Ác Mộng Chi Lăng

Chương 11: Dị tượng



Vài ngày hôm sau, Lâm Giang cuối cùng cũng đã có thể đi lại được, tuy không thể hành động mạnh nhưng chủ yếu hắn cần đi lại, không thì xương cốt của hắn sẽ hỏng mất.

Vừa bước ra cửa phòng, hắn thấy một viên đen huyền lông lá, đang ngủ thấy hắn bước ra, lần này nó không phải cuối xuống ngủ tiếp mà là nhìn hắn.

Tiểu hắc cẩu ánh mắt nhìn hắn, nhìn toàn thân hắn, xong ánh mắt lại hiện lên vẻ u oán, biệt khuất, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dáng vẻ, rồi sau cùng là ánh mắt khinh thường.

Mặt Lâm Giang đen lại, ta vừa khỏi bệnh có thể đi được thì thôi ngươi còn nhìn cái gì có tin ta cắt lương không.

Nhưng chợt hắn hiện lên vẻ suy nghĩ:

"Theo ta suy nghĩ thì gia cẩu cũng phải có tên không thể nào không tên được, vì thế từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Hắc đi"

Tiểu Hắc đột nhiên ngẩng đầu dậy hơi kinh ngạc nhìn hắn xong ánh mắt lại như nhìn thằng ngu nhìn hắn.

Nếu Tiểu Hắc có thể nói chuyện chắc chắn nó sẽ chửi ba ngày khiếu đặt tên của hắn. Ngươi nhìn bình thường ngươi gọi ta tiểu hắc cẩu, đến đặt tên người gọi ta Tiểu Hắc, haha ngươi có thiên phú ghê gớm.

Ánh mắt là thế, xong thì Tiểu Hắc cũng không thèm quan tâm hắn, cuối đầu xuống và ngủ tiếp. Lâm Giang nhìn nó một chút, hắn còn có một phần suy nghĩ nhưng có lẽ chưa nên nói hay hỏi, dù sao không xấu.

Tính cách hiện tại của hắn là thế, tận hưởng đi, trời sập có cường giả gánh vác, thứ nào ngoài tầm kiểm soát tốt nhất không nên tò mò nhiều.

Bước ra khỏi nhà, đi tản bộ vòng bờ sông, tìm một chỗ mát mẻ dưới bóng cây nằm nghỉ. Vài hôm trước hắn đột phá Luyện Thể, tích lũy khá nhiều trạng thái xấu, cũng như mang theo linh hồn tổn thương.

Nhưng nhờ đó hắn thức tỉnh một loại thần thông, Thực Tại Chi Nhãn, cụ thể công dụng không rõ nhưng nó có thể hiển thị trạng thái lúc đó của hắn, có lẽ cũng có thể hiển thị trạng thái của người khác, còn như thế nào thì đợi vài năm nữa sẽ phục hồi linh hồn hắn sẽ sử dụng lại.

Trạng thái của hắn hiện tại cũng không quá rối rắm, chỉ đợi khôi phục lại bình thường là có thể tu luyện, dù sao hắn chỉ là Luyện Thể không tu linh hồn, giai đoạn hiện tại là chỉ rèn các bộ phận trên cơ thể.

"Da, thịt, gân, cốt, mạch, có lẽ có thể hình dung để rèn thể, nhưng giai đoạn sau, máu, tủy, lục phủ, ngũ tạng có lẽ khó hơn nhiều lần. Nó không giống với 5 thứ đầu nó ở tầng sâu hơn, có lẽ đây là lí do đa số người kẹt ở Luyện Thể tầng 5 đi, điển hình là trấn chủ như thế."

Hiện giờ hắn vừa vào luyện thể, giai đoạn tiếp theo là dùng linh khí luyện da, trong sách có viết giai đoạn này mỗi lần rèn luyện đều mang cảm giác đau, nhưng nó sẽ tăng độ phòng ngự cho da, cũng như là cộng thêm lực lượng. Ở Luyện Thể mỗi tầng đột phá sẽ được cộng từ 500-1000 cân, tùy theo độ rèn luyện và chất lượng của cảnh giới đó.

"Linh khí hiện tại quá mỏng manh, trong lần trước đột phá có tí suy đoán nhưng thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Với mức linh khí này, dự định cũng sẽ lâu hơn nhiều so với đột phá vào Luyện Thể"

Nói là thế nhưng trên mặt Lâm Giang không chút nào lo âu, hắn đột phá trước tất cả mọi người cùng lứa, trong khi bây giờ họ còn đang chật vật tìm cách đột phá vào Luyện Thể, hắn thì đang tìm cách nào đột phá vừa nhanh vừa tối ưu cho những cảnh giới sau.

Đang nằm thẩn thờ nhìn ngóng trời xanh, hắn cũng nhắm mắt lại.

"Gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong xanh mây trắng, không khí trong lành, không bụi bẩn. Thực sự như thế này rất tốt"

Hắn hơi cảm khái.

Chợt hắn nhíu mày, mở mắt ra, liếc nhìn trời xanh.

Bầu trời trong xanh bị mây đen bao phủ, rất nhanh toàn bộ bầu trời bị lấp kín một màu đen. Phải biết thế giới này rất lớn, để bao phủ mây đen hết tầm mắt của hắn cũng là một diện tích cực kì kinh khủng, hắn còn cảm giác nó không chỉ bao phủ bấy nhiêu đây thôi.

