Ác Mộng Chi Lăng

Chương 34: Chiến!!!



Thức dậy sau một đêm tu luyện.

Lâm Giang quyết định luyện lại từng tầng Luyện Thể cho đến thực sự viên mãn, tuy thời gian và tài nguyên cần rất nhiều nhưng kết quả nó mang lại cũng rất tốt.

Hắn cũng cực kì chú trọng căn cơ bản thân, đó cũng là lí do lớn nhất hắn chọn luyện lại.

Từ sáng tất cả đã tụ tập đầy đủ bên ngoài thành, lần này là chiến tranh nên mỗi quân đoàn đều có áo giáp của riêng mình.

Lâm Giang khoác lên mình một bộ giáp bạc, tuy chưa vào hàng linh khí nhưng cũng cực kì oai phong, bá đạo, khí thế hiên ngang, trên vai mang một thanh Cự Kiếm đen bóng càng có khí chất. Thực tế, duy chỉ có Tiên Phong quân đoàn là được sử dụng vũ khí riêng biệt của từng binh lính, còn các quân đoàn khác thì tất cả như một.

Lí do thì chỉ có vì bọn hắn là Tiên Phong quân đoàn.

Toàn bộ quân đội đứng đều thành từng hàng ngước lên tường thành, tất cả im lặng chờ đợi.

Một trung niên nhân từ trên tường thành bước tới cho tới khi hiện rõ trước mặt hàng chục vạn binh lính phía dưới.

"Tất cả các ngươi đã rèn luyện vất vả để chuẩn bị cho hôm nay và hôm nay là thời khắc các ngươi thể hiện thành quả đó bằng cách giết toàn bộ kẻ địch, san bằng Yên Vân Thành", một giọng nói hùng hồn nhiệt huyết vang vào tai toàn bộ mỗi binh lính.

Hắn chính là thành chủ của Thiết Mãng thành - Triệu Tu Kiệt. Yên Vân thành chính là thành trí đối địch của Thiết Mãng thành cũng chính là kẻ địch của bọn hắn hôm nay.

"San bằng Yên Vân thành!"

"San bằng Yên Vân thành!"

...

Tất cả binh lính cũng hét lớn, vang vọng toàn bộ rừng núi, sĩ khí như hồng.

"Chiến!", Triệu Tu Kiệt hét lớn sau đó ngự không bay lên khỏi tầng mây.

Phía dưới binh lính bắt đầu di chuyển, chiến trường vị trí nằm giữa Thiết Mãng thành và Yên Vân thành.

Mấy chục vạn binh lính di chuyển theo đội hình và chiến thuật, đương nhiên Tiên Phong quân đoàn sẽ đi đầu. Mặc dù tất cả sẽ xông lên cùng lúc nhưng chắc chắn Tiên Phong quân đoàn luôn thiệt thòi nhất.

Không lâu lắm, bọn hắn tiến tới một ngọn đồi, phía trước mặt là một khoảng trống to lớn, không ít vũ khí và máu, đương nhiên nơi đây cũng là nơi diễn ra cuộc chiến lần trước.

Phía đằng xa một đội quân không hề kém cạnh bọn hắn hiện lên trước mặt, khí thế không chịu thua kém. Cả hai vào thế giằng co mà không ai tiến lên trước.

Triệu Tu Kiệt lơ lửng giữa bầu trời nhìn xuống quân đội đối địch, một phất tay.

"Giết!!!", một giọng uy nghiêm bao phủ cả đất trời.

Tất cả như được lệnh, không bất kì ai lùi bước, ngay lập tức di chuyển tấn công thẳng vào quân đội của Hàn Vân Thánh Địa. Ngay sau đó, Triệu Tu Kiệt cũng biến mất vào tầng mây, cùng những tiếng nổ kinh hồn phát ra từ phía trên. Tướng đối tướng, binh đối binh.

Phía bên dưới cả hai quân đội chuẩn bị áp sát.

