Sau cả một đêm di chuyển, sáng hôm sau bọn hắn cũng ổn định lại và tiếp tục di chuyển về nơi diễn ra chiêu sinh.
"Đằng kia có quán trà, vào đấy nghỉ ngơi một chút đi" Lâm Giang nói với mọi người.
Con đường bọn hắn đang đi nằm trong khu vực ít hoạt động của dã thú cũng là con đường thường được sử dụng vận chuyển hàng hóa của các thương hội nên đôi khi cũng xuất hiện một vài quán trà hoặc quán ăn ven đường.
"Các ngươi thu hoạch như thế nào?" Uống một ngụm trà Lâm Giang bắt đầu hỏi về việc trong bí cảnh.
"Không được bao nhiêu cả, một ít Hạ Phẩm linh thạch và một quyển công pháp chuyên về Rèn Thể" Minh Viễn chán nản than thở nhưng khuôn mặt hắn lại không che giấu được vẻ kích động.
"Một ít sách, một ít tài nguyên cùng vài cái trữ vật giới chỉ" Vĩnh Nghi thư sinh cười nhẹ nói.
"Ta thu hoạch cũng tương đối" Hạo Viên cười khanh khách nói, nhìn mặt hắn cũng biết thu hoạch không ít.
Nói xong mọi người cũng nhìn về phía Vô Danh.
"Linh thạch và kinh nghiệm chém giết" Lạnh lùng Vô Danh lên tiếng.
"Cả thù hận của người khác nữa" Minh Viễn đang uống trà chợt nói thêm.
Vô Danh thì mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn, ác ý đầy người giống như sắp ăn tươi Minh Viễn vậy.
"Coi như ta chưa nói gì đi" Minh Viễn trốn phía sau Lâm Giang phản bác.
Trong suốt quá trình thăm dò bí cảnh, Vô Danh chỉ lấy những thứ hắn cần, đa phần thời gian dùng để chém giết đó là vì sao hắn kết được nhiều thù hận như thế, nhưng phải nói tuy bị thương nhưng kinh nghiệm thu về lại không ít.
"Còn ngươi thì thế nào? Tại sao mắt lại có xích tử sắc?" Minh Viễn nhìn Lâm Giang và hỏi.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy con ngươi của Lâm Giang xuất hiện một ít xích tử sắc.
"Coi như là thần thông đi, trang bức lúc giết người cũng khá tốt" Lâm Giang điềm tĩnh trả lời.
"Chỉ có ta và Vô Danh là bị thương nhiều như thế sao?" Lâm Giang đổi chủ đề.
"Hắc hắc, giờ ta mới phát hiện, bọn người đó còn yếu hơn cả những kẻ đồng cấp ở trong quân đội nữa" Minh Viễn đê tiện cười lớn.
Lúc hắn ra khỏi đường hầm nhìn dáng vẻ e ngại của những người xung quanh với hắn cũng đủ hình dung hắn ra tay như thế nào.
"Không nhiều người đi chung với ta, cũng không có gì quá nổi bật" Vĩnh Nghi nhún vai trả lời.
Trong 3 tháng nay bọn hắn cũng đã xem một vòng sức mạnh của mình nhờ Thực Tại Chi Nhãn của Lâm Giang.
Thần thông, thiên phú của Vĩnh Nghi thì như sau:
Tên: Từ Vĩnh Nghi
Thiên Phú:! (rối loạn)
Thần Thông: không
Thể Chất: không
Lần nữa cả đội đều bất ngờ trước kết quả này, thiên phú của Vĩnh Nghi không thể hiển thị, chỉ biểu thị thiên phú của Vĩnh Nghi là rối loạn, đây là trường hợp Lâm Giang lần đầu gặp.
Hỏi xem Vĩnh Nghi thấy như thế nào thì hắn cũng nói, lúc nhỏ hắn được gia đình nói là không có thiên phú, không tiên thiên thần thông, thể chất cũng không. Nhưng Vĩnh Nghi luôn cảm thấy là mình thường xuyên bị mất kiểm soát, khá nhiều lần còn làm chết đi nhiều linh dược và thú nuôi. Mọi người trong gia đình hắn chỉ nói là mệnh cách của hắn đen đuổi thôi.
Sau này lớn lên, Vĩnh Nghi có thể điều khiển một chút không bị mất kiểm soát nữa, cũng chính như bọn người Lâm Giang biết chính là có thể hút lấy sinh cơ của sinh vật và giữ lại cho mình chữa thương.
Trở lại hiện tại,
"Ta cũng giống như Vĩnh Nghi không gặp nguy hiểm" Hạo Hiên uống một chút trà nói.
