được, đánh mắng em cũng được nhưng sợi dây chuyền đó là kỉ vật của mẹ em anh không có quyền lấy nó.” Trần Linh Linh ngoài mặt tỏ ra đau khổ vất vả chứ nội tâm đang tỉnh táo, cô ta không tin lấy Lâm Ngọc làm lá chắn Ngôn Thần Ngạo sẽ không mềm lòng.
Ngôn Thần Ngạo cầm lấy sợi dây chuyền bỏ vào túi, Trần Linh Linh nhìn thấy gào lên thảm thiết như vừa mất đi một vật trân quý:
“Sợi dây chuyền là của em, anh không được lấy nó.”
Trần Linh Linh bất chấp tất cả đứng dậy nhào vào người anh, Ngôn Thần Ngạo không nhịn được nữa vung tay giáng vào mặt cô ta một cái tát đau điếng trước khi cô ta định chạm vào người anh.
Trần Linh Linh ngã nhào xuống đất, đưa tay ôm lấy gương dần sưng lên vì đau đớn, biểu cảm ngỡ ngàng tới mức trong phút chốc chẳng biết nói gì, sự cô đơn lạc lõng trong tâm hồn lúc này trỗi dậy làm những giọt nước mắt đang rơi trên mặt của cô ta trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Trần Linh Linh còn chưa kịp trấn tĩnh tinh thần thì bên tai đã nghe thấy mấy lời tuyệt tình của Ngôn Thần Ngạo:
“Lúc ở lễ đường, vì nghĩ tình nghĩa 20 năm bên cạnh nhau nên tôi đã chừa cho cô một lối đi ngay thẳng nhưng mà cô cứ níu kéo tay tôi không buông, vốn tôi định sẽ đóng vai một tên hèn hạ chịu hết mọi sự lăng mạ trên đời mà giải quyết trong lặng lẽ với cô, mặt của cô dày quá nên cô không biết chữ liêm sỉ viết như thế nào, nên tôi đã thay đổi ý định phút cuối để mọi người trong thiên hạ biết được cô trơ trẽn tới mức nào.”
Cái tình nghĩa 20 năm trong mắt Trần Linh Linh chỉ là một thứ công cụ dự phòng mỗi khi nhân cách của cô ta bại lộ thôi chứ không hề xem trọng nó, nếu đã thế thì anh cũng không cần thiết xử sự tình nghĩa với cô ta làm gì nữa.
Nghe mấy lời của Ngôn Thần Ngạo ánh mắt của Trần Linh Linh bất ngờ long sòng sọc như dã thú, cô ta đang ngồi dưới đất đứng phắt dậy cười như điên, cô ả nói với giọng châm biếm gay gắt:
“Anh nói mà không sợ hổ thẹn với mẹ tôi sao? Bà ấy đã cứu anh đó, nếu năm xưa bà ấy không cứu anh liệu anh có sống được tới bây giờ không? Anh đối xử với con gái bà ấy như vậy! Anh không thấy lương tâm cắn rứt hay sao?”
Ngôn Thần Ngạo cười khinh bỉ, anh nhẹ giọng, biểu cảm lơ đễnh bước tới ghé sofa ngồi xuống:
“Cô ăn cắp thân phận của người ta cũng nên trả lại rồi, đừng có tham lam như vậy?”
Dứt câu, Ngôn Thần Ngạo rót một ly nước uống cạn, hai chân bắt chéo ung dung tự tại, anh nói tiếp:
“Cái việc mà cô đang kể lể đó chính là tôi đã nói cho cô nghe.
Nhóm máu của cô và Dì Ngọc khác nhau, năm xưa trong cô nhi viện Mầm Xanh có đến hai cô bé tên là Trần Linh Linh, tôi khuyên cô hãy mau nói thật đi đừng để tôi nổi nóng.”
Trần Linh Linh run rẩy trong lòng, tưởng Ngôn Thần Ngạo chỉ biết mỗi chuyện mình đi ngoại tình thôi ai ngờ anh lại biết quá nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng.
Trần Linh Linh cảm giác cả người lạnh toát, đôi chân nhũng ra sắp đứng không vững nữa rồi.
“Anh đang cố ngụy biện cho sự vô ơn của mình thôi, dù anh có nói như thế nào thì tôi vẫn mãi mãi là con của Lâm Ngọc là ân nhân cứu mạng của anh.”
Ngôn Thần Ngạo đứng phắt dậy, nhìn Trần Linh Linh với một ánh mắt khinh bỉ:
“Đến giờ phút này rồi mà cô vẫn không chịu nói thật.
Được thôi! Để tôi gọi Lâm Di và người nhận nuôi cô ấy đến ba mặt một lời nói cho rõ ràng.”
Thân người của Trần Linh Linh chao đảo sau câu nói của Ngôn Thần Ngạo, đôi mắt vô hồn cúi xuống, bên tai tiếp tục vang lên lời chất vấn của Ngôn Thần Ngạo:
“Cô đã lấy cắp sợi dây chuyền của Lâm Di để tôi nhận nhầm người.
Khi cô biết tôi muốn đền ơn thì đã giấu luôn thân phận giả của mình, cô làm cho tôi yêu cô để hợp thức hoá mọi thứ, chỉ là người tính lại không bằng trời tính khi sự việc được Trịnh Vỹ Tuấn và Cao Bá Thắng biết được nên cô đã dùng cái nhan sắc trời cho của mình cộng với thân phận đặc biệt này để tìm đồng minh.”
