Ác Ma Vương Gia Cực Sủng Ngốc Phi

Chương 22: Thanh mai trúc mã



“Cái tên khốn kiếp, rốt cuộc cũng để ta gặp lại ngươi” Hạ Băng hai tay chóng hông, gương mặt xám lại. Nhìn về phía hộ vệ Kỳ Duệ của Triệu Hàn Kỳ mà mắng.

“Nữ nhân điên, cô...” Kỳ Duệ cũng không có nhường nhịn mà đáp lại nhưng lại bị Bạch Kiếm Anh cắt ngang.

“Các ngươi thần kinh có vấn đề sao, sáng sớm lại ra đây cãi nhau. Còn cho ta yên tĩnh hay không ” Bạch Kiếm Anh lườm Hạ Băng. Rồi đi đến quan sát Kỳ Duệ, cái tên này là ai vậy? Hộ vệ cận thân của nàng được quản giáo rất tốt, Hạ Băng sẽ không tự nhiên mà gây sự được. Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân gì đó. Người của Bạch Kiếm Anh nàng cũng dám đụng tới, thật chán sống rồi.

“Vương phi, người...” Kỳ Duệ cảm nhận được ánh mắt chứa nồng đậm tia sát khí của Bạch Kiếm Anh, liền cảm thấy lạnh người.

“Hạ Băng, xảy ra chuyện gì?” Bạch Kiếm Anh đi đến ngồi vào ghế thưởng trà, đợi câu trả lời của Hạ Băng.

“Tiểu thư không có gì, chỉ là ân oán riêng không đáng kể” Hạ Băng cúi đầu nói, Hạ Băng và Kỳ Duệ tuy từng gặp nhau chỉ có một lần nhưng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hôm đó là trung thu, Hạ Băng lén trốn ra ngoài đi chơi ai ngờ lại gặp phải Kỳ Duệ. Tên khố kiếp không những đụng trúng nàng, còn giành lồng đèn với nàng, cả kẹo hồ lô cũng giành với nàng. Nàng mà kể ra không phải sẽ bại lộ chuyện nàng trốn ra ngoài chơi sao, lúc đó thật không biết tiểu thư và Hạ Tuyết xử nàng thế nào.

Bạch Kiếm Anh ánh mắt nghi ngờ đặt lên người Kỳ Duệ. 

“Đúng vậy vương phi” Kỳ Duệ ho khan một tiếng liền trả lời, thật ra là hôm đó hắn cũng lén ra bên ngoài xem náo nhiệt. Nếu để Hàn Hạo biết nhất định trách hắn đi một mình không rủ ai.

Hạ Băng thở phào nhẹ nhõm, cái tên đó mà thử nói không đúng thử xem nàng có băm hắn ra làm trăm mảnh hay không. 

“Vậy vương phi bọn thuộc hạ xin cáo lui” Kỳ Duệ nhìn sắc mặt Bạch Kiếm Anh thấy nàng gật đầu một cái mới cùng Hàn Hạo rời đi.

Bạch Kiếm Anh ngáp ngắn ngáp dài, tạm tin bọn họ một lần. Nàng đói rồi không tín toán nữa, ân oán riêng thì để Hạ Băng tự giải quyết đi vậy.

“Tiểu thư, vương gia đang đợi người dùng cơm” Hạ Tuyết báo cáo.

Bạch Kiếm Anh có chút ngạc nhiên bây giờ đã không còn sớm hắn vẫn đợi nàng làm gì vậy? Thật là, nàng quan tâm làm cái gì? 

Vừa đi đến đã thấy Triệu Hàn Kỳ đang ngồi trên bàn ăn, vẫn chưa động đũa. Gương mặt vẫn không thay đổi vẫn lạnh lùng như vậy, mặt nạ cũng đã đeo trở lại.

“Ăn thôi ta đói chết đi được, đêm qua đều tại ngươi” Bạch Kiếm Anh oán trách nhìn Triệu Hàn Kỳ, gương mặt phụng phịu đáng yêu. Triệu Hàn Kỳ cũng không nói gì hai người cùng nhau dùng cơm.

