Ác Mộng Chi Lăng

Chương 24: Ngộ Đạo Thần Thạch



"Đa tạ 2 người giúp đỡ", Lâm Giang lên tiếng.

"Không có gì, việc nhỏ thôi mà, với lại ta nhìn Lâm Giang huynh cũng không phải không biết hắn đang lừa đảo", Từ Vĩnh Nghi lên tiếng.

"Lâm Giang huynh cũng có hứng thú với bảo thạch trang sức à!"

Bên cạnh Minh Viễn hăng hái nói với Lâm Giang ánh mắt trông đợi thấy rõ rệt.

Lâm Giang ngay cả Từ Vĩnh Nghi đều nhìn về hắn một ánh mắt cổ quái.

"Thôi thì ta cũng thông cảm ngươi, mỗi người có lựa chọn con đường riêng cho mình, ta không trách được", Từ Vĩnh Nghi lên tiếng thở dài thông cảm nhưng bước chân lại kéo xa một chút.

"Ngươi nói một tiếng nữa, ta liều mạng với ngươi đấy tin không, đây chỉ là đam mê, đam mê mà thôi hiểu không?"

Minh Viễn mặt đen lại, bước về phía Vĩnh Nghi hét lớn, tư thế giống như sắp bay vào liều mạng.

"Ừ ừ chỉ là đam mê, ta hiểu"

Vĩnh Nghi lại một khuôn mặt ta hiểu rõ ngươi mà, vỗ vai Minh Viễn bày tỏ đồng cảm.

Trong lúc hai người đùa giỡn thì Lâm Giang nắm trên tay hôi tử sắc bảo thạch vòng cổ lật qua lại xem có gì đặc biệt, cũng đặc biệt chú ý tới một viên hôi tử sắc giống như bao viên còn lại nhưng lại có đặc thù liên kết với Lôi hệ thiên phú.

Đùa giỡn xong, Minh Viễn lại quay trở lại bên Lâm Giang hỏi:

"Vòng tay này có gì đặc biệt à, nhìn cũng giống một vài hòn đó được nhặt tạm ở bờ sông, gia công một chút rồi đính vào vòng cổ", chạm chạm Minh Viễn cho ra kết luận.

"Hay là Lâm Giang huynh có hứng thú?", sau đó lại nhìn Lâm Giang với ánh mắt kì lạ.

"Không không không, ta thấy vòng tay này khá đặc biệt nên định xem thử, nhưng do tên kia quá gian dối nên thừa cơ lấy luôn. Giờ xem cũng không thấy gì quá đáng đặc biệt", Lâm Giang mặt hơi đen chối bỏ.

"Những hòn đá không tên này cũng có thể tìm được ở một số dòng sông, thường thường một số người sẽ nhặt lên làm vật trang sức", bên cạnh Vĩnh Nghi cũng ngó ngó lên tiếng, hắn cũng cảm thấy thực sự không có gì đặc biệt.

"Thôi thì coi như vật may mắn đi, biết đâu nó mang khí vận thì sao!", Lâm Giang cười.

2 người bên cạnh cũng không nói gì, cả 3 đều bước về lều của mình, chuẩn bị cho ngày mai đặc chiến.

Về đến giường, sắp xếp một số vật dụng vào túi đựng, Lâm Giang lại tiếp tục tu luyện Huyền Minh Công và Thiết Sa Quyền.

Một buổi chiều không có gì đáng kể trôi qua, ngoại trừ không khí ngày càng đè nén, mặt mũi mọi người thêm chút ngưng trọng, vì suy nghĩ về ngày mai và một tuần tiếp theo trong rừng.

Tối đến, Lâm Giang lấy ra vòng cổ lúc sáng tiếp tục nghiên cứu, vừa truyền một ít linh khí vào, phản ứng xảy ra, trên tay viên bảo thạch hôi tử sắc chợt phát sáng nhẹ, sau đó dần dần tan biến.

Lâm Giang thì vẫn như thế, 2 mắt nhắm lại, nghiêm cẩn tu luyện. Trên thực tế, ý thức Lâm Giang lại xuất hiện ở một nơi khác và chính hắn cũng không biết là ở đâu.

Một không gian chỉ toàn là màu đen và Lâm Giang đang ngồi đó, ngoài ra không có gì cả.

Lâm Giang mở mắt ra trong mắt đầy nghi hoặc, chứ cũng không la hét giật mình các thứ, có lẽ hắn có chút hơi quen với việc này rồi.