Ngoại trừ hắn có riêng một trữ vật giới chỉ và một kiện thương hình linh khí được hắn gọi là - Ngân Lôi thì thông tin của Hạo Hiên cũng làm nhiều người giật mình.
Thông tin của hắn khiến mọi người bất ngờ nhất, hắn có Huyễn Thuật Thiên Phú thứ mà hắn chưa từng dùng và chính Hạo Hiên cũng không biết mình có thể thiên phú về Huyễn Thuật.
Ngay cả khi Lâm Giang cho Hạo Hiên biết về thiên phú của mình thì hắn cũng không biết cách sử dụng Huyễn Thuật, không thể vận dụng được thiên phú của mình.
Về phần Vô Danh thì cũng là thứ mọi người mong đợi.
Tên: Vô Danh
Thiên Phú: Hắc Ám Hệ Thiên Phú, đang thức tỉnh
Thần Thông: Tử Ảnh
Thể Chất: đang thức tỉnh
Tử Ảnh: Tiên Thiên Thần Thông cho phép chủ thể di chuyển cực nhanh đến khu vực bóng tối ở gần đó.
Tử Ảnh là Tiên Thiên Thần Thông mà Vô Danh sinh ra đã thức tỉnh, đó cũng là giải thích vì sao hắn có thể đột ngột xuất hiện phía sau đối thủ. Một thần thông tưởng chừng đơn giản nhưng nếu sử dụng phù hợp, hiệu quả của nó có chút kinh khủng.
Hậu Thiên Thần Thông được chia cấp độ Toái Thạch, Phi Thiên, Di Hà, Thôn Sơn, Siêu Phàm,...và độ thuần thục, có thể tiến bậc. Tiên Thiên Thần Thông không có cấp độ, mạnh lên theo chủ thể, có độ thuần thục và có thể tiến hóa.
Nếu có được Tiên Thiên Thần Thông, nói một cách khách quan thì đã có được tiềm lực rất cao.
Ngoài thần thông, Vô Danh khá giống với Hạo Hiên, hắn có song hệ thiên phú, một là Hắc Ám một là đang thức tỉnh, ngoài ra thể chất của hắn cũng đang thức tỉnh cùng với tư chất tu luyện kinh khủng, tính cách lạnh lùng hiếu chiến và sát phạt. Lâm Giang đánh giá Vô Danh là một thiên tài không khác.
"À ta có cái này cho Vĩnh Nghi" Trở lại, Lâm Giang lấy từ trong trữ vật của mình một thanh đao bóng loáng ném cho Vĩnh Nghi, đó là kiện Nhị Phẩm linh khí mà Lâm Giang nhặt được trong mê cung.
Trong mọi người chỉ có Vĩnh Nghi là dùng đao tuy đa phần là dùng tạm vì hắn không biết dùng vũ khí khác.
"Nhị Phẩm linh khí?" Vĩnh Nghi tiếp lấy thanh đao, với kiến thức của hắn, rất nhanh chóng xác định được phẩm chất của nó.
"Ừ lần này vào bí cảnh có chút phát tài" Lâm Giang cười lớn.
"Ahhh...Lão đại yêu dấu, ngài có chút thứ gì đó muốn tặng cho tiểu đệ không ạ" Ngay lập tức, Minh Viễn đấm lưng cho Lâm Giang, miệng thì như phun hoa sen, liên tục vuốt mông ngựa.
Lâm Giang cười cười vừa định mở miệng nói gì đó, chợt hắn nhíu mày nhìn về đằng xa, là đoạn đường trước đó bọn hắn đi qua.
Thấy Lâm Giang biểu cảm thay đổi, mọi người cũng thu lại cười đùa, nhìn về phía đó.
Nhưng thứ họ thấy vẫn là một con đường mòn lớn hai bên là rừng rậm không có gì khác, nhưng bọn hắn biết cảm giác của Lâm Giang cực kì nhạy bén nên cũng không có ý lơ là, theo nhiều tháng di chuyển bọn hắn có thể nói là tin tưởng Lâm Giang tuyệt đối vào những giây phút như thế này.
Ít lâu sau bọn hắn cũng phát hiện một kẻ mang hắc bào đang đi bên trong khu rừng và tiến về phía bọn hắn. Rất nhanh chóng hắn bước ra khỏi khu rừng, Lâm Giang lại thấy rõ hơn là tên mang hắc bào đang cõng một tên khác chạy trốn, nhưng hiệu quả có vẻ không tốt cho lắm vì có máu chảy từ thân thể tên phía sau ra.
Khi tên mang hắc bào vừa nhìn thấy bọn hắn thì Lâm Giang cũng liếc thấy hắn, tên kia chỉ liếc nhìn bọn họ xong rồi lại chạy nhanh đi mất.