Dân chúng bắt đầu hoảng loạn lên, cũng có một số người mặt mày ngưng trọng nhìn lên bầu trời. Điều này càng làm hắn nghi hoặc một vấn đề khác, ở đây là Thạch Nha trấn, vị trí thâm sơn cùng cốc, rất ít giao lưu với bên ngoài, cũng gần như không có cường giả. Nhưng nhìn mọi người xung quanh, rất dễ dàng nhận thấy những nét mặt khác nhau, đại đa số người thì rối loạn, nhưng số ít trong đó thì có những biểu cảm khác: sợ hãi, khó tin, ngưng trọng...

Hắn chỉ nằm gần bờ sông rất ít người chú ý hắn, dù có chú ý thì cũng cho qua, quá bình thường. Hắn nhờ các giác quan vượt trội của mình mới thấy được những việc kia. Rõ ràng trên trấn có 2 loại người rõ ràng nhưng trang phục, cử động, bộ dáng thì giống nhau.

Lâm Giang hơi cười mỉm, xong lại quay đầu hướng bầu trời.

Cảm giác của hắn cho biết thứ mây đen kia không bình thường.

Không đợi hắn nghi ngờ lâu, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng hoảng loạn, la hét nhìn về phía bầu trời.

Dị tượng nổi lên, qua những khe hở của mây đen, có nhiều kim sắc ánh sáng chiếu sáng, tất cả mọi khe hở đều xuất hiện tình huống đó. Nhưng không chỉ thế, nồng độ linh khí đang tăng lên, không phải đột ngột như lần trước mà là tăng dần.

Từng tiếng sét kinh trời vang lên, dân chúng trong xóm sợ hãi ngồi xổm xuống đất hai tay chắn 2 tai lại. Hắn cũng bị tiếng sấm làm cho kinh hoảng ngồi dậy.

Ánh mắt tập trung nhìn thẳng vào khe hở khá lớn trên bầu trời, hắn luôn có cảm giác mình gặp cái ánh sáng này rồi. Không ra vài giây hắn nhớ, những kí ức cuối cùng của kiếp trước, hắn thấy một dòng sông kim sắc bị hút ra từ hỗn độn mà bay vào vũ trụ này, hắn cũng bị dòng sông đó cuốn đi và sống lại một kiếp như hiện giờ.

Vì sao hắn chắc chắn như thế, hiện tại cơ thể hắn ẩn ẩn có cảm giác như có tia liên hệ với dị tượng phía trên. Nhưng vẻn vẹn chỉ là một tia nhỏ nhặt liên hệ thôi.

Rống....

Gào.........

Hàng loạt tiếng gầm gú từ bầu trời vang vọng xuống.

Tất cả mọi người như bị định trụ cuối mặt xuống đất không thể ngước lên, cả nhóm người kì lạ lúc nãy, tất cả run rẩy lo sợ. Riêng hắn cũng kinh hoảng tột độ hắn không bị định trụ lại nhưng như có vô hình áp lực đè xuống hắn, tia liên hệ kia từ tiếng gầm gú cũng bị ngắt ra, có lẽ vì đó hắn không bị định trụ.

Tiếp theo, linh khí dần dần nâng lên cao không ngừng không ngừng.

Hắn mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời, hắn không hấp thu linh khí, đa phần vì hắn không dám chắc việc gì sẽ chờ phía sau.

Đùngggg.....

Một tiếng vang tạc thiên địa, mặt đất thậm chí rung rẩy.

Kéo dài chừng dài giây, tiếng động kết thúc, dị tượng cũng ẩn ẩn giảm bớt đi, linh khí giảm xuống từ từ.

Giật mình, hắn chợt gấp, nhanh chóng hấp thu linh khí thông qua Dẫn Khí Quyết. Lượng linh khí này đủ hắn tiết kiệm một tuần tu luyện, tuy hiện tại cơ thể mang thương nhưng không tới mức không thể tu luyện.

Đinhhhhhhh.....

Một tiếng chuông vang vọng toàn bộ thiên địa trước khi dị tượng biến mất hoàn toàn.

Chợt tất cả mọi người có thể ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên trên mặt họ đương nhiên là sợ hãi nhưng có chút nghi hoặc.

Lâm Giang cũng ngừng tu luyện, cơ thể ẩn ẩn đau nhức. Hắn nhìn lên bầu trời, ánh sáng kim sắc biến mất hoàn toàn, mây đen cũng dần tán đi.

Cả toàn bộ quá trình, hắn chỉ nghe thấy âm thanh, cũng một phần nhỏ ánh sáng, hoàn toàn hắn không biết chuyện gì xảy ra.

Điều làm hắn nghi hoặc, đây là dị tượng gì kinh khủng như thế, vang vọng toàn bộ thiên địa như chứng giám thứ gì đó, có cường giả đột phá cảnh giới gì đó? Hay có kinh thiên cuộc chiến xảy ra.

Hắn đi về, nhưng cái làm cho hắn kinh hoảng hơn nữa xảy ra, tất cả mọi người chỉ nhớ được đoạn mây đen kéo đến, sau đó bầu trời hơi sáng lên kim sắc sau đó mây đen tán đi.

Nghe như vậy, hắn cố tình đi hỏi nhóm người đặc biệt kia, dù sao không hắn cũng như dân thường, nhóm kia cũng không biết hắn là ai. Đáp án cũng như hắn nghe thấy, mọi người chỉ nhớ tới đoạn mây đen đến và đi thôi, những âm thanh kia họ cũng không nghe thấy, nhưng để chắc chắn, hắn cũng hỏi một số thiếu niên khoảng tuổi hắn, để tránh có sự lừa dối nào xảy ra.

Cuối cùng đáp án vẫn như vậy.

Hắn vô cùng nghi hoặc, nhưng không đào sâu hơn nữa. Thứ gì đó thể xóa trí nhớ hay là ngắt quãng thời gian, tất cả những thứ đó hắn không nên tìm hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.