Từ cõi U Minh, Lâm Giang nhận được một đoạn tin tức cho biết hắn đang ở trạng thái đặc biệt của thiên phú, là quá trình cảm ngộ ra thần thông riêng biệt của thiên phú mỗi người.

Như là quá trình ăn trong máu, Lâm Giang lại một lần nữa nhắm mắt, toàn tâm toàn ý, minh tưởng, cảm ngộ về thiên phú của mình- Lôi hệ.

Trong quá trình này, Lâm Giang phá lệ tập trung, ngoại trừ cảm ngộ thần thông, hắn quên luôn thôi diễn Huyền Minh Công và cũng không để tâm đến mọi thứ xảy ra xung quanh.

Trong không gian ý thức Lâm Giang đang tại, theo thời gian hắn cảm ngộ, xung quanh hắn cũng dần xuất hiện nhiều đốm sáng mờ nhạt với đủ màu sắc, kích cỡ. Càng ngày bọn chúng lại càng rõ lên và cũng bắt đầu di chuyển, cũng có những đốm sáng tối đi cũng có những đốm sáng tiếp tục sáng thêm.

Vô cùng vô tận đốm sáng xuất hiện trong không gian chứa ý thức của Lâm Giang. Bọn chúng có di chuyển xung quanh hắn có lơ lửng bất định, có phai màu đi có to lớn hơn, và chúng xuất hiện ngày càng nhiều trong đó.

Một lúc sau, không biết như thế nào, tất cả những đốm sáng kia đồng loạt dần trở nên mờ ảo, nhưng đúng lúc này, một đốm sáng nhỏ màu trắng di chuyển đến gần Lâm Giang. Trước khi hoàn toàn biến mất, nó chui vào người Lâm Giang, còn tất cả những đốm sáng còn lại thì đồng loạt biến mất không thấy gì nữa.

"Lâm Giang huynh, Lâm Giang huynh, thức dậy!"

Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, Lâm Giang mở mắt ra, quan cảnh cực kì quen thuộc, là căn lều hắn ở. Minh Viễn bọn người thì đang nhìn xem hắn.

"Thật hâm mộ nha tu luyện đến mức ngủ gật, huynh có thể chỉ ta chiêu này không, ta cũng muốn", Minh Viễn vỗ vai Lâm Giang một mặt hâm mộ, cùng cố nén cười.

"Haha, không có gì, tối qua tu luyện hơi nhập tâm một chút", Lâm Giang cười trả lời, trời đã sáng, không ngờ là chỉ cảm ngộ một chút là đến sáng, Lâm Giang vẫn chưa hiểu điều gì xảy ra.

"Đương nhiên là huynh nhập tâm, ta cũng có thể nghe thấy tiếng nhập tâm của huynh ngon lành của huynh mà"

Minh Viễn lại tỏ ra một bộ mặt nghiêm túc, vỗ vai Lâm Giang rồi quay đầu đi, chưa bước ra đến cửa thì hắn cười phá lên.

Mặt Lâm Giang thật sự là đen khi hắn cảm nhận được một số ánh mắt tức giận cũng như u oán từ 3 phương 8 hướng, sơ bộ hắn cũng đoán được điều gì đã xảy ra rồi.

Nhanh chóng bước ra khỏi lều đi đến nơi tập hợp đặc chiến.

Rất nhiều người đang đứng đợi dưới ánh nắng ấm áp buổi sáng. Trên người khoát lên quân y và áo giáp chuyên dụng cho quân đội, những ai có vũ khí thì sẽ không được phân phát vũ khí.

"Hôm nay các ngươi có mặt ở đây là để đi đặc chiến ở khu rừng phía sau" Một lão nhân nhìn cực kì khỏe mạnh, không có tóc, ánh mắt thì cực kì nghiêm khắc trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. Ông ta là Tổng Chỉ Huy của một quân đoàn nào đó, với cảnh giới là Huyền Vũ cảnh.

"Có lẽ một số người đã biết quy tắc, nhưng ta sẽ nói lại một lần nữa. Đặc chiến là cho các ngươi vào rừng sinh tồn trong vòng 7 ngày, vượt qua tất cả các nguy hiểm có thể xảy ra, sau 7 ngày các ngươi tự tìm đường trở về Thiết Mãng thành, khu vực sẽ được giới hạn, nghiêm cấm hành vi hãm hại đồng đội khi đang đặc chiến, nếu không theo quân pháp xử lí"

"Các ngươi rõ chưa?"