"Các ngươi thì thế nào?" Lâm Giang cười lớn, gió thổi ngược mái tóc bay trong gió.

"Tạm được, đừng để chết đấy!" Hạo Hiên cười nhẹ, phóng lên phía trước. Những người còn lại cũng tiến bước không lùi.

Lấy Toái Nham từ trên vai xuống, kéo lê dưới mặt đất.

"Đương nhiên ta sẽ không chết. Bạo Thạch Kiếm!!" Lâm Giang hét lên cũng vừa đúng lúc chạm mặt với quân địch.

Một vụ nổ nhỏ vang lên, đất đá bay tứ tung mù mịch, Toái Nham Cự Kiếm đại sát tứ phương.

Một kiếm rơi xuống, một mạng người kết thúc, cả Tiên Phong quân đoàn đối đầu trực diện với quân địch.

Chiến trận diễn ra toàn diện, Lâm Giang cũng bị bao vây lại do hắn đã giết không ít người. Hiện tại hắn bị vây lại khoảng 10 người.

"Giết sạch Thiết Mãng quân!!!", một người hét lớn, ngay sau đó cả 10 người cùng tiến đánh Lâm Giang.

"Tới! Tới!" Lâm Giang cười lớn có chút điên cuồng, không hiểu lí do gì hắn giết ngày càng thuận tay, càng chiến càng hăng.

"Phá Thiết Kiếm!"

Toái Nham đâm thẳng về phía trước, một vệt kiếm khí bay xuyên thân thể của một tên địch nhân.

"Hắn luyện ra kiếm khí, cẩn thận!", một tên khác hét lớn để mọi người cẩn thận.

Nhưng chỉ trong giây lát lơ là, Lâm Giang biến mất, lần nữa xuất hiện là phía sau lưng tên hét lớn, một kiếm cắt đôi người kia làm hai phần.

"Ngươi nên cẩn thận!" máu văng tung tóe trên mặt Lâm Giang nhưng miệng vẫn nở nụ cười. Càng làm cho bọn người kia hoảng sợ, chân có chút run rẩy nhưng vẫn không lùi bước.

"Giết hắn, đồ quái vật" lại một tên khác hét lên, cuộc chiến lại bắt đầu.

"Vạn Trọng Kiếm!"

Toái Nham từ trên cao chém xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mù bao phủ xung quanh, trong màn bụi mù, liên tục tiếng hét thảm cũng như tiếng chém giết vang lên.

Một ít lâu sau, Lâm Giang kéo Toái Nham bước ra khỏi bụi mù, cơ thể đầy vết máu cũng không biết là máu của hắn hay của địch nhân, chỉ biết phía sau hắn là 10 cổ thi thể tử trạng khác nhau dần hiển hiện.

Chợt, Lâm Giang nhìn xung quanh, như tìm được ai đó, hắn kéo lê Toái Nham một lần nữa xông vào chiến trường tiến về phía trước.

Nhưng Lâm Giang chiến càng nhiều hắn lại càng tỉnh táo, tỉnh táo để biết mình còn sống, cũng cảm nhận được một thứ đã lâu không xuất hiện trong linh hồn hắn.

Hắn có cảm giác, một thứ gì đó trong cơ thể hắn đang dần dần lặng im xuất hiện, không phải là thứ hắn bị bàn tay hay tiểu cầu sáng kia trao tặng mà thứ này thuộc riêng mình hắn.

...

"Chết đi, cẩu Thiết Mãng quân!" một tên lính chợt đánh lén từ sau lưng Vô Danh khi Vô Danh đang chém giết phía trước. Cứ ngỡ như đòn này hắn không thể tránh, chợt một thanh kiếm bay thẳng vào đầu tên đánh lén, huyết nhục bay tứ tung, thanh kiếm rơi xuống cắm sâu xuống đất.

