Trên gương mặt Triệu Hàn Kỳ xuất hiện ý cười, nhìn thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn. Lại khẽ nhìn qua Hạ Băng, Hạ Tuyết phất tay. Hạ Băng, Hạ Tuyết có ngốc cũng hiểu Triệu Hàn Kỳ đang muốn đuổi người. Hạ Băng, Hạ Tuyết nhìn Bạch Kiếm Anh một cái đành không cam tâm đi ra ngoài. Tiểu thư người phải bảo trọng.
Triệu Hàn Kỳ cởi y phục ngoài ra đặt cạnh y phục tân nương lúc nãy Bạch Kiếm Anh cởi ra, chỉ để lại một lớp áo mỏng, mặt nạ cũng bỏ ra chuẩn bị đi ngủ.
Bạch Kiếm Anh vốn dĩ muốn ngủ đột nhiên cảm thấy giường lún xuống liền chui đầu ra khỏi chăn, nhìn đăm đăm Triệu Hàn Kỳ như người ngoài hành tinh. Nhưng Triệu Hàn Kỳ lại không quan tâm đến ánh mắt của nàng mà nằm xuống.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Bạch Kiếm Anh không nhịn được cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ngủ” Triệu Hàn Kỳ nhắm mắt trả lời, vương phi nhà hắn ngày càng ngốc rồi.
“Hả? Giường là của ta ngươi mau tìm chỗ khác ngủ ” Bạch Kiếm Anh kéo Triệu Hàn Kỳ dậy nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử sức đương nhiên không bằng hắn. Ngược lại còn bị hắn kéo ngã xuống giường.
“Vương phi, hôm nay là ngày thành thân của chúng ta. Nàng muốn đuổi phu quân ra ngoài sao? Hửm?” Triệu Hàn Kỳ lật người lại đè nàng dưới thân. Môi khẽ nhếch lên tà mị, hai gương mặt cách nhau trong gang tấc.
Bạch Kiếm Anh giờ phút này đột nhiên có cảm giác muốn phạm tội. A, nàng suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Hôm đó, trong giao dịch còn có hắn không được làm chuyện phu thê nên làm với nàng. Hừ, tất cả lỗi đều tại hắn a, lại trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt này. Không suy nghĩ, không suy nghĩ nữa.
Mà lời hắn nói cũng không có sai, đêm tân hôn cũng không thể đuổi hắn ra ngoài. Nếu để người khác biết được thì phải làm sao? Tạm thời để hắn ngủ trong phòng.
“Ngươi ngủ dưới đất” Bạch Kiếm Anh đẩy hắn ra, tay chỉ xuống phía mặt đất. Ngủ chung phòng không sao nhưng không thể ngủ chung giường.
“Không thích” Triệu Hàn Kỳ lãnh đạm nói. Nàng chính là vương phi của hắn, ngủ chung là chuyện thường tình. Hắn làm sao có thể ngủ dưới đất.
Bây giờ nàng mới phát hiện da mặt Triệu Hàn Kỳ rất dày nha. Cái tên này thật muốn nàng động thủ mà. Hôm nay nàng quyết sống chết với hắn.
Trên mái nhà, Kỳ Duệ cùng Hàn Hạo ôm ngực cảm thán. Từ khi nào vương gia của họ trở nên vô sỉ như vậy a.
“Vương gia hình như đối với vương phi rất đặc biệt ” Kỳ Duệ nói nhỏ, mắt vẫn chăm chú quan sát bên dưới.
“Đúng vậy, đi thôi tránh phá hoại chuyện tốt của vương gia” Hàn Hạo cùng Kỳ Dụê dùng khinh công rời đi. Vương gia nhà bọn họ không có đoạn tụ, đúng là chuyện tốt nha.
Còn ở phía dưới, Hạ Băng, Hạ Tuyết lén la lén lút quỳ trước cửa phòng Triệu Hàn Kỳ và Bạch Kiếm Anh.
“Hạ Băng ngươi nói xem vương gia và vương phi đang làm cái gì?” Hạ Tuyết khẽ nhìn Hạ Băng nói nhỏ
“Rầm...” trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh đồ đạc đổ bễ. Làm hai nàng giật bắn mình. Vương phi và vương gia là đang làm cái gì ở bên trong vậy? Chẳng lẽ...
“Hai người đó không phải đang làm chuyện đó chứ?” =_= Hạ Băng che miệng lại phòng ngừa bản thân không tự chủ được mà hét lên. Mặt Hạ Băng, Hạ Tuyết lúc này đỏ như gấc. Tiểu thư nhà họ thật sự cùng vương gia... Không phải chứ.
----
Nhị vương phủ vào sáng sớm, Bạch Kiếm Anh mi mắt khẽ động mở mắt ra liền cảm thấy cả người đau nhức. Tất cả đều tại Triệu Hàn Kỳ tranh giường với nàng, nàng và hắn cứ như vậy đánh nhau. Võ công của nàng so với hắn chẳng là cái gì? Thật tức chết. Đêm qua cứ như vậy ngủ trong lòng hắn.
“Cũng có... Chút ấm áp ” Bạch Kiếm Anh đặt tay lên hai má đỏ ửng. Lúc này mới phát hiện Triệu Hàn Kỳ không còn ở trong phòng nữa, mặt trời cũng đã sớm lên cao như vậy có lẽ chỉ có một mình nàng còn ngủ.
Bạch Kiếm Anh liền cảm thấy kì lạ, tại sao hôm nay Hạ Băng và Hạ Tuyết không gọi nàng thức dậy. Vừa đến vương phủ liền bỏ mặt nàng rồi sao, Hạ Băng, Hạ Tuyết đáng ghét. Còn tên Triệu Hàn Kỳ đó nữa đi cũng không có gọi nàng. Nhớ lại đêm qua trong người liền dào dạt cảm xúc muốn đập hắn.
Bạch Kiếm Anh đi rửa mặt, tùy ý thay một bộ bạch y, vấn tóc xong cũng không thèm trang điểm liền đi ra ngoài. Tay xoa xoa bụng nhỏ, đói bụng sắp chết rồi. Vừa định chạy đi tìm Hạ Băng, Hạ Tuyết thì nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào ngoài đại sảnh, mà quan trọng là có tiếng của Hạ Băng. Bạch Kiếm Anh nghi hoặc liền chạy ra xem.