Riêng Hạ Băng và Hạ Tuyết đứng một bên nhìn Bạch Kiếm Anh mà nở nụ cười quỷ dị. Tiểu thư bình thường cũng không có thức sớm nhưng cũng không muộn như hôm nay, chỉ có thể là đêm qua ngủ rất trễ. Sáng ra lại cứ oán trách nhìn vương gia. Ăn nhiều như vậy chắc là hao tổn rất nhiều sức lực. Vương gia và tiểu thư hôm qua thật sự đã...

“Chúng ta đi thỉnh an thái hậu” đợi Bạch Kiếm Anh ăn xong liền được Triệu Hàn Kỳ dẫn vào cung. Nàng cũng không có ý kiến gì nhưng mà ra ngoài lại phải giả thành ngốc tử.

Vào hoàng cung Bạch Kiếm Anh đúng là được mở mang tầm mắt, thật rộng lớn, thật hoa lệ. Những bức tượng xung quanh người trong nghề như nàng nhìn sơ qua đã biết được làm bằng vàng thật. Đột nhiên lại cảm thấy ngứa ngấy tay chân, trong hoàng cung đâu đâu cũng toàn đồ tốt a. Nhưng mà có nhiều thị vệ canh gác như vậy, ra tay cũng không dễ. 

Triệu Hàn Kỳ ngồi cùng nàng trong kiệu khẽ quay sang nhìn liền thấy ánh mắt nàng sáng lên, nhìn mấy con sư tử làm bằng vàng đặt phía trước cung các phi tần. Bạch Kiếm Anh mãi mê ngắm cảnh vật hoàng cung, nói đúng hơn là ngắm những đồ vật có giá trị mà không để ý đến ánh mắt củng Triệu Hàn Kỳ.

Kiệu cuối cùng cũng dừng lại trước Từ Ninh cung, Triệu Hàn Kỳ bước xuống kiệu trước, Bạch Kiếm Anh phía sau chuẩn bị tư thế nhảy xuống không ngờ đến lại bị Triệu Hàn Kỳ bế lên. Bạch Kiếm Anh có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng trở lại vẻ ngốc tử, ở đây có người nàng đâu thể cùng hắn đánh nhau. Hắn bế nàng vào như vậy cũng đỡ phải mỏi chân, lại nằm trong lòng ngực lén ăn đậu hũ của mỹ nam cũng rất lời nha. Thụ vệ cùng cung nữ xung quanh cảm thán, vương gia đối với vương phi thật tốt.

Hắn bế nàng đi vào đến chỗ thái hậu mới buông nàng xuống. Bạch Kiếm Anh đưa mắt nhìn thái hậu, gương mặt trắng mịn, khóe mắt chỉ có chút nếp nhăn xem ra chăm sóc rất kĩ. Ở bên cạnh thái hậu còn có một nữ tử thanh y tầm tuổi nàng, dáng vẻ dịu dàng, gương mặt lại rất xinh đẹp. Nhưng ánh mắt của nàng ta lại không giống vẻ ngoài.

“Mẫu hậu” Triệu Hàn Kỳ chỉ gọi một tiếng cũng không hành lễ, trong cung chỉ có hắn được đặc quyền này. 

Bạch Kiếm Anh giả ngốc đứng cạnh bên cũng không hành lễ, nàng dù sao cũng bị ngốc ai có thể nói gì nàng chứ? 

Thái hậu thấy nàng như vậy cũng không nói gì ngược lại rất vui vẻ khi nhìn nàng. Ánh mắt bà dịu dàng giống như một người mẹ vậy.

Nữ nhân đứng cạnh bà cũng nhún người hành lễ “Nhị vương gia, nhị vương phi”

“Anh nhi, Kỳ nhi đến đây” Bạch Kiếm Anh liền chạy đến ngồi cạnh bà, sẵn tay lấy mấy cái bánh cạnh đó ăn. Hắn cũng tìm chỗ ngồi xuống.

Bạch Kiếm Anh trong lòng thầm hừ lạnh, nữ nhân thanh y đó rõ ràng thích Triệu Hàn Kỳ, lúc nãy nhìn nàng còn có ánh mắt khinh thường. Nhưng lại cứ thích giả vờ giả vịt một bộ dáng dịu dàng, nàng ghét nhất chính là loại người này, thích làm bạch liên hoa. 

“Thật giống mẫu thân con, ta và bà ấy lúc trước chính là tỷ muội tốt” Thái hậu nắm lấy tay nàng, chăm chú quan sát. 