"Sao ta thấy tình cảnh này khá quen mọi người à, khí tức của tên kia cũng hơi quen" Minh Viễn ngờ nghệch lên tiếng.
"Hôm nay chúng ta không có mặt áo bào mà nhỉ?" Lâm Giang nhìn xuống quần áo trên người hắn.
Đang nằm nghỉ ngơi và không nói chuyện từ đầu tới giờ Tiểu Hắc cũng mở mắt nhìn về trong rừng nơi mà tên mang hắc bào vừa chạy ra từ đó.
Một đám Luyện Thể kỳ đỉnh phong khoảng 5 người dẫn đầu là Linh Hải kỳ tầng 2 bước ra từ bên trong. Nhìn dáng dấp Lâm Giang cũng đoán được là bọn hắn tìm ai.
"Ngươi có thấy một tên cõng một người chạy về phía này không" Tên Linh Hải kỳ có vẻ tức giận quát hỏi bọn người Lâm Giang.
"Hắn vừa chạy đường kia kìa" Lâm Giang chỉ chỉ về hướng tên hắc bào vừa chạy đi.
"Rõ ràng là có vết máu, bọn này bị ngu sao?" Minh Viễn càu nhàu lẩm bẩm.
"Ngươi nói cái gì?" Tên dẫn đầu Linh Hải kỳ tức giận quát.
Không để bọn người Lâm Giang trả lời thì tên Linh Hải kỳ đưa tay chỉ về phía bọn người Lâm Giang.
"Bạo Tạc Hỏa Cầu", hắn hét lớn.
Hỏa Cầu bay nhanh về phía bọn người Lâm Giang sau đó phát nổ thổi bay hơn một nửa quán trà nhỏ.
Rầmmmm....
Hỏa Cầu vừa nổ xong thì phương xa lại vang lên tiếng nổ lớn khiến bọn người kia chú ý.
"Đi thôi, mặc kệ bọn chúng" Tên Linh Hải kỳ hét lớn sau đó nhanh chóng tiến về hướng vụ nổ cũng là hướng Lâm Giang chỉ dẫn.
Bọn người kia vừa đi khỏi, đám lửa cũng dần dập tắt.
"Bọn đó bị điên hay sao, dấu vết đã rành rành còn hỏi một bọn đang an tĩnh uống nước trà ven đường" Minh Viễn trên người có vài vết quần áo cháy xén nhưng nhanh chóng bị hắn dập tắt.
Mọi người cũng bước ra khỏi ngọn lửa, gần như không có thương tích quá nhiều, mọi người cũng quá quen thuộc tránh né những thứ này.
Vô Danh cũng bước ra khỏi ngọn lửa, mắt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng hiện tại ánh mắt của hắn nhìn về hướng bọn kia vừa di chuyển như muốn đóng băng tất cả, ánh mắt lạnh lùng bao gồm lửa giận.
Không nói gì Vô Danh đi một mạch về phía người kia, những người còn lại đều biểu thị sao cũng được và đi theo Vô Danh.
Đang đi trên đường thì chợt bọn hắn lại thấy tên mang hắc bào cõng một tên khác như lúc nãy chạy ngược về phía lúc trước. Vừa thấy bọn hắn tên mang hắc bào định tránh ra đi đường khác.
Vô Danh thì đột ngột rút kiếm định chém giết tên này, bọn hắn bị vài lần đánh nhầm đối tượng đều là do hắn, không biết hắn có mục đích gì và tại sao phát hiện được bọn hắn nhưng chỉ cần chém giết là coi như bọn hắn cũng sẽ không gặp lại nữa.
Vừa định rút kiếm chém về phía tên mang hắc bào, chợt Lâm Giang nhảy lên phía trước chặn lại đòn đánh của Vô Danh sau đó lao về phía của tên kia.
Rút từ trong trữ vật ra thanh đao nhị phẩm linh khí còn lại ném thẳng về phía tên mang hắc bào.
Đột ngột bị ra đòn, tên kia cũng chỉ kịp nhảy về sau một bước. Thanh đao đâm thẳng xuống mặt đất khiến mặt đất nứt ra vỡ vụn, sóng xung kích thổi mạnh ra xung quanh. Cũng cho biết đòn vừa rồi là Lâm Giang gần như dùng toàn bộ sức, nếu tên kia bị trúng đao, nhẹ lắm cũng bị thương không thể chạy tiếp.
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng có việc gì thì hỏi thẳng, không cần phải đánh dấu lên người ta như thế đâu!" Lâm Giang tay cầm chân của Vệ Binh Hình Khôi Lỗi đi thong thả tới vị trí của tên hắc bào, miệng cười cười nhìn thẳng tên kia nói.