Một thanh niên người đầy máu, trên ngực và lưng có một số vết chém, hắn ta thong dong bước lên xác của tên đánh lén nhặt thanh kiếm lại.

"Yo! Đại lão Vô Danh, đã lâu không gặp", Lâm Giang cười lớn, người khác nhìn vào không khác gì ác quỷ nhe răng chào hỏi.

"Nợ ngươi", Vô Danh liếc nhìn hắn, sau đó cũng lập tức quay lại chém giết. Động tác của hắn cực kì quỷ dị nhưng lại toàn ngay vị trí chí mạng, phía sau hắn cũng chất một đống xác, tên đánh lén lúc nãy từ đây bò ra.

"Không nợ, không nợ", Lâm Giang cũng ngay lập tức nhảy vào chém giết.

Vô Danh chỉ lướt ngang nhìn Lâm Giang chém giết, chợt không biết tại sao, mồ hôi lạnh của hắn ứ ra, nhưng ngay sau đó cảm giác nguy hiểm đó biến mất. Những tên đối thủ của Lâm Giang cũng giống như thế, có người thậm chí run sợ té ngã tại trên mặt đất, mặt cho Lâm Giang chém giết.

Vô Danh nhìn hình bóng của Lâm Giang, liên tục thấy mờ ảo, thậm chí không nhìn rõ được Lâm Giang. Định tâm lại, tuy nghi hoặc nhưng Lâm Giang là bạn không phải thù nên hắn lại chú tâm vào giết chóc.

Không lâu lắm về sau, bọn người Vô Danh Minh Viễn đều tụ họp lại cùng một vị trí, trên thân thể ai cũng bị thương.

Tất cả đều thở hồng hộc ngoại trừ Minh Viễn, cả hai bàn tay của Minh Viễn đều nhuộm máu theo đúng nghĩa đen nhưng hắn vẫn liên tục tóm lấy và đấm chết địch nhân theo cách thô bạo nhất.

Một đấm ngươi không chết thì 2 đấm, 2 đấm không chết thì đè xuống mặt đất tiếp tục đấm cho tới khi ngươi chết hẳn.

Bọn người Lâm Giang nhìn cũng liên tục hâm mộ thể lực của Minh Viễn, có chút thương xót cho đối thủ của hắn. Lực lượng của Minh Viễn có thể xem là cao nhất trong cả bọn, cộng thêm thể lực cực kì biến thái này, thật sự chính là một cỗ máy xay thịt.

Tiếp tục chém giết, hiện tại chỉ có chém giết mới có đường sống, xung quanh bọn hắn địch ta lẫn lộn, trên bầu trời nhiều vụ nổ thổi bay nhiều khu vực, đó là cuộc chiến của cao tầng.

Còn bọn hắn thì chém giết bằng vũ khí và lực lượng.

Máu tươi ướt đẫm Toái Nham, vai Lâm Giang thì bị một mũi tên cắm vào.

Rút Toái Nham ra khỏi thân thể của một tên địch nhân, đưa ra phía trước dùng thế thủ, tựa lưng vào bọn người Vô Danh.

Hiện tại cả bọn đã bị bao vây, có thể nói bọn họ đồ sát cả một phần nhỏ, xác chất thành đống, máu tươi chảy thành suối, đã thu hút được sự chú ý không cần thiết của một số kẻ mạnh ở quân địch.

Hết thảy có 8 tên Luyện Thể tầng 7, 4 tên Luyện Thể tầng 8 bao vây bọn hắn. Nếu ở trạng thái đỉnh phong, có lẽ chưa chắc bọn hắn lại sợ nhưng hiện tại mỗi người đều mang thương và mệt mỏi. Bị bao vây thì tỉ lệ sống sót lại càng thấp.

"Bỏ vũ khí xuống, các ngươi sẽ được chết toàn thây", một tên Luyện Thể tầng 8 bước lên hét thẳng vào mặt bọn hắn.