Trần Linh Linh ngồi thụp xuống sàn, lúc này cô ta mới chịu cúi đầu khuất phục trước lập luận không thể chối cãi của Ngôn Thần Ngạo.
Từng giọt nước mắt nuối tiếc cứ vậy mà tuôn rơi không ngừng, cô ta nấc lên thành tiếng nấc nghẹn:
“Đúng! Tôi không phải là Trần Linh Linh mà anh đang tìm, năm xưa tôi và Lâm Di ở chung một phòng, có một lần tôi đã nhìn thấy sợi dây chuyền của cô ấy nên đã lên lấy cắp nó, đúng lúc đó Viện Trưởng gọi tên Linh Linh ra ngoài, Lâm Di mải mê tìm dây chuyền nên đã không để ý đến và tôi đã bước ra, sau đó thì các người đưa tôi rời khỏi cô nhi viện.”
Đối mặt với sự việc này Trần Linh Linh cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng bên trong con người bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực, cô ta đã mất 20 năm để che giấu, cô ta cắn răng chịu đựng bao nhiêu nỗi nhục ê chề để đổi lấy danh phận ngày hôm nay, vậy mà trong phút chốc không còn gì.
Trần Linh Linh có thể cam tâm sao? Không bao giờ? Cô ta không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có.
Ngôn Thần Ngạo đã không còn kiên nhẫn với cô ta nữa rồi, anh đi thẳng vào phòng của cô ta đem hành lý ra, hành lý này là anh đã cho người thu xếp trước khi hôn lễ diễn ra.
Ngôn Thần Ngạo tuyệt tình ném nó xuống trước mặt của Trần Linh Linh, anh cao giọng: “cầm lấy tất cả rồi cút đi.”
Trần Linh Linh cầm lấy vali bước đi lầm lũi rời khỏi nhà họ Ngôn.
Ra tới đường lớn, cô ta thấy ai như Mai Oanh miệng mồm máu me đầu tóc rũ rượi đang đi về hướng mình, Trần Linh Linh xanh mặt cảm thấy hoang mang là ảo giác hay là thật, Trần Linh Linh quay đầu bỏ chạy.
Thái Hà giả dạng thành Mai Oanh đuổi theo phía sau: “Trả mạng lại cho tao...!Trả mạng lại cho tao...” cái giọng nói văng vẳng não nề vang vọng trong đêm giống như âm hồn làm Trần Linh Linh tay chân bủn rủn, cả người lạnh toát sợ hãi đến tột cùng.
Trần Linh Linh quá hoảng loạn ngã xuống mặt đường, cô ta hớt hải chuyển tư thế quỳ, đầu mọp xuống đất khóc lóc van xin:
“Mai Oanh cầu xin cô đừng theo tôi nữa, tôi cầu xin cô đừng bám lấy tôi nữa...”
Thái Hà nhân lúc cô ta đang quỳ rạp cúi lạy đã nhanh chân núp vào một lùm cây.
Một lúc sau đó, màn đêm trở yên tĩnh trở lại, Trần Linh Linh thấp thỏm đứng dậy cầm lấy vali chạy thật nhanh.
Khi Trần Linh Linh đã đi rồi, Ngôn Thần Ngạo mới thay bộ đồ cưới ra vứt vào sọt rác.
Anh lấy sợi dây chuyền bỏ vào một chiếc hộp mang theo bên người.
Anh lái xe rời khỏi nhà, đến nhà Lâm Di thì cửa đã khóa, anh đến tìm ba vợ thì được ông tiếp đón nồng hậu.
Mặc dù Trần Linh Linh đã nói ra sự thật nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại một chút.
Một lúc sau, anh trở ra gương mặt đã đầm đìa nước mắt, con tim như bị bóp nghẹt khó chịu vô cùng khi bên tai vẫn còn văng vẳng giọng của ba vợ: “Ba nhận nuôi lúc Linh Linh hơn 6 tuổi, sau đó thấy con bé quá nhớ mẹ nên ba đã đổi sang họ mẹ cho nó, từ đó về sau Trần Linh Linh đổi thành Lâm Di, lúc nhỏ mỗi lần nó nhắc tới sợi dây chuyền của mẹ thì khóc ngất lên ngất xuống tự trách chính mình vì đã làm mất sợi dây chuyền.”
Ngôn Thần Ngạo ngồi trên xe gục đầu xuống vô lăng khóc rất lâu, 20 năm anh và cô sống cùng thành phố hít chung một bầu không khí, cuộc sống tấp nập xô bồ có lẽ cô và anh đã vô số lần lướt qua nhau trên phố, cùng ăn chung một quán ăn, hay thưởng thức chung một chương trình ca nhạc,...!vậy mà anh lại không biết không hay.
“Lâm Di mới là con gái của Dì Ngọc” Câu nói cứ văng vẳng trong đầu anh chẳng lúc nào phai.
Nó khiến anh vui trong niềm đau khổ, hạnh phúc trong sự dằn vặt.
Một lúc thật lâu, sau khi ổn định được tâm trạng Ngôn Thần Ngạo mới lấy điện thoại ra gọi cho thám tử của mình bảo rằng không cần điều tra nữa.
...mấy “dấu yêu” ơi đăng đại ko có được đâu nhé...đợi ngày mai đi nhe..