Bạch Kiếm Anh cả người đột nhiên cứng lại cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Thì ra thái hậu có quen biết với mẫu thân nàng, liệu có thể từ bà hỏi một số chuyện về năm đó.

“Vương gia, muội lâu lắm rồi mới gặp lại huynh, huynh còn nhớ muội không?” nữ nhân thanh y lên tiếng hỏi Triệu Hàn Kỳ, giọng nói ngọt ngào, làm nam nhân đều phải động lòng.

Triệu Hàn Kỳ nhìn nàng ta một chút lại chậm rãi phun ra một chữ ”không ”

Bạch Kiếm Anh ngồi một bên cười trộm, thầm đưa ngón tay cái về phía Triệu Hàn Kỳ. 

Nữ nhân thanh y thấy Triệu Hàn Kỳ trả lời như vậy liền không khỏi đỏ mặt. Ngọc thủ trong tay áo bấm vào da thịt. Triệu Hàn Kỳ lại không nhớ nàng ta nhưng nàng ta lại không bao giờ quên hắn. Nàng ta từ nhỏ luôn mến mộ Triệu Hàn Kỳ còn nói với phụ thân là quan tri phủ muốn gả cho hắn. Cuối cùng thì sao? Hắn từ chối tình cảm của nàng. Nàng ta vốn nghĩ chỉ cần cố gắng có một ngày Triệu Hàn Kỳ sẽ để mắt đến nàng. Không ngờ khi quay trở lại hắn đã thành thân còn là với một ngốc tử. Lúc nãy khi thấy Triệu Hàn Kỳ bế Bạch Kiếm Anh vào, trong ánh mắt của hắn chỉ có hình bóng của Bạch Kiếm Anh, đâu ai biết nàng ta đau lòng đến mức nào.

“Đây là nữ nhi của tri phủ đại nhân, Thẩm Tư Thanh. Là nữ hài tử lúc nhỏ thường vào cung chơi với con” Thái hậu đối với Thẩm Tư Thanh không ghét bỏ cũng không yêu thích. 

Bạch Kiếm Anh bĩu môi thì ra là thanh mai trúc mã. Hừ, bây giờ nam nhân mà Thẩm Tư Thanh yêu thích lại bị nàng lấy mất, không biết nàng ta hận nàng đến mức nào a. 

“Không có ấn tượng” Triệu Hàn Kỳ lạnh nhạt trả lời, đối với Thẩm Tư Thanh gì đó hắn thật sự không có chút nào gọi là hảo cảm. Nữ nhân này luôn làm người ta chán ghét, lúc nhỏ thì liên tục bám theo hắn, phiền muốn chết.

Thái hậu nói chuyện với Bạch Kiếm Anh và Triệu Hàn Kỳ, bà còn kể về mẫu thân nàng. Ba người nhìn vào không khác gì một gia đình còn Thẩm Tư Thanh chỉ là một người ngoài, nàng ta muốn xen vào cũng chẳng được. Ánh mắt chứa đầy thù hận hướng về Bạch Kiếm Anh. Cũng chỉ là một ngốc tử dựa vào đâu mà có phúc phần như vậy, nàng ta cái gì cũng hơn Bạch Kiếm Anh nhưng tại sao Triệu Hàn Kỳ vẫn không chú ý đến? Nam nhân này nàng ta nhất định phải có được, cho dù dùng thủ đoạn gì đi nữa.

Bạch Kiếm Anh đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tư Thanh, càng cố ý giả ngốc ra về còn làm nũng đòi Triệu Hàn Kỳ bế nàng.

Triệu Hàn Kỳ cũng chỉ nhếch môi, cúi người xuống bế nàng. Vương phi nhà hắn không ngờ thích so đo với người khác như vậy. Rõ ràng đang cố ý làm Thẩm Tư Thanh tức giận. Hắn cũng không có ý kiến như vậy chẳng phải hắn rắt có lợi sao? Hắn cũng chẳng ưa gì Thẩm Tư Thanh.

Thẩm Tư Thanh tức giận nhưng cũng phải cố gắng giả vờ trước mặt thái hậu và Triệu Hàn Kỳ. Bạch Kiếm Anh cứ chờ xem, có một ngày nàng sẽ lấy hết mọi thứ của ngươi. Cả cái vị trí nhị vương phi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.