"RÕ"

Toàn thể tất cả hàng vạn người cùng vang lên âm thanh, ông lão hơi gật đầu sau đó là ra lệnh cho người dẫn bọn hắn vào rừng.

Tất cả được chia theo từng quân đoàn mà di chuyển theo hướng khác nhau vào khu rừng gần Thiết Mãng thành.

Tiên Phong quân đoàn thì được dẫn về phía Nam rất xa.

"Được rồi, các ngươi sẽ từ nơi này tự đi sinh tồn"

Người dẫn đường lên tiếng, không để bọn hắn hỏi hang gì, hắn ta biến mất giống như bốc hơi khỏi thế giới như thế.

Bọn họ vừa định tách ra hay bắt đầu thực hiện cái gì đó.

Rống..........

Một tiếng rống vang trời xuất hiện khá gần bọn hắn, khiến nhiều người ôm đầu ngồi xuống.

"Có, có dã thú xuất hiện, chạy mau!"

Một người nào đó la hét lên chỉ về một hướng nào đó. Ở đó một con Sói cao gần 5 mét xuất hiện. Mang một bộ lông màu đỏ, trên trán còn có hình nguyệt quang đang lao như gió tới chỗ bọn hắn.

"Là Huyết Nguyệt Lang, đỉnh phong dã thú, chạy!"

Đội hình hoàn toàn rối loạn, mỗi người chạy một hướng hoặc chia thành từng nhóm chạy. Sắc mặt mỗi người đều cực kì trắng bệch, đỉnh phong dã thú đã cực kì kinh khủng, Huyết Nguyệt Lang còn là đỉnh phong trong đỉnh phong dã thú, chỉ đợi thời cơ, nó chắc chắn tiến hóa thành hung thú, tới lúc đó nó coi như chính thức kinh khủng, khu rừng này sẽ không còn an toàn.

Ở một nhóm đội nào đó đang cố sức chạy thoát.

"Tại sao lại có đỉnh cấp dã thú xuất hiện đúng lúc như thế chứ?" Minh Viễn vừa chạy vừa phẫn nộ.

"Nghĩ bằng chân cũng biết chắc chắn là có cao tầng cố tình rồi, có lẽ là người dẫn đường lúc này làm ra để chia cách các đội ra với nhau"

Vương Hạo Hiên nói.

Cả nhóm bọn hắn cùng Lâm Giang khi vừa nghe được tiếng rống là đã dùng hết sức chạy rồi. Chỉ dựa vào cường độ rống thì bọn hắn biết đối phó như thế nào rồi.

"Nhưng phải nói, cách này thực sự rất hiệu quả", Lâm Giang vừa thở phì phò vừa chạy.

"Đồng ý!"

"+1"

"+1"

Rống...

Phía sau vang lên tiếng rống run trời lỡ đất.

"Tăng tốc nhanh!" Vương Hạo Hiên la lớn, cả nhóm cùng nhau tăng tốc, không cần biết là phía sau con dã thú kia đang đuổi theo ai.

.....

Thiết Mãng thành.

"Ta mất cảm giác với nó rồi, có lẽ bị ai đó phát hiện và đoạt trước rồi"

Một giọng nói trong trẻo của nữ phát ra.

"Chỉ có thể là do cất giữ hoặc được sử dụng rồi nên ngươi mới không phát hiện", Một giọng trung niên nữ nhân vang lên kèm theo vẻ tức giận.

"Ngộ Đạo Thần Thạch vô tình sinh ra ở đây thật đúng là chuyện lạ, thôi vậy dù sao là vật không thể cầu, trách ngươi lần này không may mắn", trung niên nữ nhân lại lên tiếng.

Chợt,

"Hai vị đến Thiết Mãng thành của ta mà chưa cho phép thì phải", phía sau bọn họ, một giọng uy nghiêm nam nhân vang lên.

"Có chút việc gấp nên không có xin phép thành chủ trước, nhưng hiện giờ nó xong rồi, bọn ta cũng phải đi", trung niên nữ nhân cũng không hề bất ngờ đáp trả.

"Đã đến rồi thì uống chút trà rồi đi cũng không vội!", giọng nói uy nghiêm mang đầy khí thế lại vang lên.

"Haha, ít khi ngươi hào phóng, vậy ta không khách sáo", trung niên nữ nhân cười cũng không hề từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.