Lâm Giang hạ Toái Nham xuống đất, làm thu hút sự chú ý của cả địch lẫn ta.

"Có thật không?" Lâm Giang cười nhẹ, trên khuôn mặt đầy máu còn mang chút tự giễu.

"Đương nhiên, các người sẽ toàn thây", thấy Lâm Giang hạ vũ khí, tên kia nụ cười thêm phần dữ tợn.

"Được rồi" Lâm Giang nói kèm theo động tác hạ vũ khí

Đúng lúc bọn hắn vừa chuẩn bị chạy đến chém giết Lâm Giang, ngay lập tức Lâm Giang ném mạnh Toái Nham vào tên vừa mở miệng.

"Ngu xuẩn!" Tên kia tuy có chút giật mình nhưng lại kịp phản ứng, dùng kiếm chặn đứng Toái Nham của Lâm Giang.

Ặc...

Chưa kịp phản đòn lại Lâm Giang, một mũi kiếm mang hắc quang xuyên tim từ sau lưng hắn, và đá mạnh Toái Nham về phía Lâm Giang.

"Từ...bao... giờ....!" Thứ hắn nhìn thấy cuối cùng là một ánh mắt lạnh như băng của Vô Danh nhìn hắn và mũi kiếm chia thân và đầu của hắn làm 2 phần.

Toái Nham bay ngược về, cả đám người kia cũng phản ứng lại kịp, nhưng ngay lập tức

"Bạo Thạch Kiếm!"

Lâm Giang nhảy lên nắm lấy Toái Nham, một kiếm từ trên cao bổ xuống một tên Luyện Thể tầng 7, sau đó là một tiếng hét thảm kèm, bụi bay mù mịt, đất đá nổ tung bao phủ tất cả bọn hắn trong khu vực.

Nhưng như thế cũng không đủ thay đổi thế cuộc, 3 người Luyện Thể tầng 8 còn lại nhanh chóng tham chiến, bọn hắn cũng không chống đỡ được.

"Lôi Áp" từ lúc Lâm Giang hạ kiếm xuống cũng là lúc hắn tích xúc Lôi Áp, cũng là lúc hắn ra hiệu phối hợp với Vô Danh và mọi người.

Một sóng lôi điện bao phủ cả 3 tên Luyện Thể tầng 8 và một số tên khác.

Đùng...

Một vụ nổ nhỏ vang lên, thổi bay tất cả bụi mù, bên trong đầy vết cháy xén, thậm chí có nhiều tia lôi điện nhỏ xuất hiện.

Cả 3 tên bị tê liệt do lôi điện, cũng bị thương nhiều chỗ trên cơ thể.

"Là lôi thiên phú.." một tên trong số đó khó khăn mở miệng, ánh mắt trừng nhìn Lâm Giang.

Nhưng ngay lập tức Vô Danh, Minh Viễn và Hạo Hiên chia ra đánh nhau với 3 tên đó. Lâm Giang và Vĩnh Nghi thì cầm chân bọn còn lại.

Do tê liệt, chỉ một chút Vô Danh lại xuất hiện đằng sau một tên khác tham chiến cùng Lâm Giang và Vĩnh Nghi.

Hạo Hiên thì liên tục áp chế một tên bằng thương pháp cũng như thương của mình, không lâu lắm cũng bị hắn giết chết.

Minh Viễn thì ma sát tên còn lại dưới mặt đất, đấm liên tục khiến tên kia thậm chí còn không thể phản đòn hay ngồi dậy, tạo thành một số sâu, đất đá vỡ nát, máu me bắn tứ tung, giống như một con người bị gấu đè ma sát dưới mặt đất. Không lâu tên còn lại hình hài không rõ, chết không còn hình.

Minh Viễn vừa giết tên kia cũng là lúc kiếm khí của Vô Danh cắt đứt yết hầu của tên cuối cùng.

Bọn hắn còn sống, bọn người bao vây thì trả giá bằng mạng sống của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.